Giống như lúc trước Tô Mộc đã nói, đường sống của ba nhà giám định đều bị đám người Dương Lập Nhân cắt đứt, bọn họ làm sao lại ngồi chờ chết? Nhưng hiện tại ba người Dương Lập Nhân giống như ba nhà giám định, đối mặt với cục diện đồng dạng, chỉ có điều bọn hắn là bị Lương Liệt bán đứng, không do dự vứt bỏ. Với kinh nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường của ba người, bọn họ có thể thấy rõ ràng, khi chuyện hôm nay kết thúc, những đối thủ âm thầm ẩn núp, sẽ quả quyết vươn nanh, hung hăng kéo thịt từ trên người bọn họ.
Phải biết rằng bất kể là một xí nghiệp lớn thế nào, nếu như thật sự sụp đổ, cũng chỉ trong thời gian của một câu nói. Bởi vì xí nghiệp càng lớn, tiêu hao, tổn thất sẽ càng nặng nề.
Tổn thất như vậy là điều bọn hắn không cách nào thừa nhận!
- Thật sự phải làm như vậy sao?
Dương Lập Nhân do dự nói. Hắn biết nếu làm theo lời Trương An Kỳ, ba công ty sẽ thật sự đứng ở phía đối lập với Lương Liệt, dưới tình huống không rõ lai lịch của Khuynh Thành, làm ra quyết định như vậy, chỉ sợ là quá mức mạo hiểm.
- Đúng vậy, lão Trương, làm như vậy có thể sẽ buộc tất cả chúng ta vào Khuynh Thành.
Hà Tiếu lo lắng nói.
- Không như vậy có thể như thế nào đây? Nếu không như vậy, các vị cho là công ty của chúng ta còn có thể tiếp tục sống tạm sao? Một bước sai, từng bước sai. Nước cờ sai hôm nay, các vị không biết sẽ dẫn phát ra hậu quả xấu như thế nào. Hơn nữa Lương Liệt là hạng người gì, chẳng lẽ các vị không biết sao? Chúng ta vẫn là đang hổ bảo lột da, đến cuối cùng không chừng còn có thể bị Lương Liệt nuốt trọn toàn bộ gia nghiệp. Nếu như vậy, tại sao không vật lộn đọ sức một trận. Nếu hai người còn do dự, vậy các vị cứ tiếp tục do dự đi. Biện pháp tôi đã nói cho các vị, có làm hay không là chuyện của các vị. Cáo từ!
Trương An Kỳ nói xong liền xoay người rời đi.
Trong ba người, nếu nói đến quyết đoán, Trương An Kỳ tuyệt đối là người cầm đầu. Trương An Kỳ có thể kinh doanh đến quy mô hiện tại, hoàn toàn là dựa vào quyết đoán của hắn. Mỗi lần gặp phải khốn cảnh, đưa ra từng quyết định, cũng là Trương An Kỳ sau khi trải qua suy nghĩ quyết đoán lựa chọn. Trương An Kỳ chưa bao giờ không hối hận, cũng tuyệt đối không cho phép mình sống trong hối hận.
So với Trương An Kỳ, ở phương diện này Dương Lập Nhân và Hà Tiếu rõ ràng yếu hơn một chút.
Hai người nhìn theo bóng lưng Trương An Kỳ rời đi, liếc nhìn nhau, Dương Lập Nhân nói:
- Chúng ta chờ một chút?
- Chờ một chút, có lẽ sự tình không nghiêm trọng như vậy.
Hà Tiếu nói.
Đúng vậy, sự tình không nghiêm trọng, mà là rất nghiêm trọng. Các ngươi đem cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt người khác, chẳng lẽ người khác là người ngu hay sao? Đạn đã đẩy lên nòng, muốn ăn hết các ngươi đây là cơ hội tốt nhất. Thương trường, chiến trường và quan trường cũng giống nhau, nếu ngươi cứ đứng ở đó ta không có cách nào thượng vị. Cho nên muốn thượng vị cũng chỉ có thể đẩy ngã vị trí của người đứng trước.
Nơi này là một công viên nhỏ, bên trong công viên có một sân tập thể dục, một số thanh niên đang chơi bóng rỗ, lúc này thời khắc thanh xuân của bọn họ đang vung mồ hôi như mưa trên trận bóng rổ.
Trên chiếc ghế dài bằng gỗ bên sân bóng rổ. Tô Mộc và Diệp Tích ngồi sóng vai, bên cạnh hai người đặt hai ly cà phê. Cách đó không xa đậu hai chiếc xe, Triệu Vô Cực yên lặng đứng bên cạnh xe, Thích Nhan đồng dạng đi theo. Nói thật bây giờ Thích Nhan rất hiếu kỳ về Tô Mộc, không biết người nam nhân này rốt cuộc có ma lực gì, tại sao có thể chơi ra chuyện kinh tâm động phách như vậy.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng người nam nhân đứng bên cạnh này tuyệt đối đã không đơn giản.
Thích Nhan cảm thụ được từ trường đặc biệt của Triệu Vô Cực, trong lòng không ngừng suy đoán. Về phần những vấn đề phía sau, Thích Nhan cũng đã an bài xong xuôi, những chuyện này có bộ phận PR của Khuynh Thành vận hành, không cần nàng quan tâm. Nói ra, tất cả công ty con của Thịnh Thế Đằng Long đều có một loại lý niệm kinh doanh, đó chính là làm cấp trên, tuyệt đối không thể gắt gao tập trung quyền lực quá đáng, phải biết uỷ quyền.
Chỉ có người biết uỷ quyền, các bộ phận của công ty mới phối hợp vận chuyển tốt hơn, như vậy cả Thịnh Thế Đằng Long mới có thể giống như một cỗ máy, ổn định trật tự đi tới phía trước.
- Thế nào rồi? Hiện tại tâm tình tốt hơn chưa?
Tô Mộc cười hỏi.
- Anh nói gì vậy? Anh trút giận cho em như vậy, em còn có thể không cao hứng sao?
Diệp Tích cười nói, lúc này nàng nở nụ cười như hoa, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, nụ cười ngọt ngào làm cho người ta cảm thấy mê luyến. Đúng lúc này một tên đang chơi bóng rổ, vừa vặn nhìn thấy màn này liền sửng sốt, quả bóng rổ trong tay dễ dàng bị đối phương chặn lại. Tuy vậy, hai mắt của hắn vẫn dại ra bất động.
- Hồng Kông có thể nói là mảnh đất tấc đất tấc vàng, mấu chốt nhất nơi này là vùng đất trung chuyển, là đường ray rất tốt nối giữa thiên triều và thị trường quốc tế. Thịnh Thế Đằng Long muốn phát triển, từng bước xâm nhập vào nơi này là một quyết sách rất anh minh. Ý kiến của anh là, nếu muốn tiến vào đây, đừng chơi mấy trò tiểu xảo nhỏ, phải có quyết đoán, ngoài Khuynh Thành còn phải lần lượt tiến cử những ngành nghề khác. Yêu cầu chỉ có một, cao giọng tiến vào, lặng lẽ phát triển.
Tô Mộc nói.
Quyết sách như vậy từ Tô Mộc trong miệng nói ra, mỗi lần Diệp Tích nghe thấy đều không cảm thấy chán ghét. Thật ra ý nghĩ như vậy Diệp Tích cũng muốn làm, chỉ có điều cuối cùng nàng vẫn lựa chọn cách làm tương đối bảo thủ, chỉ để cho một mình Khuynh Thành tiến vào. Xem ra hai ngày này, Thịnh Thế Đằng Long nên lần lượt tiến vào chiếm giữ nơi này.
Tập đoàn Lương thị? Đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì chân chính gọi là sói đến rồi!
- Biết rồi.
Diệp Tích gật đầu nói.
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Cũng không thể vất vả tới đây một chuyến, lại chỉ nói với em những chuyện này. Thịnh Thế Đằng Long có đoàn đội chuyên gia của mình, ở phương diện này tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm. Diệp Tích, nhìn thấy không? Hiện tại anh rất hâm mộ bọn họ, có thể không buồn không lo chơi bóng rổ như vậy, anh cũng không nhớ lần cuối cùng mình chơi bóng rổ là lúc nào nữa.
Tô Mộc nói đùa nói.
- Hâm mộ bọn họ? Anh có biết có bao nhiêu người hâm mộ anh không?
Diệp Tích nói.
- Hâm mộ anh?
Tô Mộc lắc đầu.
Trong cái lắc đầu của Tô Mộc, Diệp Tích đưa tay vuốt ve mu bàn tay của Tô Mộc, nàng làm sao có thể không biết ý nghĩ của Tô Mộc? Không sai, có rất nhiều người hâm mộ Tô Mộc. Nhưng phải biết rằng hâm mộ thì hâm mộ, có ai có thể giống như Tô Mộc, còn trẻ đã làm ra chuyện như vậy? Phải biết rằng Tô Mộc không lớn hơn đám thanh niên đang chơi bóng rổ trước mắt bao nhiêu.
Các ngươi còn có thể tiêu sái vui vẻ chơi bóng, còn Tô Mộc thì sao? Nếu không nói, các ngươi có biết ở tuổi của các ngươi, Tô Mộc đã làm ra chuyện gì không?
Tô Mộc thật sự rất vất vả!
Chính vì như vậy, ngay ngày đầu tiên Diệp Tích biết Tô Mộc, nàng đã thầm mến hắn, sau đó nàng cũng đã thăm dò tất cả mọi việc liên quan đến Tô Mộc. Thân thế, bối cảnh, kiêm chức, thân phận của Tô Mộc... Chỉ cần là những việc liên quan đến Tô Mộc, Diệp Tích đều dụng tâm ghi nhớ. Cũng chính vì như vậy, mới để cho Diệp Tích vẫn sóng vai với Tô Mộc đến hiện tại.
- Tô Mộc, bất kể phát sinh chuyện gì, chỉ cần anh từ bỏ em, em vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh.
Diệp Tích ôn nhu nói.
- Nha đầu ngốc, nói gì vậy.
Tô Mộc ôm lấy Diệp Tích.
- Em mặc kệ tất cả, em chỉ muốn làm nữ nhân của anh, em không muốn làm nữ cường nhân gì đó. Tất cả những thứ em có hiện giờ đều xây dựng cho anh. Nếu anh không từ bỏ, em nguyện sẽ gắn bó suốt đời với anh.
Diệp Tích rúc vào trong ngực Tô Mộc rù rì nói.
Hiện tại Diệp Tích hoàn toàn đắm chìm trong hơi thở của Tô Mộc, không muốn buông ra, không muốn hoạt động.
Nếu anh không từ bỏ, em nguyện sẽ gắn bó suốt đời với anh.
Lời nói như vậy từ trong miệng Diệp Tích thốt ra, không biết tại sao, Tô Mộc nghe đến trong tai, cảm giác sinh ra một loại cảm giác thê mỹ. Chỉ có điều cảm giác như vậy khiến cho Tô Mộc rất say mê.
- Yên tâm đi, anh vĩnh viễn sẽ không buông tay em, phải biết rằng em chính là một kho báu, làm sao anh có thể nguyện ý vứt bỏ một kho báu như vậy? Chỉ là điều hiện tại anh đột nhiên rất muốn mạo hiểm bên trong kho báu đó, không biết em có nguyện ý thành toàn không?
Tô Mộc nằm bên tai Diệp Tích, nhẹ nhàng nói.
Từng đợt cảm giác ngứa ngáy nhất thời từ đáy lòng Diệp Tích dâng lên.
Vành tai là nơi nhạy cảm nhất của Diệp Tích, Tô Mộc chính là biết điều này, cho nên mới làm ra cử động như vậy. Quả nhiên lỗ tai Diệp Tích liền đỏ bừng, thân thể mềm mại rúc trong lòng Tô Mộc cũng bắt đầu không tự chủ được có lay động rất nhỏ.
- Anh không biết mệt sao!
Diệp Tích ngẩng đầu, nhìn Tô Mộc giả bộ trách cứ nói.
Phong tình như vậy, khiến cho đám thanh niên đang chơi bóng đều dừng lại, bọn họ chưa từng gặp qua nữ nhân có mùi vị giống như Diệp Tích. So với Diệp Tích, những hoa khôi trong trường quả thực không thể so sánh.
Bang bang!
Cả sân bóng rổ, chỉ có quả bóng rổ đập bộp bộp trên mặt đất, giống như tiếng tim đập của những thanh niên nhiệt huyết này.
- Ha ha!
Nhìn thấy màn này, Tô Mộc lập tức đứng dậy kéo tay Diệp Tích đi về phía sau. Hắn sợ nếu tiếp tục như vậy, các thiếu niên đang ở thời kỳ nhiệt huyết sẽ chảy máu mũi mất.
Mị lực của Diệp Tích như thế nào, Tô Mộc biết rất rõ.
- Đi thôi, trở về anh sẽ cho em biết anh có mệt hay không! Vì em, anh nguyện ý làm một con trâu vĩnh viễn không biết mệt, làm một con bò già vĩnh viễn cần cù chăm chỉ!
Thanh âm của Tô Mộc chính xác truyền vào trong tai Diệp Tích, khiến khuôn mặt nàng càng ngày càng đỏ bừng.
Chẳng qua bên này vui vẻ nói cười, bên kia đã là sắc trời u ám, sát khí khắp nơi.