Chẳng lẽ nói nếu xảy ra chuyện lớn, bọn họ có thể tránh được trừng phạt sao?
- Tiểu tử, tôi cuối cùng hỏi cậu một lần nữa, cậu rốt cuộc là người nào? Cậu có tránh ra hay không?
Hoàng Ngạn khẽ nhíu mày, nếu Tô Mộc không nói ra thân phận quản sự, hôm nay hắn không thu thập chết Tô Mộc không được.
- Tôi là Tô Mộc, là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, anh nói tôi có tư cách quản sự hay không?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Tô Mộc? Cậu là Tô Mộc?
Hoàng Ngạn kinh hãi nói.
- Chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai? Chính là hắn sao? Thiệt hay giả? Có cần khoa trương như vậy không?
- Tôi không nhìn lầm chứ? Chủ nhiệm quản ủy hội làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Đúng vậy, mạo nhận sao?
Những người đứng ở đây bất kể là người bên khoa học Phi Long, hay là những người buôn bán trên con đường này, đều bị lời nói của Tô Mộc làm cho chấn trụ, tất cả mọi người đều có chút không dám tin tưởng nhìn Tô Mộc, suy đoán tính chân thực trong lời nói của hắn. Nhưng trong lòng mọi người đều biết, sợ rằng người này không phải nói dối. Phải biết rằng trước mặt nhiều người như vậy, nếu Tô Mộc giả mạo..., chính là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
- Thế nào? Lời tôi nói chẳng lẽ anh không nghe rõ sao? Lập tức mang theo người của khoa học Phi Long rời khỏi đây, còn về chuyện xảy ra hôm nay, tôi sẽ hỏi thăm khoa học Phi Long sau.
Tô Mộc hờ hững nói.
Làm sao bây giờ? Cứ như vậy rời khỏi sao? Phải biết rằng hôm nay trước khi đi, mình đã thề trước mặt Đậu Long, nói hôm nay tuyệt đối sẽ giải quyết xong phiền toái ở con đường bán đồ ăn cho hắn. Nếu cứ như vậy xám xịt trở về, vậy còn ra hình dáng gì nữa? Nhưng nếu động thủ? Đối phương là chủ nhiệm quản ủy hội? Là lãnh đạo đứng đầu khu Cao Khai. Cho Hoàng Ngạn mấy lá gan, hắn cũng không dám làm gì Tô Mộc.
Mâu thuẫn!
- Cậu thật sự là Tô Mộc? Trước kia tôi chưa từng thấy qua Tô chủ nhiệm, tôi nào biết cậu nói thật hay giả?
Hoàng Ngạn làm giãy dụa cuối cùng.
Tô Mộc cười lạnh vung tay lên, trực tiếp ném chứng minh công tác qua đó:
- Đây là chứng nhận công tác của tôi, nếu như anh vẫn không tin..., đại khái có thể đi với tôi đến khu Cao Khai, xem bọn họ có xác nhận tôi đang nói láo hay không.
Sau khi Hoàng Ngạn mở chứng minh công tác, phát hiện thật sự là Tô Mộc, hi vọn cuối cùng trong lòng rốt cục bị áp đảo, khi hắn lấy lại chứng minh công tác, còn chưa kịp nói gì, bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng xe cảnh sát chói tai, trong nháy mắt, người của đại đội trị an dưới sự hướng dẫn của Nhâm Lập Quyên đã xuất hiện ở chỗ này.
- Tô chủ nhiệm, Nhâm Lập Quyên phụng mệnh báo cáo.
- Duy trì trị an!
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Nhâm Lập Quyên vung tay lên, những người đi theo bên cạnh liền tản ra, nhìn chằm chằm đám an ninh của khoa học Phi Long.
Lần này thật sự không có cách nào tiếp tục chơi tiếp rồi!
Hoàng Ngạn cũng là một nhân vật quyết đoán, biết hôm nay mình không có khả năng tiếp tục gây chuyện, nếu không tuyệt đối sẽ bị Tô Mộc bắt lại.
- Tô chủ nhiệm, chúng tôi có thể đi. Nhưng phải biết rằng chuyện hôm nay còn chưa xong đâu.
Hoàng Ngạn vừa nói vừa liếc nhìn đám người lão Trương:
- Mấy người các người nghe rõ cho tôi. Hợp đồng đã bị xé bỏ, các người cũng phải đi. Không đi cũng không được, nơi này là địa bàn của khoa học Phi Long chúng tôi, người nào van cầu cũng không được. Hạn cho các người đến trước lúc mặt trời lặn phải rời đi, nếu không chúng tôi còn tới nữa.
- Hoàng Ngạn, cậu đừng nhiều lời nữa, mau dẫn người rời đi cho tôi!
Nhâm Lập Quyên quát lên.
Hoàng Ngạn cũng không dám khiêu chiến với Nhâm Lập Quyên, người ta nói thế nào cũng là đội trưởng đại đội trị an, nếu thật sự muốn thu thập mình cũng không hề khó khăn. Hiện tại việc cấp bách vẫn phải là mau sớm trở về, báo cáo chuyện đã xảy ra với Đậu Long. Thật ra Hoàng Ngạn cũng có chút không giải thích được, tại sao Đậu Long bất chợt lại muốn giải tỏa con đường bán thức ăn, đuổi những người này đi....
Dựa theo đạo lý mà nói, con đường này không thể mang đến nhiều lợi nhuận cho khoa học Phi Long, phần lớn số tiền thu được đều rơi vào túi riêng của hắn. Nếu đóng cửa nơi này, người tổn thất lớn nhất ngược lại chính là Hoàng Ngạn.
Người của khoa học Phi Long rời đi, hai chiếc xe nâng cũng được lái đi, khi tất cả những thứ trước mắt này biến mất, tâm tình của những người trên con đường bán thức ăn cũng không tốt hơn bao nhiêu, tất cả vẫn giữ khuôn mặt âm trầm. Bọn họ như ong vỡ tổ tiêu sái tiến lên, vây quanh Tô Mộc, đồng thời bắt đầu gấp gáp hỏi thăm.
- Tô chủ nhiệm, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi.
- Đúng vậy, Tô chủ nhiệm, bọn họ rõ ràng là ngang ngược ép chúng tôi rời đi!
- Làm gì có chuyện như bọn họ làm, tại sao có thể làm như vậy? Nếu thật sự phá hủy nơi này, chúng tôi biết phải làm sao?
Nhâm Lập Quyên đứng bên cạnh Tô Mộc, nhìn thấy mọi người kích động, sợ bọn họ sẽ làm ra cử động quá đáng, vội vàng nói:
- Mọi người hãy bình tĩnh, Tô chủ nhiệm đã ở đây, nếu hắn đã quản chuyện này nhất định sẽ không thờ ơ. Hiện tại mọi người nghe tôi nói đây, đừng ai tiến lên nữa, tất cả đều khắc chế. Nếu ai còn dám nhao nhao nói loạn, tôi sẽ mang về đồn hết.
Phải nói những ông chủ tiệm cơm này có lẽ không sợ Tô Mộc, nhưng không ai không sợ Nhâm Lập Quyên. Cái này cũng giống như đám lưu manh, đối mặt với huyện trưởng, thị trưởng, bọn họ hoàn toàn không sợ. Nhưng nếu bọn họ nhìn thấy cục trưởng công an, nhìn thấy sở trưởng, thật sự sẽ giống như chuột nhìn thấy mèo.
Đám người lão Trương chính là như vậy!
Khi Nhâm Lập Quyên vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều bất giác đứng yên tại chỗ, không có người nào tiến lên vây quanh Tô Mộc nữa, nhưng bọn họ cũng muốn để Tô Mộc rời đi như vậy. Khó khăn lắm mới gặp được chủ nhiệm, nếu cứ để Tô Mộc rời đi như vậy..., vậy bọn họ đi đâu nói lí lẽ.
- Chư vị, chuyện hôm nay không cần nói gì nữa, nếu tôi đã gặp phải cũng sẽ không bỏ qua. Các vị yên tâm, cho dù khoa học Phi Long thật sự muốn phá hủy nơi này, cũng phải cho mọi người một biện pháp xử lý hợp lý. Trước khi vấn đề này chưa được giải quyết, không người nào có thể dỡ bỏ nơi này. Các vị vây bắt tôi cũng vô dụng. Hiện tại tôi phải trở về quản ủy hội, sau đó sẽ có kết quả.
Tô Mộc nói.
- Tô chủ nhiệm, thật sự có cách sao?
Lão Trương đáng thương hỏi.
- Đúng vậy, trước kia chúng tôi không phải không đi tìm quản ủy hội, nhưng bên đó rút cuộc không cho chúng tôi một phương hướng giải quyết.
- Nếu thật sự bị đẩy đi? Sau này chúng tôi thật sự không còn đường sống.
- Tô chủ nhiệm, chúng tôi tin tưởng anh, anh sẽ cho chúng tôi một cách giải quyết, nếu anh mặc kệ chúng tôi, chúng tôi sẽ lên chính quyền thành phố thỉnh nguyện.
Lão Trương vừa dứt lời, mấy ông chủ còn lại cũng bắt đầu ồn ào, bọn họ đều cảm thấy rất tức giận, cảm thấy rất ủy khuất. Chỉ có điều những lời này đến tai Tô Mộc nghe lại rất chói tai.
Tô Mộc có thể cho phép dựa theo trình tự đặt bất kỳ câu hỏi nào, nhưng nếu có người không theo quy củ ra bài, vậy thì đừng trách hắn lòng dạ độc ác. Trong những năm lăn lộn ở quan trường, Tô Mộc đã hiểu một chân lý. Nếu có ai ngờ muốn cho anh chết, anh cũng chỉ có thể xuất thủ giết trước.
- Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, nếu tôi nói sẽ cho mọi người một phương hướng giải quyết, nhất định tôi sẽ giữ lời. Nhưng nếu có ai trong các vị dám vượt cấp khiếu oan, đến lúc đó cho dù giải quyết vấn đề, có lợi cho các vị hay không tôi cũng không biết. Tôi nói tới đây thôi, hiện tại tôi phải quay về xử lý chuyện này.
Sắc mặt Tô Mộc trầm thấp đi ra ngoài, lúc này không có người nào còn dám ngăn chặn đường đi của hắn nữa.
Khi Tô Mộc mới vừa đi ra, còn chưa kịp rời đi, một chiếc xe từ phương hướng quản ủy hội lái tới, sau khi dừng lại, từ trong xe gấp gáp lao ra hai đạo thân ảnh, người đầu tiên chính là phó chủ nhiệm quản ủy hội Lưu Bỉnh Chí, đi theo phía sau hắn chính là Khương Nhiên. Trên mặt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng, nhìn thấy Tô Mộc bình yên vô sự đi ra, vội vàng xông lên phía trước.... ,
- Tô chủ nhiệm, anh không sao chứ?
Lưu Bỉnh Chí gấp giọng hỏi.
- Đám người kia muốn làm gì? Dám ngăn cản Tô chủ nhiệm? Nhâm đội trưởng, cô còn đứng đó làm gì, còn không mau chóng giải tán bọn họ đi.
Khương Nhiên trực tiếp kêu lên.
- Đủ rồi!
Ánh mắt Tô Mộc âm trầm quét qua hai người, trong ánh mắt lạnh như băng toát ra một hơi thở làm người ta giá lạnh. Nói xong, không thèm để ý tới hai người, trực tiếp đi về hướng quản ủy hội, Khương Nhiên nhìn thấy màn này vội vàng đuổi theo.
Còn Lưu Bỉnh Chí vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Tô Mộc từ từ rời đi, vẻ lo lắng trên mặt rất nhanh biến mất, thay vào đó là một loại tư thái điềm nhiên.
- Dù sao tôi cũng sắp về hưu rồi, những chuyện phiền toái này cứ để cho cậu nhức đầu đi.
Lưu Bỉnh Chí ôm theo ý niệm này, bắt đầu đi về hướng quản ủy hội.
Sau khi tất cả bọn hắn đều rời đi, lão Trương vội vàng nói với Nhâm Lập Quyên:
- Nhâm đội trưởng, chuyện vừa rồi cô đừng trách chúng tôi, chúng tôi thật sự không còn cách sống sót, xin nhờ cô giúp đỡ, nói giúp cho chúng tôi. Nếu thật sự để cho khoa học Phi Long phá hủy nơi này, chúng tôi biết đi đâu? Đến lúc đó...
- Đủ rồi!
Nhâm Lập Quyên cắt đứt lời lão Trương..., sắc mặt bất thiện quét qua mấy người còn lại:
- Tô chủ nhiệm tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện này, tôi đã nhắc nhở mọi người rồi, nhưng các người vẫn muốn tới chính quyền thành phố thỉnh nguyện? Các người muốn làm gì? Bức bách Tô chủ nhiệm sao? Muốn để Tô chủ nhiệm khó xử sao? Các người hãy ngoan ngoãn chờ đợi đi.
- Đúng, đúng, chúng tôi sẽ đợi, đợi tin tức.
Lão Trương vội vàng nói.
Khi thân ảnh Tô Mộc xuất hiện trong quản ủy hội, tất cả những người nhìn thấy hắ đều biết điều câm miệng đứng qua một bên, không nhìn thấy sắc mặt Tô Mộc vô cùng khó coi sao? Lúc này xông lên trước, tuyệt đối sẽ bị ăn đủ một trận.
Khoa học kỹ thuật Phi Long, Đậu Long, vốn tôi còn muốn tạm thời chưa động đến các người, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi. Các người đã muốn chết như vậy, vậy tôi sẽ nhổ tận gốc các người.
Phi long? Ở địa bàn của tôi, rồng cũng phải nằm yên cho tôi!