Tần Phong vô cùng lo lắng chạy thẳng tới quân khu, nhưng sau khi tới nơi mới biết quân khu đã giới nghiêm. Vệ binh súng ống đầy đủ đứng vững như sắt thép, không có chút ý tứ thả lỏng với hắn, dù hắn là ủy viên thành ủy. Ở trong mắt quân nhân, quân lệnh mới là điều duy nhất mà họ cần chấp hành.
Các anh biết đây là ai không? Vị này chính là ủy viên thành ủy Tây Phẩm thị, bí thư ban kỷ luật thanh tra Tần bí thư, hiện tại Tần bí thư muốn đi vào. Các anh sao dám ngăn trở? Nếu các anh không tin, trực tiếp gọi điện cho Dương tư lệnh viên, ông ấy sẽ nói với các anh!
Khi thư ký của Tần Phong lớn tiếng hô to, nhưng vệ binh vẫn không hề có chút phản ứng.
Hiện tại Tần Phong đã vô cùng sốt ruột, muốn đi thẳng vào, nhưng khi hắn vừa định bước tới, lại nghe tiếng mở khóa súng an toàn, sau đó là ánh mắt lạnh lùng trừng qua.
Nhận lệnh của tư lệnh viên, bất kỳ ai dám can đảm tới gần cảnh giới tuyến, nổ súng cảnh cáo! Người nào còn dám đi tới, lấy tội phản quốc xử bắn tại chỗ!
Dạ!
Tần Phong thật sự không dám tiếp tục cử động. Nếu hắn còn dám động, chỉ sợ mạng nhỏ sẽ không còn! Không chứng kiến sao? Ánh mắt những quân nhân kia thật sắc bén. Khi Dương Vọng Sơn đã biểu lộ thái độ không nể tình, Tần Phong có thể làm sao bây giờ? Giảng đạo lý với những binh sĩ kia sao?
Mấu chốt chính là bây giờ Tần Phong không dám làm lớn chuyện, lần này ban kỷ luật thanh tra không hữu lý chút nào. Dưới tình huống như thế, nhiệt náo càng lớn Tần Phong phải nhận trách nhiệm càng lớn. Nếu làm như thế, Tần Phong còn có thể tiếp tục lưu lại trên vị trí này hay không cũng không dám nói.
Sự tình trong quân khu không truyền ra thì thôi, nếu bị truyền ra chính là chuyện lớn. Đừng nói Dương gia đã có nội tình sâu đậm trong Tây Phẩm thị, cho dù không có, chỉ nói Dương Vọng Sơn còn là ủy viên thành ủy, cũng không cần băn khoăn mặt mũi của Tần Phong.
Làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Tần Phong đổ mồ hôi, nhưng thật sự không biết nên làm như thế nào.
Hiện tại chỉ có thể chờ đợi trời sáng, hi vọng sau khi trời sáng sẽ có tin tức truyền tới, nhưng trước tiên Tần Phong phải làm một chuyện, chính là nghiêm khắc khống chế những người có quan hệ tới sự kiện đêm nay, chính xác mà nói phải nghiêm khắc khống chế bất cứ tin tức gì có liên quan với Tô Mộc.
Nếu để mâu thuẫn càng thêm gay gắt, Tần Phong cũng không cần lăn lộn nữa!
Một đêm lặng lẽ trôi qua, không biết có bao nhiêu người bởi vì chuyện xảy ra đêm nay mà tâm tình vô cùng lo lắng.
Văn phòng bí thư ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị.
Tần Phong vẫn ngồi trong này cả đêm, hiện tại việc hắn cần làm chính là chờ đợi tin tức. Khi hắn nhìn thấy trời sáng, thu thập lại đồ đạc định đi tới quân khu. Nhưng còn chưa đợi hắn rời khỏi văn phòng, thư ký đi vào với vẻ mặt lo lắng.
Tần bí thư, sự tình không đúng lắm!
Chuyện gì không đúng? Đừng hoảng hốt, từ từ nói!
Tần Phong hỏi.
Dạ, sáng nay bên phòng thư cử báo đã nhận được nhiều tin tố cáo chủ tịch huyện Hoa Hải Tô Mộc. Nói hắn bồi dưỡng thế lực của mìn, đả kích những đồng chí đảng viên khác, còn nói Tô Mộc có vấn đề nghiêm trọng về kinh tế, nói tác phong của hắn tồi tệ. Tóm lại toàn là tin cử báo một mình hắn!
Thư ký vội vã nói.
Oanh!
Khi Tần Phong vừa nghe được tin tức này, đại não nổ tung, hắn biết chuyện mình lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra. Tối hôm qua mình để Cao Lệ Trấn đi bắt người, nhất định đã bị người hay biết. Mà chuyện này có người cố ý hoạt động, vì muốn hình thành bầu không khí dư luận, muốn đổ tội cho Tô Mộc. Không cần biết Tô Mộc thật sự có vấn đề hay không, đều phải đổ nước bẩn lên người hắn.
Thời đại này chỉ cần xối nước bẩn lên người ai, không cần lo hắn không vong!
Nhưng mấu chốt chính là Tần Phong biết tất cả là lời nói vô căn cứ, Tô Mộc có vấn đề sao? Có lẽ có, nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng như vậy, mà ban kỷ luật thanh tra cũng không hề có chút chứng cớ! Nếu để những lời đồn đãi như thế hoàn toàn truyền bá ra ngoài, tới lúc đó ban kỷ luật thanh tra phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn hắn phải đích thân đi giải thích với Tô Mộc, nhận lỗi sao?
Tần Phong nghĩ tới đây, thân thể chợt run rẩy lên.
Là ai nháo sự?
Tần Phong tức giận hỏi.
Không biết là ai, nhưng người nháo sự rõ ràng có dụng tâm hiểm ác. Đây là muốn nhờ chuôi đại đao ban kỷ luật thanh tra chúng ta, chém giết Tô Mộc!
Thư ký nói thẳng.
Dụng tâm hiểm ác, thật là đáng chết!
Tần Phong nói thẳng:
Hiện tại chúng ta lập tức đi qua quân khu, lần này nói thế nào cũng phải gặp được Tô Mộc bọn họ!
Dạ, tôi đi an bài xe!
Nhưng thư ký còn chưa kịp đi ra ngoài, điện thoại bàn chợt vang lên, Tần Phong nghe máy, bên kia truyền ra thanh âm trầm thấp nghiêm túc của Bàng Chấn Kỳ.
Đồng chí Tần Phong, hiện tại ông lập tức tới văn phòng của tôi một chuyến!
Dạ!
Tần Phong liền đáp.
Sự tình làm lớn!
Ngay cả thư ký của hắn cũng biết được tin tức, Bàng Chấn Kỳ sao có thể không biết? Nếu Bàng Chấn Kỳ cũng biết, như vậy những ủy viên còn lại làm sao không biết? Nếu đã bị phơi bày, Lỗ Minh Nghĩa còn tiếp tục đứng bên cạnh hắn sao? Tần Phong thật sự không dám cam đoan. Nghĩ tới việc Bàng Chấn Kỳ có thể nương việc này khó xử mình hay không, Tần Phong càng cảm thấy không yên.
Cho dù trong lòng Tần Phong đã suy đoán điều xấu nhất, nhưng hắn vẫn không thể tưởng tượng được còn nặng nề hơn. Bởi vì lúc này khắp cả Tây Phẩm thị đều đang xì xào bán tán chuyện của Tô Mộc, toàn bộ đều là lời đồn đãi về ngôi sao chính trị mới của Tây Phẩm thị.
Trong Tây Phẩm thị đều bàn tán xôn xao, nhưng khi lời đồn đãi bị truyền trong huyện Hoa Hải, chỉ cần ai dám nói bậy Tô Mộc một câu, chờ đợi họ chính là lời trách mắng không chút lưu tình. Điều này giống như đúc với tình huống từng gặp qua trước đó.
Mà vào lúc này đương sự Tô Mộc vẫn không hay biết tin tức này, bởi vì hắn vừa thức giấc, đang tán gẫu với Hoàng Luận Đàm chuẩn bị ăn điểm tâm. Đây là lần đầu tiên Hoàng Luận Đàm ăn sáng ở địa phương này, cảm giác thật mới mẻ đồng thời xác minh một việc, đó là phải xem tâm tình như thế nào.
Tôi tin tưởng hiện tại bên ngoài đã náo nhiệt ngất trời!
Hoàng Luận Đàm nói.
Ngất trời thì ngất trời, tôi còn có biện pháp gì, tôi bị bắt a, dù có tâm cũng vô lực!
Tô Mộc cười nói.
Anh có biết hiện tại tôi thật muốn nhìn thấy bộ dạng của Cao phó bí thư, hay là chúng ta đi xem một chút đi?
Đôi mắt Hoàng Luận Đàm xoay chuyển, buông đũa đi nhanh ra ngoài.
Tô Mộc đương nhiên không thể để hắn đi một mình, vạn nhất người này gây ra tai vạ, Tô Mộc còn phải giúp hắn kết thúc. Thật sự không làm cho người bớt lo!
Bên trong một phòng tại nhà khách.
Cao Lệ Trấn cùng Hoa Nhạc đương nhiên không có đãi ngộ tốt như Tô Mộc, tất cả đều bị giam chung một phòng. Cả đêm họ cũng không ngủ được, tinh thần đều khẩn trương cao độ. Bốn người đều thấp thỏm bất an, không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, đều đang suy đoán rốt cục quân khu muốn làm gì với họ.
Cao bí thư, Dương tư lệnh viên có ý tứ gì? Sao bọn hắn dám giam giữ chúng ta? Trời đã sáng rồi, còn không cho chúng ta gọi điện thoại sao?
Hoa Nhạc lo lắng hỏi.
Bớt ồn ào anh sẽ chết sao!
Cao Lệ Trấn phiền chán hô.
Lúc này Cao Lệ Trấn đã vô cùng sốt ruột, không biết đây là sự tình gì, tự nhiên bị áp đặt tội danh xông loạn quân khu, nếu bị định tội dù hắn là phó bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố thì sao? Cho dù chính bí thư cũng không chịu nổi!
Hoa Nhạc ngoan ngoãn câm miệng, không dám nói thêm lời nào. Hắn không dám nói, hai nhân viên còn lại càng không dám lên tiếng.
Không khí căng thẳng, sống một ngày bằng một năm!
Danh Sách Chương: