Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến thoải mái, nói đến khuyên bảo, chuyện như vậy, Tô Mộc tự hỏi không phải không có. Chỉ là nữ nhân trước mắt này rõ ràng không giống với các nữ nhân khác. Nếu dùng thủ pháp thông thường nhất để trấn an cô, sợ là không có bất kỳ khả năng nào. Muốn thật sự xoa dịu nỗi đau, điều anh phải làm chính là yên lặng lắng nghe.

Lúc này, Khương Mộ Chi, so với khuyên nhủ, chẳng bằng một người nghe đạt tiêu chuẩn. Chỉ cần suy nghĩ trong lòng cô có thể hoàn toàn phát tiết ra ngoài là được. Cho nên Tô Mộc yên lặng lắng nghe.

Rầm rầm!

Trong thời gian ngắn, Khương Mộ Chi đã uống cạn năm lon bia. May lúc này trời đã khuya, không nhìn thấy sự biến hóa trên khuôn mặt cô.

Nếu là trong tình cảnh khác, Khương Mộ Chi tuyệt đối sẽ đỏ mặt. Nhưng cho dù như vậy, tốc độ nói của Khương Mộ Chi cũng đã bắt đầu có chút vấp váp. Lời nói ra cũng bắt đầu có chút không rõ ràng lắm. Toàn thân có phần hơi say.

- Biết không? Tôi là người của Khương gia. Khương gia chúng tôi ở trong kinh thành tuy rằng không thể nói là một gia tộc lớn gì, nhưng cũng là một gia tộc. Nếu lần này không phải bởi vì ông nội tôi bị bệnh nặng, bọn họ dám làm như vậy sao? Bọn họ dám ép tôi, muốn tôi làm đám cưới với người khách sao?

- Trước đây tôi đều nghĩ, loại chuyện kết thông gia chỉ phát sinh ở trên người của người khác. Nhưng thật không ngờ, chuyện như vậy lại rơi xuống ở trên người của tôi. Đây quả thực là một truyện cười, một cười quá lớn.

- Tô Mộc, tôi không muốn kết hôn với người kia. Phẩm chất của người kia thế nào, tôi biết rõ. Cũng bởi vì biết, cho nên tôi mới không đồng ý làm như vậy. Nhưng hiện tại tôi lại không có cách nào. Tôi chỉ có thể khuất phục.

- Ba mẹ tôi ở trong gia tộc không có quyền phát biểu gì. Lần này ba mẹ lại phạm phải sai lầm, bị đối phương bắt được đằng chuôi. Anh nói xem, tôi thật sự có thể trơ mắt nhìn cha mẹ tôi lớn tuổi như vậy, phải rơi vào cảnh lao tù hay sao?

...

Khương gia, Khương gia ở kinh thành.

Tô Mộc qua lời giải thích của Khương Mộ Chi, ở trong đầu đã bắt đầu không ngừng hồi tưởng cắt tỉa tư liệu. Rất nhanh hắn biết được tình huống gia tộc của Khương Mộ Chi là thế nào.

Lão thái gia Khương gia là Khương Đào Lý. Khương Đào Lý thật sự không làm thất vọng cái tên này. Cả đời làm giáo dục của hắn, thật sự có thể nói là đào lý khắp thiên hạ.

Những người Khương Đào Lý bồi dưỡng ra trong năm đó, hiện tại đều sinh long hoạt hổ ở trong các ngành các nghề.

Phải biết rằng Khương Đào Lý không giống với Ngô Thanh Nguyên. Ngô Thanh Nguyên chú trọng chính là giáo dục chuyên nghiệp. Nhưng Khương Đào Lý lại là thuần túy làm quan. Khương Đào Lý nhiều lần đảm nhiệm Bộ trưởng bộ giáo dục, môn hạ làm sao nhập lại nói cùng Ngô Thanh Nguyên được?

Mà chính là một lão thái gia như vậy, bởi vì thân thể bệnh tật hiện tại đã ngã xuống. Mà ngã xuống như vậy, cũng không phải vừa phát sinh, mà đã nhiều năm.

Những năm qua, sau khi tin tức Khương Đào Lý gần chết được truyền bá, lực ảnh hưởng của Khương gia càng ngày càng yếu. Thực lực của Khương gia yếu đi, có nghĩa là phải tìm được nơi đột phá tiến hành bổ cứu lại mới được. Vậy đám hỏi giữa hai gia tộc là cách tốt nhất.

Khương Mộ Chi liền trở thành người đáng thương bị lựa chọn.

Đây cũng là nỗi bi ai của gia tộc lớn!

Tô Mộc hiện tại thật ra có chút hâm mộ gia đình của những người bình thường kia. Không quan tâm nói như thế nào, con cháu xuất thân từ gia đình của những người này, bọn họ đều có thể tự mình nắm chắc lấy hạnh phúc lâu dài của mình. Hiện tại, trong niên đại này cũng không phải như trước đây. Chỉ cần hai bên yêu nhau, có rất ít gia đình sẽ mạnh mẽ ngăn trở.

Nhưng chính là chuyện như vậy, đối với Khương Mộ Chi hôm nay mà nói, lại khó khăn như vậy;.

Lon thứ sáu.

Biết tâm tình Khương Mộ Chi không tốt, Tô Mộc cũng không tiến hành ngăn cản. Nhìn Khương Mộ Chi lại uống cạn một lon nữa. Đợi đến sau đó, khi qua giọng nói của Khương Mộ Chi, Tô Mộc càng hiểu được chân tướng của chuyện. Nhưng càng hiểu rõ, càng cảm giác được đây là hiện thực tàn khốc.

Khương Mộ Chi thật sự đáng buồn.

Khương Mộ Chi tâm cao khí ngạo, ỷ vào sự sủng ái của Khương Đào Lý, vẫn có thể vượt ra ngoài sự vụ của Khương gia. Hiện tại bị sức khỏe của Khương Đào Lý ảnh hưởng, chẳng những cha mẹ Khương Mộ Chi gặp tao ương, mà ngay cả cô cũng bị liên lụy sắp xui xẻo.

Thật sự là một chuyện đáng buồn.

- Tô Mộc, bên kia làm cái gì vậy? Vì sao tôi lại nghe có tiếng động như vậy.

Ngay thời điểm Khương Mộ Chi giơ lon thứ bảy lên, Tô Mộc rốt cuộc không nhịn được nữa, giơ tay nắm lấy. Nếu như thật sự lại uống vào nữa, Khương Mộ Chi tuyệt đối sẽ hoàn toàn say ngã ở chỗ này.

- Không có tiếng động gì. Cô nghe lầm thôi.

Tô Mộc nói.

- Cái gì mà tôi nghe lầm chứ? Anh thật sự xem tôi là kẻ không biết gì sao? Tôi cho anh biết, tôi cũng từng xem qua phim. Cho dù tôi chưa từng ăn qua thịt heo, cũng đã gặp heo chạy chứ!

Khương Mộ Chi càn rỡ cười rộ lên.

Chính là nụ cười càn rỡ!

Lúc này Khương Mộ Chi đâu còn có bộ dạng trong trẻo như trước kia. Toàn thân lại biến thành phong tình vạn chủng. Đôi mắt to đang chớp chớp, không ngờ lấp lánh ánh nước. Kinh người nhất chính là, cô cười duyên, hai ngọn núi hùng vĩ cũng bắt đầu không chịu nổi sự cô đơn, lay động không ngừng.

Càng lay động, càng câu nhân tâm phách.

Nữ nhân tầm tuổi như Khương Mộ Chi, thân thể đã đạt được tới trạng thái thành thục nhất. Chỉ cần hơi đụng chạm, là có thể nặn ra nước. Thiếu phụ như thế là cực phẩm. Càng không nói Khương Mộ Chi còn là cực phẩm trong cực phẩm. Nghĩ đến thân phận của cô, tin tưởng vô hình trung sẽ kích thích cảm giác được chinh phục của rất nhiều người.

Tô Mộc là nam nhân, hắn cũng sẽ có phản ứng kích thích tố của giống đực.

Đúng vậy, bên kia, bên kia, còn có bên kia, truyền tới tiếng rên rỉ rõ ràng như vậy. Nếu như nói Khương Mộ Chi không nghe được, đây tuyệt đối là giả. Tiếng rên rỉ như vậy, chỉ cần là người trong xã hội hiện đại, tuyệt đối không có người nào không biết có chuyện gì xảy ra.

Cho đến lúc này, Tô Mộc mới ý thức được mình và Khương Mộ Chi xuất hiện nhầm chỗ.

- Khương viện trưởng, chúng ta hiện tại nên rời khỏi nơi này thôi. Cô uống quá nhiều rồi. Chỗ này có cái gì đó không đúng.

Tô Mộc nói.

- Không, tôi sẽ ngồi ở chỗ này. Chỗ này có gì mà không đúng chứ? Tôi thấy chỗ này rất tốt. Tôi thích ở lại chỗ này. Tôi thích nghe âm thanh như vậy. Dựa vào cái gì tôi cứ phải đóng vai công chúa băng sơn cao cao tại thượng. Tôi phải hoàn toàn kéo cái mặt nạ này xuống. Tôi muốn thành chủ nhân của chính mình. Tôi phải hoàn toàn nắm giữ vận mạng của mình.

Khương Mộ Chi lớn tiếng nói.

- Nhưng. . .

- Không có nhưng nhị gì cả. Khương Mộ Chi tôi sống đến bây giờ, vẫn sống cuộc sống mang mặt nạ như vậy. Hiện tại ai ngờ được, ngay cả chiếc mặt nạ đeo trên mặt này cũng bị người ta không chút kiêng kỵ tháo xuống. Tôi nhất định phải làm như vậy. Tôi chính là muốn nghe âm thanh như vậy. Tô Mộc, lẽ nào anh không muốn nghe sao? Tôi nghĩ anh không chỉ muốn nghe, còn muốn nhanh chân đến xem người khác thực chiến đi?

Cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho của Khương Mộ Chi thốt ra lời lẽ kinh người.

Trời ạ, chuyển biến như vậy cũng quá nhanh đi!

Trước đây nếu có người nói cho Tô Mộc nghe cái gì là hai nhân cách, hắn tuyệt đối sẽ xem thường. Bởi vì chỉ cần là thứ hắn chưa từng thấy qua, đều sẽ giữ lấy thái độ đề phòng và hoài nghi. Nhưng hiện tại cũng không cần nữa. Lúc này đã không cần người khác nói thêm gì nữa. Đây là hiện thực trắng trợn.

Khương Mộ Chi tuyệt đối là người có hai nhân cách!

Ban ngày thì Phó giáo sư Phó viện trưởng lạnh lùng, buổi tối biến thành loại nữ nhân tình cảm sôi nổi mãnh liệt bắn ra bốn phía! Chuyển biến như vậy, đặt ở trên người Tô Mộc, nhìn khuôn mặt giận dữ trước mắt, thật sự không biết nên nói cái gì.

Đây là tiết tấu muốn phóng túng sao?

Cô muốn phóng túng là chuyện của cô. Cô không cần luôn trêu chọc tôi như vậy có được hay không? Con người của tôi đối với phương diện nữ sắc này, sức chống cự vốn rất yếu. Từ trước đến nay đều thuận theo tự nhiên. Nếu như cô thật sự tiếp tục như vậy, tôi cũng không biết có nên động thủ hay không.

A. . . A. . .

Ừ. . . Ừ. . .

Ngay thời điểm Tô Mộc ở bên này đang nghĩ, ở bên cạnh tiếng rên rỉ đột nhiên càng trở nên mãnh liệt hơn. Lúc trước chỉ là một âm thanh, sau đó là hai âm thanh, ba âm thanh. . . Trực tiếp có tới sáu âm thanh như vậy. Giống như là ai cũng không muốn chịu thua, muốn ở chỗ này phân ra cao thấp.

Dân phong ở huyện Ân Huyền này thật sự đủ dũng mãnh. Chuyện như vậy, ở chỗ này làm cũng đủ khoa trương. Bây giờ còn không hề kiêng nể gì như vậy.

Đây là vấn đề tác phong rất nghiêm trọng. Xem ra nhất định phải bắt một điển hình để tiến hành chỉnh đốn.

- A!

Ngay thời điểm Tô Mộc ở bên này suy nghĩ, đột nhiên thân thể Khương Mộ Chi đảo lại, thoáng cái ngã vào trong lòng hắn. Đồng thời, đầu không ngờ trực tiếp hướng về phía đồng chí Tiểu Tô. Vốn Tiểu Tô đã bắt đầu có chút tâm tình, gặp phải hơi nóng trước mặt kích thích, lập tức liền kiên quyết đứng lên, uy mãnh bá đạo.

Tôi nhổ vào. Huynh đệ, có cần mạnh mẽ như vậy hay không!

Tô Mộc có chút xấu hổ, tính đỡ Khương Mộ Chi dậy. Ai ngờ được thân thể Khương Mộ Chi lại dịch về phía trước. Chuyển động như vậy, thật sự xảy ra chuyện. Tô Mộc vươn hai tay ra. Vốn là tập trung vào phần eo, lúc này thoáng cái ấn vào trên mông.

Khi mông bị Tô Mộc nắm lấy, hắn theo bản năng bóp bóp.

Thật có tính đàn hồi.

A!

Dưới sự kích thích này, Khương Mộ Chi lại nghe âm thanh quanh quẩn ở bên tai, bầu không khí càng tệ hại tới mức không thể nói nổi.

Chủ yếu nhất chính là Khương Mộ Chi muốn hoàn toàn phát tiết ra ủy khuất trong lòng mình, muốn hung hăng phóng túng một hồi. Cho nên bị Tô Mộc bóp lấy cặp mông như vậy, cô không những không có bất kỳ sự tức giận nào, ngược lại từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ thật tiêu hồn.

Chính là tiếng rên rỉ này, khiến tay Tô Mộc muốn cầm lấy, quỷ thần xui khiến tiếp tục đặt ở nơi đó, không có ý nhấc lên.

- Có thể chứ?

Tô Mộc thấp giọng hỏi.

- Chạm vào tôi, chạm vào tôi giống như bọn họ vậy. Tôi muốn!

Khương Mộ Chi nỉ non.

Lúc này Khương Mộ Chi mặc dù có chút men say, nhưng còn chưa tới mức thật sự say như chết. Có đôi khi có người càng uống rượu càng tỉnh táo. Giống như Khương Mộ Chi hiện tại.

Cho nên khi Khương Mộ Chi vừa dứt lời, hai tay Tô Mộc liền quả quyết bắt đầu chạy loạn. Khi hai bờ mông bắt đầu biến thành đủ các hình dạng dưới sự vuốt ve, trên mặt Khương Mộ Chi càng ửng đỏ, hơi thở dồn dập, thân thể cô bắt đầu run rẩy.

Mùi thơm ngân mỹ lặng lẽ tỏa ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK