Nhưng khi hắn nhận được đoạn ghi hình internet, đã không còn bao nhiêu hoài nghi. Nếu đã có chuyện như vậy, muốn bắt Âu Dương tập đoàn sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn. Chỉ nói thiếu chủ tập đoàn làm ra hành động ngu xuẩn kia, hình thành ảnh hưởng phản đối đủ làm cổ phiếu tập đoàn rơi xuống thẳng tắp.
Nếu trong chuyện này còn có nhân tố khác gây ảnh hưởng, tình huống sẽ càng thêm nghiêm trọng. Không cần biết là thế nào, xí nghiệp lớn như tập đoàn Âu Dương nếu gặp phải khốn cảnh bị đánh bại, tuyệt đối sẽ có rất nhiều người vui vẻ nhìn thấy. Bởi vì đó chính là tiền tài!
Huynh đệ, hiện tại tôi đang ở địa bàn của cậu, kế tiếp nên đi đâu đây, nói thật, tôi đang đói dẹp bụng rồi đó!
Trịnh Mục cười nói.
Yên tâm, sẽ không để cho anh đói chết. Vậy anh lái xe đi thẳng tới khách sạn Tử Vân đi, chúng ta gặp mặt ở đó. Tôi đã đặt phòng cho anh, hay là anh đi tắm rửa thay quần áo rồi tính sau, tôi sẽ qua chờ anh, đã định sẵn chỗ rồi!
Tô Mộc nói.
Được, không thành vấn đề!
Trịnh Mục dứt khoát nói.
Hiện tại hắn cũng có chút mệt mỏi vì lái xe khá lâu. Nhất là toàn thân đầy mồ hôi, nếu không tắm rửa thật quá khó chịu. Tô Mộc an bài phù hợp với ý tưởng của hắn.
Đợi an bài xong cho Trịnh Mục, Tô Mộc gọi điện cho Mộ Dung Cần Cần. Vị sư tỷ này cũng nhanh nhẹn, để Tô Mộc tới đón các nàng. Dù sao hiện tại Tô Mộc cũng nhàn rỗi nên lái xe đi qua.
Tô ca!
Khi Thạch Hoan Ca nhìn thấy Tô Mộc liền hô to, từ khi nàng bị Tô Mộc dặn đừng gọi chức vị của hắn, nàng vẫn luôn xưng hô như thế. Ở trong mắt nàng, xưng hô như vậy sẽ kéo gần khoảng cách đôi bên. Từ khi cha của nàng bất hạnh hi sinh, là Tô Mộc mang tới cuộc sống mới cho Thạch gia. Vì vậy ở trong lòng nàng luôn vô cùng tin cậy hắn.
Hoan Ca, thế nào? Gần đây thật mệt đi! Nếu thật sự quá mệt mỏi, thì nghỉ ngơi một chút. Còn nữa, mẹ của em một mình ở nhà nhất định sẽ thấy cô độc tịch mịch, nếu có rảnh thì thường về thăm nhà một chút!
Tô Mộc cười nói.
Dạ, Tô ca, em nhớ rồi!
Thạch Hoan Ca gật đầu.
Mộ Dung Cần Cần không ngồi vào băng sau mà ngồi ở ghế lái phụ. Hôm nay nàng đặc biệt chọn lựa cách ăn mặc, váy liền áo, nhưng lại ôm sát người. Vừa lúc lộ rõ đôi chân dài thon thả của nàng. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng trang nhã làm Tô Mộc có cảm giác mới lạ.
Đều nói phụ nữ tự tin cực kỳ có khí chất, tình huống như vậy thật thích hợp với Mộ Dung Cần Cần bây giờ. Trước kia dù nàng thế nào, nhưng luôn bị vây địa vị bị động. Bây giờ thì sao? Trong tay nàng nắm giữ công ty đầu tư lớn như vậy, xem như có thể hô mưa gọi gió vô cùng.
Hôm nay Mộ Dung Cần Cần thật tò mò, không biết Tô Mộc muốn đón các nàng đi đâu.
Sư đệ, tối nay sao có ý tốt mời chúng tôi ăn cơm đây, còn tuyển khách sạn Tử Vân. Nếu như tôi nhớ không lầm, đó hẳn là khách sạn tốt nhất huyện Hoa Hải đi. Hay là anh muốn vét sạch túi tiền của mình sao?
Mộ Dung Cần Cần hiếu kỳ hỏi.
Sư tỷ, nói thế nào bây giờ cô cũng là nhà đầu tư huyện Hoa Hải, tôi là chủ tịch huyện, mời nhà đầu tư ăn bữa cơm cũng cần có lý do sao? Hơn nữa tôi cũng không phải mời nhà đầu tư ăn cơm, tôi mời sư tỷ của tôi, bạn của tôi. Em nói có phải không Hoan Ca!
Tô Mộc cười nói.
Dạ!
Thạch Hoan Ca cao hứng nói.
Tiểu phản đồ, người ta chỉ nói hai câu đã thu mua em rồi!
Mộ Dung Cần Cần bĩu môi, đáy lòng cũng đoán được tối nay Tô Mộc muốn làm chuyện gì.
Đừng nghĩ loạn, tối nay là Vạn Vật Phong Đầu gặp một lần kỳ ngộ, nếu vận dụng tốt nói không cừng kiếm được vài trăm triệu!
Tô Mộc nói.
Vài trăm triệu!
Cho dù là Mộ Dung Cần Cần cũng cảm thấy kinh ngạc. Không phải đâu? Chuyện làm ăn gì kiếm tiền nhanh như vậy, động mồm mép liền kiếm được sao? Vài trăm triệu đồng, là chân kim bạc trắng, không phải giấy vụn.
Nhưng Mộ Dung Cần Cần cũng biết Tô Mộc sẽ không giải thích, chỉ đành chờ đợi chuyện gì sẽ diễn ra đêm nay.
Khách sạn Tử Vân.
Khách sạn này xa hoa nhất huyện Hoa Hải, là vì tiêu phí khá cao. Nhưng tiền nào của nấy, chỉ nói thức ăn ở đây thật sự ngon hơn nơi khác rất nhiều.
Bối cảnh của khách sạn Tử Vân cả Tô Mộc cũng biết, trước kia là nhà khách do huyện ủy mở ra, nhưng lỗ vốn nặng nề. Về sau không còn biện pháp, được Lý Tuyển gật đầu mới bán ra ngoài. Một thương nhân trong huyện quyết đoán ra tay, bỏ ra số tiền lớn mua lại, sau đó kinh doanh thành bộ dáng bây giờ, quả thật xem như một đoạn truyền kỳ.
Về phần bên trong có vấn đề mờ tối gì hay không, Tô Mộc không biết, cũng không quản. Làm quan nếu chuyện gì cũng xen vào, nhân sinh thật sự không còn thoải mái, sẽ luôn bị loại chuyện như vậy dây dưa khổ nhọc.
Bởi vì Tô Mộc điệu thấp tới đây, vì vậy không ai nhìn ra thân phận hắn. Sau khi vào phòng, Tô Mộc cười nói:
Nhìn xem thực đơn, tối nay muốn ăn gì tùy tiện gọi!
Thật sự phải giết nhà giàu rồi!
Mộ Dung Cần Cần cũng không khách khí, trực tiếp gọi món ăn, mà Thạch Hoan Ca cũng không chần chờ bắt đầu gọi món mình thích.
Tô Mộc cầm thực đơn chọn hai món, đều là món hình thức tinh xảo nhưng không quá nhiều.
Sư đệ, tới bây giờ anh còn muốn giữ bí mật sao? Còn không chịu nói chúng tôi biết, tối nay anh muốn làm gì!
Mộ Dung Cần Cần hỏi.
Là một chuyện tốt!
Tô Mộc thần bí cười nói:
Sư tỷ, đừng nôn nóng, người kia sắp tới!
Vừa dứt lời cửa phòng mở ra, Trịnh Mục đi vào. Nói thật so sánh với Trịnh Mục, Tô Mộc luyện tập thế nào cũng không có được khí tức của một công tử ăn chơi trác táng.
Trịnh tổng!
Mộ Dung Cần Cần kinh ngạc hô.
Trịnh Mục của tập đoàn Trịnh thị hiện tại là nhân vật quan trong trong thương giới tỉnh Giang Nam, hắn dùng tay trắng làm nên sự nghiệp mà không dựa vào Trịnh Vấn Tri. Người như vậy chỉ trong thời ngắn đã kinh doanh tập đoàn có quy mô như hiện giờ, thật sự làm nhiều người bội phục.
Mộ Dung Cần Cần cũng là một trong số đó.
Cho nên khi nàng nhìn thấy Trịnh Mục xuất hiện, cảm thấy thật ngoài ý muốn. Nàng không biết quan hệ giữa Trịnh Mục cùng Tô Mộc, nhưng nhìn bộ dáng của hai người rõ ràng thật quen thuộc.
Chẳng lẽ người mà Tô Mộc muốn giới thiệu chính là Trịnh Mục sao?
Nếu có liên quan tới Trịnh Mục, như vậy hạng mục kinh doanh sẽ không nhỏ, nếu quá nhỏ hắn cũng không đặc biệt tới một chuyến.
Huynh đệ!
Quả nhiên, Trịnh Mục vừa đi vào ôm chầm lấy Tô Mộc, sau đó cùng ngồi xuống. Phương thức chào hỏi như vậy thật sự làm Mộ Dung Cần Cần hiểu được quan hệ giữa Tô Mộc cùng Trịnh Mục vô cùng thân thiết.
Đợi Trịnh Mục ngồi xuống, Tô Mộc mỉm cười nói:
Tôi nghĩ mọi người dù không quen biết nhưng từng nghe nói qua về đối phương, nhưng vì tránh thêm nhiều chuyện không cần thiết, tôi tiếp tục giới thiệu, vị này chính là Trịnh Mục, là lão bản tập đoàn Trịnh thị, là huynh đệ của tôi! Vị này là Mộ Dung Cần Cần, là tổng tài Vạn Vạt Phong Đầu, vị kia là Thạch Hoan Ca, là bạn của tôi, cũng là tổng thanh tra Vạn Vật Phong Đầu.
Chào Trịnh tổng!
Mộ Dung Cần Cần cười vươn tay.
Trịnh Mục thật thân sĩ bắt tay liền buông ra, theo sau cười nói:
Tôi đương nhiên nghe qua đại danh Mộ Dung tổng tài, hiện tại ai không biết cô là ai, đây là công ty nổi danh a! Trước đó vẫn luôn suy nghĩ là chuyện gì xảy ra, nguyên lai là như vậy, bái phục, bái phục!
Anh bái phục gì đây?
Tôi còn chưa nói gì đâu, anh đã nói bái phục!
Tô Mộc bất đắc dĩ nhíu mày.