Giống như lúc này.
Tô Mộc đã nhẫn nại đủ lâu với Hạ Tiểu Xuyên, ai ngờ người này chẳng những không có ý tứ dàn xếp ổn thỏa, ngược lại càng ngày càng khoa trương, trong mơ hồ còn muốn gây lớn chuyện. Những gì hắn nói căn bản đều không có lý lẽ, vậy mà hắn còn ở đây diễu võ dương oai. Ta cho ngươi bậc thang đi xuống, đưa ra biện pháp giải quyết tốt nhất, hóa chất Húc Thịnh các ngươi lại không chịu lĩnh tình.
Nếu đã như vậy, vậy thì không cần giải hòa nữa, trực tiếp giải quyết theo trình tự luật pháp chính quy, ta muốn nhìn xem hóa chất Húc Thịnh các ngươi có thể cho ta một phương thức giải quyết hợp lý như thế nào.
- Từ Viêm, những người này trong tay cầm thiết côn, ý đồ hành hung, hơn nữa nghi ngờ có âm mưu tấn công nhân viên chính phủ, bắt tất cả bọn họ về trong cục.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Ầm!
Lời nói trấn định, như sét đánh giữa trời quang.
Muốn bắt người, thật sự muốn bắt bọn họ đi sao? Chỉ dựa vào đám cảnh sát này, cũng muốn bắt nhiều người như vậy đi sao? Phải biết rằng ở đây bọn họ có sáu bảy mươi người, nhiều người như vậy ở đây, cho dù là phân cục công an khu Cao Khai muốn bắt, cũng không thể bắt hết? Hơn nữa các ngươi thật sự nghĩ chúng ta có thể ngồi chờ chết sao?
- Ai dám động đến ta thử xem!
Hạ Tiểu Xuyên lớn tiếng hét lên, trong mắt lúc này đã toát ra vẻ tàn nhẫn. Nhìn Tô Mộc giống như đang canh chừng một con mồi.
- Tô Mộc, đừng nể mặt lại không biết xấu hổ, ngươi thật sự dám đụng đến ta sao? Ta là ai? Ta là phó tổng giám đốc hóa chất Húc Thịnh huyện Hoa Cổ, là xí nghiệp ưu tú trong mười xí nghiệp lớn của huyện Hoa Cổ, biết thúc thúc ta là ai không? Thúc thúc ta là Hạ Sơn, ngươi dám động đến ta sao?
- Dựa vào cái gì động tới ngươi? Chỉ dựa vào chuyện hôm nay các ngươi tụ tập đến đây gây chuyện. Chỉ dựa vào chuyện các ngươi lại dám đập phá trường học của thôn Thượng Hà, chỉ dựa vào các ngươi trong tay cầm thiết côn có ý đồ uy hiếp đe dọa nhân viên chính phủ, chỉ dựa vào các ngươi giữa ban ngày ban mặt ở đây làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Ta có thể bắt các ngươi, thế nào? Các ngươi có ai không phục, nếu ai không phục đứng ra ta xem!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Ngươi điên rồi!
Hạ Tiểu Xuyên đối mặt với vẻ mặt lạnh thấu xương của Tô Mộc. Biết hắn không nói đùa. Hơn nữa cho dù lớn lối, Hạ Tiểu Xuyên cũng chưa từng nghĩ sẽ chính diện giao phong với cảnh sát. Nếu thật sự làm như vậy, cho dù Hạ Tiểu Xuyên có mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Tấn công cảnh sát là trọng tội, ai có thể gánh vác?
Ai dám tấn công cảnh sát, tình tiết nghiêm trọng, còn có thể luận xử tội phản quốc. Cho dù Hạ Tiểu Xuyên không hiểu luật pháp, cũng rất rõ ràng điểm này. Nếu như bị người ta đổ thêm dầu vào lửa, mình cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếm được tiện nghi.
Phải iết rằng hôm nay mình tới đây chính là muốn đe dọa hạ người của thôn Thượng Hà, để cho bọn họ biết khó mà lui, chứ không phải đi tìm phiền toái cho hóa chất Húc Thịnh. Nếu hôm nay bọn Tô Mộc ở chỗ này, không có cách nào được như ý, vậy thì tạm thời giải tán, đợi đến ngày mai hoặc lúc nào rãnh rỗi hãy nói. Khi mình có thời gian, cũng không sợ ở chỗ này hao tổn với những người của thôn Thượng Hà.
- Tô chủ nhiệm. Hôm nay tôi là nể mặt ngài, chúng ta đi.
Hạ Tiểu Xuyên vừa nói vừa xoay người rời đi.
Chẳng qua Tô Mộc lạnh lùng liếc nhìn nói:
- Hạ Tiểu Xuyên, tôi có nói cậu có thể đi sao?
- Ngài có ý gì?
Hạ Tiểu Xuyên rốt cục nổi giận, quay đầu nhìn Tô Mộc quát lên.
- Tôi có ý gì? Tôi chính là có ý tứ này.
Vừa nói Tô Mộc vừa bước nhanh về phía Hạ Tiểu Xuyên, thuận tay cầm lấy một bộ còng tay từ chỗ Từ Viêm. Dĩ nhiên là muốn khóa tay Hạ Tiểu Xuyên.
Thỉnh thoảng khi một việc đột nhiên phát sinh, anh thật sự sa vào tình trạng tạm thời trống không, không biết nên làm như thế nào. Dưới tình huống như thế, phản ứng đầu tiên anh làm ra thường là theo bản năng, nói thí dụ như thời điểm chiến tranh, khi đạn pháo bay đầy trời, lão binh biết núp bên trong chiến hào, còn một số tân binh tay mơ, không trải qua chiến trường, đối mặt với trường hợp như vậy, theo bản năng làm ra cử động chính là chạy trốn. Mà chỉ cần anh dám nhảy ra khỏi chiến hào, tuyệt đối sẽ bị nổ thành mảnh nhỏ ngay tại chỗ.
Đây cũng là tình trạng hiện tại của Hạ Tiểu Xuyên!
Nếu Tô Mộc cứ như vậy đàng hoàng nói chuyện với hắn, Hạ Tiểu Xuyên còn không đến mức sẽ làm gì. Nhưng hiện tại bất chợt nhìn thấy Tô Mộc giơ còng tay đi đến, đối mặt với loại cảnh tượng đột nhiên phát sinh này, Hạ Tiểu Xuyên có chút choáng váng. Dưới tình huống không đủ tỉnh táo này, hắn đã làm ra một quyết định, thật sự khiến cho hắn phải hối hận.
Bởi vì Hạ Tiểu Xuyên đã trực tiếp ném điện thoại di động đang cầm trong tay về phía Tô Mộc, hơn nữa há mồm la lớn:
- Ngăn hắn lại cho ta!
Điều này có nghĩa là gì?
Tấn công cảnh sát đã đủ nghiêm trọng, nhưng phải biết rằng dưới tình huống như thế, giữa ban ngày ban mặt, làm ra một cử động gần như là tập kích đối với một cán bộ lãnh đạo cấp chính xử, có ý nghĩa như thế nào? Đáng chết chính là những công nhân đi theo Hạ Tiểu Xuyên đến đây thật sự quá ngông cuồng, sau khi Hạ Tiểu Xuyên kêu lên, bọn họ thật sự giơ thiết côn trong tay, hung hăng đập ra sau đầu Tô Mộc.
Xuất thủ tàn nhẫn quyết đoán, tuyệt đối không phải là tay mơ.
Cảnh tượng như vậy phát sinh, khiến rất nhiều người ngơ ngác sửng sốt, không người nào nghĩ đám người kia thật sự dám làm như vậy, trước mặt nhiều người, công khai tiến hành công kích Tô Mộc.
Đừng nói Tô Mộc có thân phận bất đồng, chỉ sợ Tô Mộc chỉ là một người bình thường, bọn họ cũng không thể làm như vậy!
- Tô chủ nhiệm!
Từ Viêm và Trương Quan Trung là kịp phản ứng trước tiên, vừa nói hai người vừa khởi bước xông đến. Từ Viêm còn cầm súng cảnh sát, chỉ cần thời cơ không đúng, cho dù là liều mạng gánh vác tội danh giết người, cũng phải bảo vệ Tô Mộc.
Chẳng qua mặc dù hai người đã kịp phản ứng, nhưng có người còn nhanh hơn bọn hắn, tựa hồ khi hai công nhân vừa giơ thiết côn trong tay lên, còn chưa kịp vung xuống, một đạo thân ảnh liền bắn ra ngoài. Cho dù không ai thấy rõ xảy ra chuyện gì, hai người vừa định hành hung, đã bay ngược về sau, nặng nề ngã nhào xuống đất, làm tóe lên một đám tro bụi.
Là Triệu Vô Cực!
Triệu Vô Cực làm sao cũng không để Tô Mộc bị thương ở chỗ này, nói thật hiện tại hắn đã công nhận Tô Mộc, biết Tô Mộc là một vị quan chân chính vì dân làm việc, từ trước đến nay luôn dựa theo mục đích này làm người. Đi theo người như vậy, có lẽ thật sự là một chuyện không tệ.
Tô Mộc giống như đã sớm dự liệu được màn này, cũng không để ý, vẫn ung dung tiến về phía trước, đối mặt với đám công nhân còn lại đang muốn động đậy, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
- Hạ Tiểu Xuyên, can đảm của ngươi cũng khá lớn, lại dám hạ lệnh làm ra chuyện như vậy? Đây không phải là ý đồ, mà là thật sự tập kích cán bộ lãnh đạo cấp chính xử của quốc gia. Ngươi biết đây là tội danh gì không? Đừng nói thúc thúc ngươi là Hạ Sơn, cho dù cha ruột ngươi là bí thư thị ủy, cũng đừng nghĩ có thể bảo vệ được ngươi. Còn các ngươi nữa, chẳng lẽ thật sự muốn vẽ đường cho hươu chạy sao? Chẳng lẽ các ngươi chưa có vợ con, không có gia đình sao? Biết hành động hiện tại của các ngươi là cái gì không? Là tội phạm! Chẳng lẽ các ngươi muốn mắc thêm lỗi lầm nữa sao?
Thanh âm quát lớn như đinh chém sắt, từ trong cổ họng Tô Mộc phát ra, cộng thêm bị ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua, những công nhân kia không dám lộn xộn nữa. Một phương diện là bởi vì lực chiến đấu cường hãn của Triệu Vô Cực, một phương diện là vì lời nói của Tô Mộc. Đúng vậy, thật không biết hành động vừa rồi là cái gì sao? Cho dù bọn họ không hiểu luật, cũng nên biết hành động như vậy có ý nghĩa như thế nào?
Nếu như không thừa dịp còn chưa gây ra đại sự vội vàng dừng tay, đợi đến khi chuyện trở nên ầm ĩ, bọn họ có mấy cái mạng cũng không đủ đền bù. Thúc thúc của Hạ Tiểu Xuyên là Hạ Sơn, chứ bọn họ không có thúc thúc làm huyện trưởng. Nếu phải vào tù, vậy gia đình bọn họ phải làm sao? Chẳng lẽ vứt bỏ vợ con không cần quan tâm như vậy sao? Không được, tuyệt đối không thể vô liêm sỉ như vậy.
- Còn không mau ném hung khí trong tay các ngươi đi, lẽ nào thật sự muốn đối kháng với quốc gia và chính phủ sao?
Từ Viêm đi lên trước tức giận quát lớn.
Cạch!
Khi người đầu tiên ném thiết côn trong tay xuống đất, những người còn lại cũng vội vàng ném đi. Hiện tại cây thiết côn giống như núi nặng ngàn cân, không người nào muốn xách trong tay, vội vàng ném đi.
Khi tất cả thiết côn trong tay mọi người đều đã vứt xuống đất, thần kinh căng thẳng của Từ Viêm mới lặng lẽ buông lỏng, hắn nghiêm mặt quét qua toàn trường:
- Bây giờ tất cả ngồi xổm xuống, dựa lưng vào xe hơi, nhanh lên, động tác lưu loát một chút! Đưa tất cả bọn họ về trong cục!
- Vâng!
Những cảnh sát bên cạnh bắt đầu động thủ, đám người của hóa chất Húc Thịnh thật sự không có một ai dám phản kháng, tất cả đều đàng hoàng ngồi xổm xuống mặt đất.
- Đám nhát gan này, biết các ngươi đang làm gì hay không? Các ngươi đứng lên cho ta, các ngươi có tin sau khi trở về, lão tử ta sẽ khai trừ tất cả các ngươi hay không, còn không mau đứng lên cho ta!
Hạ Tiểu Xuyên đứng bên cửa xe, nhìn tình cảnh trước mắt, liền buột miệng kêu lên.
Phải biết rằng những người này chính là nguồn gốc sức mạnh của Hạ Tiểu Xuyên, nếu tất cả bọn họ đều ngã xuống, vậy hắn thật sự không biết nên làm như thế nào. Chớ nói chi hiện tại Tô Mộc chỉ cách hắn hai thước ngắn ngủn, giống như vừa đưa tay là có thể bắt được hắn. Dưới tình huống như thế, Hạ Tiểu Xuyên vội vàng mở cửa xe, chui vào, định khởi động xe rời đi.
Chẳng qua mong muốn thì tốt đẹp, nhưng thực tế lại tàn khốc.
Khi Hạ Tiểu Xuyên mới vừa mở cửa xe, còn chưa chui vào, liền bị Tô Mộc kéo ra ngoài, sau đó hung hăng ném về phía sau, trực tiếp té lăn trên đất, ngay sau đó Tô Mộc không dừng lại, thân thể lập tức đi tới, trong tiếng cạch thanh thúy, bộ còng tay liền quyết đoán khóa vào cổ tay Hạ Tiểu Xuyên.
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, bộ còng tay quả thật rất chói mắt.