Nếu không đặt bàn trước thì chỉ có thể ăn cơm ngoài đại sảnh nhà hàng Nhã Trúc, còn phải xem dòng khách thế nào. Nếu nhiều khách quá thì đành xếp hàng chờ bên ngoài.
Hôm nay Tô Mộc khá may mắn, đi vào nhà hàng Nhã Trúc tuy các phòng riêng đã đầy nhưng trong đại sảnh còn mấy cái bàn trống.
Tô Mộc xin lỗi:
- Chu ca, ngại quá, chỉ có thể ở trong đại sảnh.
Chu Chính rộng rãi nói:
- Đều là huynh đệ nhà mình, khách sáo làm gì? Nói thật thì có thể đến đây ăn bữa cơm là tốt rồi.
Từ lúc ngồi xuống con mắt Chu Chính cứ xoay tròn nhìn trang trí bốn phía. Thân phận Chu Chính là phó trưởng trấn biên duyên Trấn Long Tỉnh, không có tư cách vào nhà hàng lớn như nhà hàng Nhã Trúc. Cũng không phải bị cấm, chẳng qua là muốn ăn cũng không được. Nhiều lúc phải đặt bàn nhiều ngày mới có.
Chu Chính hỏi lại:
- Tô Mộc, cậu xác định ăn cơm ở đây?
- Đương nhiên.
Tô Mộc cười nói:
- Đã ngồi vào rồi không lẽ giả sao? Mấy hôm nay toàn là Chu ca mời em, hội nghiên cứu và thảo luận sắp kết thúc, nói sao thì cô cũng nên mời lại một lần.
Chu Chính nghiêm túc nói:
- Không nhìn ra Tô Mộc nhà cậu thuộc loại người giàu. Nhưng có một câu lão ca phải nhắc nhở cậu, có tiền lấy được, nhưng cũng có tiền tuyệt đối không thể chạm vào.
Tô Mộc biết Chu Chính vì tốt cho mình mới nói vậy, hắn mỉm cười:
- Chu ca thoải mái đi, tiền này không bẩn, tùy tiện ăn tùy tiện uống. Mấy ngày nay Chu ca không thấy sao? Tiền của cô kiếm từ đồ cổ tự mình mua, không lẽ tiền này xung đột với chính sách của đảng?
Chu Chính cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Tôi chỉ thuận miệng nói, tôi tin con người của cậu. Nếu cậu đã có tiền thì không nói nữa, đêm nay ăn no bụng! Bồi đâu, đcô menu qua đây, cho hai chai rượu ngon trong tiệm đi!
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Chu ca cứ ăn thoải mái, sẽ không ăn nghèo cô được.
Trong thể chế này có một bằng hữu đúng là không dễ dàng gì, nhiều người thì có thêm nhiều con đường. Huống chi lúc Tô Mộc khó khăn nhất, không có quyền nhất Chu Chính chọn đứng bên hắn, chỉ điều này đã đáng giá hắn mời gã một bữa cơm.
Rất nhanh hai người đánh chén. Tô Mộc liếc mắt bàn bên cạnh. Cụng ly côm cốp, mấy khuôn mặt đều hồng hào, người vào đây ăn cơm không giàu cũng quyền.
Bọn họ hoặc là ỷ vào đền đáp nhà nước, hoặc là ông chủ chậu vàng thau bạc. Nghĩ trong khi những người này ăn no uống đã, các thôn dân Trấn Hắc Sơn đã sớm tắt đèn vì sợ tốn mấy mao tiền điện là trong lòng Tô Mộc rất khó chịu.
Khó chịu thì khó chịu, Tô Mộc hiểu đây là hiện thực xã hội, năng lực cá nhân của hắn không thể thay đổi hiện thực này.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Lý tưởng của mình là trong tầm với sẽ giúp tất cả gia đình nghèo khó thoát nghèo làm giàu, để mâm cơm mỗi người có đồ chay lẫn mặn.
Tô Mộc lắc đầu, hắn không suy nghĩ nhiều ước mơ xa xôi nữa, nghiêm túc tập trung vào Trấn Hắc Sơn mà mình quản lý là được. Tô Mộc cảm thấy người thoải mái hơn nhiều.
Chu Chính bưng ly rượu lên, cười nói:
- Tiểu Tô, nào, chúng ta cạn!
Tô Mộc thuận theo:
- Cạn!
Trong khi hai người ăn uống vui vẻ, một người đi ra từ phòng rửa tay, khuôn mặt hồng men rượu. Nam nhân này chính là Trì Quân Phong.
Trì Quân Phong đứng bên ngoài nhà vệ sinh quét mắt đại sảnh, trợn to mắt nói:
- Có nhìn lầm không đây? Tô Mộc và Chu Chính? Sao hai người kia có tiền đến Nhã Trúc?
Trì Quân Phong khó tin dụi mắt, sau khi xác nhận không nhìn lầm thì lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Mấy hôm nay Tô Mộc, Chu Chính ăn cơm trong căn tin trường Đảng, hoặc tùy tiện ăn tiệm gần trường. Trì Quân Phong tự cho là mình hiểu biết gốc gác của hai người, nếu không thấy tận mắt gã tuyệt đối không tin Tô Mộc, Chu Chính có tiền vào nhà hàng Nhã Trúc ăn cơm. Chẳng lẽ là phồng má giả làm người mập?
Khoan, Tô Mộc...
Trì Quân Phong định tiến lên chào chợt khựng bước, xoe tròn mắt, nở nụ cười xấu xa.
- Tô Mộc, không chừng ta phải đạp lên vai ngươi leo lên trên.
Lúc này một nam nhân bước ra từ nhà vệ sinh, thấy Trì Quân Phong thì tới gần vỗ mạnh vào vai gã:
- Lão Trì, sao còn chưa quay lại?
Trì Quân Phong cười nói:
- Thì tại vì tôi chờ Tạ thiếu gia.
Tạ Minh Hạo cười to bảo:
- Vậy sao? Ha ha, yên tâm, chút chuyện nhỏ của ngươi chờ hai ngày nữa ta gọi điện cho lão ba, bảo đảm ngươi sẽ trở thành cục trưởng cục du lịch.
Đúng vậy, nam nhân xuất hiện tại đây chính là Tạ Minh Hạo.
Tạ Minh Hạo vốn bị Tạ Văn cấm túc ở nhà, nhưng cá tính như gã đâu chịu nổi cô đơn? Tạ Minh Hạo khó khăn năn nỉ mẹ mãi mới được phép đến Thành phố Thanh Lâm với danh nghĩa giải buồn, đương nhiên gã tới đây vẫn bị kiềm kẹp, ở tạm nhà cậu.
Cậu của Tạ Minh Hạo là Tô Tuấn Lai, cục trưởng cục du lịch. Bữa tiệc tối nay là Trì Quân Phong mời Tô Tuấn Lai đến, lý do rất đơn giản, muốn nhờ quan hệ để ngồi trên vị trí cục trưởng cục du lịch ủy ban trấn. Tô Tuấn Lai thuận tiện mang Tạ Minh Hạo đến dự tiệc.
Chỉ cần Tạ Minh Hạo đồng ý giúp là Trì Quân Phong có thể dựa vào ngọn núi Tạ Văn, chức cục trưởng cục du lịch nắm chắc trong tay.
Trì Quân Phong cũng hiểu các khâu trong đó, nên gã hết sức nịnh nọt Tạ Minh Hạo, chuyện gì khiến Tạ Minh Hạo vui lòng là gã sẽ dốc sức làm.
Trì Quân Phong cười nói:
- Vậy xin cảm ơn Tạ thiếu gia.
Tạ Minh Hạo cười càn rỡ:
- Đừng chỉ nói không, nhớ giới thiệu mấy nữ hướng dẫn du lịch trong cục cho tôi là được, ha ha ha ha ha ha!
Trì Quân Phong hớn hở nói:
- Không thành vấn đề. Tạ thiếu gia nói một câu là tôi để lại tất cả nữ hướng dẫn du lịch trong cục cho Tạ thiếu gia.
- Ha ha ha, lão Trì rất biết chuyện. Đi, chúng ta vào uống thêm mấy ly để cậu của ta không phải chờ lâu.
Tạ Minh Hạo định đi vào phòng.
- Tạ thiếu gia, chờ đã!
Tạ Minh Hạo nhíu mày hỏi:
- Như thế nào? Có chuyện gì nữa?
Trì Quân Phong thấy Tạ Minh Hạo tỏ ra khó chịu, vội nói:
- Tạ thiếu gia nhìn bên kia xem là ai?
Tạ Minh Hạo tò mò ngó qua, đôi mắt mông lung bỗng chốc tỏa sáng.
Biểu tình Tạ Minh Hạo dữ tợn, rít qua kẽ răng:
- Tô Mộc!
Nếu không tại Tô Mộc thì Tạ Minh Hạo đã không mất hết mặt mũi. Mất mặt trên ngọc thạch là chuyện nhỏ, quan trọng là ích lợi của Tạ Minh Hạo bị ảnh hưởng lớn, lại còn bị bố chửi thúi đầu. Tạ Minh Hạo luôn tâm cao khí ngạo không nuốt trôi cục tức này được.
Lúc ở huyện Hình Đường Tạ Minh Hạo bị cấm túc không thể đi ra tìm cơ hội xử Tô Mộc, không ngờ trời cao có mắt, gã gặp lại hắn trong nhà hàng Nhã Trúc.
Đã gặp thì không thể bỏ qua, phải trút cơn tức này ra.
Tạ Minh Hạo giận điên lên, không chút suy nghĩ lao hướng Tô Mộc. Tạ Minh Hạo sải bước đến trước bàn cơm, đập mạnh mặt bàn.
- Tô Mộc, để xem ngươi còn chạy đi đâu được?