Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã sớm biết Bạch Vi Dân là núi dựa của Mai Ngự Thư, không ngờ hắn lại biểu hiện như vậy, công khai phủ quyết đề nghị của Tô Mộc không nói, còn gọn gàng dứt khoát nói, hiện tại nhiệm vụ của khu Cao Khai chính là thu hút đầu tư. Ngoại trừ cái đó ra, cái gọi là sửa sang lại tình hình dự trữ đất đai gì đó, cái gọi là kế hoạch xây dựng thắng cảnh du lịch gì đó đều là vô dụng. Suy nghĩ này là gì? Chẳng lẽ chỉ theo đuổi phát triển kinh tế, rồi bỏ qua những thứ liên quan đến tình huống căn bản của dân sinh sao?

Nếu thật sự như vậy, nó hoàn toàn trái ngược với phương châm thi hành biện pháp chính trị của Tô Mộc. Ở trong lòng Tô Mộc, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xuất hiện. Nếu hắn không đến khu Cao Khai thì coi như xong, hiện tại nếu hắn đã xuất hiện ở khu Cao Khai, như vậy tất cả vận chuyển của khu Cao Khai đều phải đi theo hắn mà vận chuyển.

Ai ngờ muốn quơ tay múa chân, chỉ cần nói chính xác là được. Nếu sai lầm vậy thì xin lỗi, nhất quyết không thi hành! Tô Mộc còn chưa tới loại trình độ cần phải dựa vào lựa ý hùa theo thượng cấp, mà bất chấp dân sinh.

Nếu thật sự như vậy, điều đó hoàn toàn trái ngược với nguyên tắc của Tô Mộc.

- Bạch thị trưởng, tôi cho là thu hút đầu tư quan trọng, nhưng hai phương diện tôi vừa trình bày cũng rất trọng yếu, nhất là vấn đề của khoa học Phi Long, nhất định phải giải quyết. Nếu không giải quyết vấn đề dự trữ đất đai của khoa học Phi Long sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển sau này của khu Cao Khai.

Tô Mộc kiên trì nói.

Chính là câu nói này, khiến cho sắc mặt Bạch Vi Dân trở nên âm trầm, Tô Mộc à Tô Mộc, đây là tôi nể mặt cậu, cậu trực tiếp ôm lấy là được, không ngờ cậu lại không thức thời như vậy, muốn ở đây đôi co với tôi. Tôi có nói hai phương diện kia không quan trọng sao? Khoa học kỹ thuật Phi Long. Cậu muốn động đến khoa học Phi Long sao? Được. Nếu cậu đã muốn đụng vào cục xương này vậy thì cứ đụng đi, tôi thật sự không biết, khoa học Phi Long tọa lạc ở khu Cao Khai như vậy, khiến cậu e ngại chuyện gì.

- Tô chủ nhiệm, chuyện của khu Cao Khai cậu cứ làm chủ, về phần cụ thể phát triển như thế nào là chuyện nội bộ của khu Cao Khai các cậu, trừ phi cậu có kế hoạch minh xác hơn, nếu không cũng không cần ở đây nói thêm cái gì.

Ý tứ của Bạch Vi Dân đã rất rõ ràng, không có chuyện gì nói thì đi đi.

- Bạch thị trưởng, vậy tôi đi đây.

Tô Mộc nói xong liền đứng dậy rời đi.

Từ đầu tới cuối, Tô Mộc cũng không có biểu lộ ra bất kỳ vẻ không kiên nhẫn và không hài lòng nào, ánh mắt của hắn thực sự rất trấn định, giống như vừa rồi Bạch Vi Dân cự tuyệt, không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với hắn. Mặc dù Tô Mộc biết, nếu Bạch Vi Dân không ủng hộ mình, quá trình phát triển của khu Cao Khai có thể sẽ có chút phiền phức, nhưng hắn đồng dạng cũng biết rõ, lúc này khu Cao Khai đang ở trong tay Bạch Vi Dân, nếu thật sự hủy diệt, đối với hắn cũng không có lợi.

Cho nên cho dù Bạch Vi Dân không ủng hộ mình, tin tưởng cũng sẽ không phản đối, chỉ cần không phản đối là đủ rồi.

Sau khi Tô Mộc rời khỏi tòa nhà chính quyền thành phố, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, cảm thụ được ánh sáng mặt trời chiếu lên người. Tất cả cảm xúc không hài lòng sau khi gặp Bạch Vi Dân đều tiêu tán trong nháy mắt. Trong cuộc đời con người nhất định phải có lúc gặp khó khăn, nếu lúc nào cũng thuận lợi vậy còn gì thú vị? Nếu đã như vậy, vậy hắn không cần thiết suy nghĩ tiếp những thứ này, tận tâm tận lực làm tốt chuyện của mình là được.

- Reng reng!

Khi Tô Mộc vừa mới chuẩn bị trở về khu Cao Khai, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, sau khi nhìn thấy số gọi đến, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười thư thái:

- Thế nào? Bây giờ không phải xuống phi cơ rồi chứ?

- Huynh đệ. Là tôi đây.

Trịnh Mục cười nói.

- Tại sao lại là anh? Anh và Nhạc Thiên đã đến rồi sao?

Tô Mộc hỏi.

- Đúng vậy, tiểu tử này vừa muốn lén lút gọi cho cậu đã bị tôi phát hiện, huynh đệ, lần này chúng tôi tới đây nên lặng lẽ hay ồn ào?

Trịnh Mục thích thú hỏi.

Lặng lẽ hay ồn ào hoàn toàn do Tô Mộc quyết định. Mấy người bọn họ vốn muốn lặng lẽ tới đây, nếu Tô Mộc không muốn làm ra đại động gì lớn, hoàn toàn có thể lặng lẽ tới nơi. Nếu Tô Mộc muốn ồn ào, vậy bọn họ cũng hoàn toàn có năng lực ồn ào. Chưa nói đến thân thế của mấy người này, chỉ riêng thân phận hiện tại của bọn họ, cũng đủ khiến cả tỉnh Giang Nam kinh hãi....

- Lặng lẽ hay ồn ào?

Tô Mộc bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi này, thật sự có chút lúng túng mơ hồ, hắn thật sự không biết nên lặng lẽ hay ồn ào, nhưng suy nghĩ có lẽ nên lặng lẽ một chút, lặng lẽ không phải là chuyện xấu. Nếu thật sự ồn ào..., vậy sau này công việc của Tô Mộc ở thành phố Cổ Lan cũng đừng hòng yên ổn. Có đội hình siêu cấp như vậy, còn ai dám xem nhẹ?

- Tùy các anh, lặng lẽ một chút đi. Hiện tại đến đâu rồi?

Tô Mộc hỏi.

- Mới ra khỏi thành phố Thịnh Kinh, nếu không có gì bất ngờ, bốn năm giờ chiều có thể sẽ đến thành phố Cổ Lan.

Trịnh Mục nói.

- Vậy được, các anh cứ trực tiếp đến đây, đến lúc đó tôi sẽ an bài khách sạn, phục vụ tận tình!

Tô Mộc cười nói.

- Biết cậu là thần tài, không làm thịt cậu thì làm thịt ai! Được rồi, cứ như vậy đi, một lát nữa gặp mặt rồi nói chuyện.

Trịnh Mục nói.

- Được!

Tô Mộc nói.

Tâm tình của Tô Mộc vốn đã điều chỉnh, hiện giờ thấy Trịnh Mục sắp đến đây, thoáng cái càng trở nên cởi mở. Nghĩ đến bọn Trịnh Mục đường xa đến đây, Tô Mộc dù sao cũng là chủ nhà, nhất định phải tận tình tiếp đãi, nhưng Tô Mộc thật sự không nắm rõ tình hình của thành phố Cổ Lan, cho nên hắn liền trực tiếp bấm điện thoại của Triệu Nguyên.

- Triệu Nguyên, là tôi.

- Tô Mộc, có chuyện gì mà lại gọi điện cho tôi?

Triệu Nguyên có chút ngạc nhiên nói.

- Làm sao? Không có chuyện gì thì không thể điện thoại cho cậu sao? Mấy ngày qua tôi có chút bận rộn, còn chưa hỏi cậu, công ty du lịch Giải Mộng của cậu thế nào rồi? Cục du lịch có tìm cậu gây chuyện hay không?

Tô Mộc hỏi.

- Há lại chỉ có từng đó, tình hình ngày càng trầm trọng. Tôi nghĩ kỹ rồi, công ty du lịch Giải Mộng là tâm huyết của tôi, thà tôi trực tiếp đóng cửa nó, tuyệt đối không thể để nó rơi vào trong tay Hạ Kiếm Đường. Cậu biết không? Tên đó đã đóng cửa công ty du lịch Phi Tường trước đó, hiện tại biến thành công ty du lịch Đệ Nhất, danh tiếng và khẩu khí khá lớn?

Triệu Nguyên có chút tức giận nói.

- Đóng cửa? Thế thì không cần, chuyện này tôi sẽ xem nên vận hành như thế nào, cậu tạm thời không cần phải để ý, ừ, tôi có một chuyện cần hỏi cậu. Hiện giờ cậu có ở đây không? Tôi muốn hỏi, ở thành phố Cổ Lan nhà hàng nổi tiếng nhất là cái nào? Nghe cẩn thận, tôi nói nhà hàng nổi tiếng nhất, không nhất định phải đắt tiền nhất, nhưng tuyệt đối phải có danh khí....

Tô Mộc hỏi. Nếu thật sự mời khách đến khách sạn đắt tiền nhất thì ngược lại có chút tầm thường.

- Cái này còn phải hỏi sao? Nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Cổ Lan chắc chắn là hội sở Cẩm Tú rồi, cánh cửa của hội sở này tương đối cao, không phải cứ là người giàu có là có thể đi vào. Thức ăn ở đó tuyệt đối là nhất lưu, nghe nói đầu bếp ở đó trước kia còn phục vụ trong triều đình. Nhưng cậu cũng biết, với thân phận của tôi thật sự không có cách nào lấy được thẻ hội viên của Cẩm Tú, cho nên thật sự xin lỗi cậu.

Triệu Nguyên nói.

- Hội sở Cẩm Tú sao? Được, tôi biết rồi, hãy chờ tin tức của tôi.

Tô Mộc nói.

Bởi vì hiện tại đã đến giờ tan tầm, Tô Mộc cũng chưa trở về quản ủy hội, mà kêu tài xế đưa mình đến hội sở Cẩm Tú, đồng thời ở bên kia Trịnh Mục vừa mới tắt điện thoại, liền cùng Lý Nhạc Thiên hàn huyên.

- Tô Mộc kêu chúng ta khiêm tốn một chút?

Trịnh Mục cười tủm tỉm nói:

- Anh tính thế nào?

- Khiêm tốn? Tôi không cần khiêm tốn.

Lý Nhạc Thiên nhìn phong cảnh không ngừng hiện lên bên ngoài cửa sổ, trong đáy mắt bắt đầu khởi động một loại tàn nhẫn:

- Có một số người thật sự không biết sống chết, lại dám phơi nắng Tô Mộc, cũng không nhìn xem Tô Mộc là huynh đệ của ai. Tô Mộc mới tới thành phố Cổ Lan, anh nói nếu chúng ta không khởi động tràng diện của hắn, nếu truyền đi chẳng phải là mất mặt?

- Nói cũng đúng.

Trịnh Mục gật đầu nói, nhưng sau đó giống như nghĩ tới điều gì la lớn:

- Tôi nói tiểu tử cậu có phải sớm nghĩ đến chuyện này rồi không, nhìn những chiếc xe cậu mang tới xem, cái nào cũng phong cách. Nào là xe thể thao được lắp đặt đỉnh cao nhất, nào là biển số xe cường ngạch, tiểu tử cậu làm vậy là muốn khiêm tốn sao? Có người nào khiêm tốn giống như cậu không? Nếu để cho Tô Mộc nhìn thấy cậu chơi màn này, đoán chừng sẽ sụp đổ ngay tại chỗ mất. Cậu chơi chiêu này, còn có ai dám khiêu chiến Tô Mộc nữa?

- Làm sao? Không được sao? Hiện tại tôi có tiền, tôi có tiền thì tôi có thể chơi phô trương. Đừng quên huynh đệ của cậu hiện tại là tổng tài công ty giải trí Lý thị, nếu ra cửa quá keo kiệt..., làm sao có thể hiển lộ thân phận của tôi? Còn cậu nữa, cậu dù gì cũng là tổng tài tập đoàn Trịnh thị, không phải kêu cậu điều tới hai chiếc xe sang trọng sao? Làm gì kích động như vậy? Được rồi, đừng tán gẫu nữa, tới đó trước rồi hãy nói.

Lý Nhạc Thiên nói.

- Đi thôi!

Trịnh Mục bất đắc dĩ nói.

Chuyện đã như vậy, Trịnh Mục còn có thể nói thêm gì nữa? Buổi trưa mặt trời chiếu xuống, trên đường cao tốc từ thành phố Thịnh Kinh đến thành phố Cổ Lan, một loạt sáu cỗ xe sang trọng nhanh như tia chớp lao đi, khí thế kinh người.

Xe đã đủ kinh người, đợi sau khi người ở trong xe bước ra ngoài, tràng diện có thể càng thêm bốc lửa!

Hội sở Cẩm Tú không tọa lạc tại trung tâm thành phố Cổ Lan, mà bên cạnh một con đường tương đối nhộn nhịp, hội sở có chế độ quản lý ra vào nghiêm ngặt, mặc dù trước cửa có rất nhiều xe, nhưng xếp đặt chỉnh tề, không có dấu hiệu lộn xộn. Phải biết rằng hội sở Cẩm Tú từng thả ra hào ngôn, cho dù giao thông cả thành phố Cổ Lan tê liệt, ở đây cũng không xuất hiện hiện tượng kẹt xe.

Nói thật Tô Mộc thật sự không biết rõ về hội sở Cẩm Tú, hắn cũng không cần thiết biết rõ, chỉ cần đặt được một phòng là được. Trên đường đến hội sở Cẩm Tú, Tô Mộc suy nghĩ một chút hay là gọi điện thoại cho Cố Lễ trước.

- Tôi là Cố Lễ!

Khi bên kia truyền đến giọng nói ngạo nghễ của Cố Lễ, chân mày Tô Mộc không khỏi nhăn lại, nhưng không nói gì:

- Cố thư ký, tôi là Tô Mộc, tôi muốn hỏi Lý bí thư hiện tại có rảnh không?

- Lý bí thư không rảnh, anh có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi.

Cố Lễ quả quyết nói.

- Không rảnh?

Tô Mộc không khỏi sửng sốt, Cố Lễ nói chuyện thật sự đủ gọn gàng, chỉ một câu không rảnh liền muốn đuổi mình đi. Thật không biết Cố Lễ thật sự ngu, hay là quá kiêu ngạo. Hắn thật sự không biết quan hệ giữa mình và Lý Hưng Hoa sao?

Hắn nhiều lần khiêu khích giới hạn của Tô Mộc, cho dù là tượng đất cũng sẽ tức giận. Nghĩ tới đây, Tô Mộc càng nói thẳng:

- Vậy được rồi!

Cạch!

Tô Mộc trực tiếp cúp điện thoại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK