Trong bóng đêm Minh Duyệt sơn trang càng lộ ra vẻ xa hoa mê người, kiểu phong cách kiến trúc Trung Quốc, dưới ánh đèn lung linh càng trở nên tráng lệ. Đứng ở chỗ này, anh sẽ có cảm giác như đứng phía trước hoàng cung cổ đại, hơn nữa nơi này bố trí núi giả, trải qua cách tân, trang trí của khoa học kỹ thuật hiện đại, cả Minh Duyệt sơn trang tọa lạc trong vùng phong cảnh này, chính là một chỗ thế ngoại đào nguyên xa hoa.
- Nơi này thật sự đủ xa xỉ!
Mộ Bạch nhìn tình cảnh lẩm bẩm tự nói .
- Càng là nơi huy hoàng, càng có vấn đề. Chỗ như thế nếu xuất hiện ở kinh thành, có lẽ còn có lý, dù sao đó cũng là trung tâm của cả nước. Nhưng ở thành phố Thương Thiện có thể có chỗ như thế, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tô Mộc chậm rãi nói.
- Ông chủ nơi này đến hiện tại vẫn không biết rõ là ai, nhưng có thể khẳng định là vô cùng thần bí, địa vị cũng khá cao.
Đoạn Bằng nheo mắt chậm rãi nói.
- Sống ở đâu thì yên ở đấy, chúng ta vào trong thôi.
Tô Mộc nói.
Sau khi dừng xe lại, ba người Tô Mộc đi về phía cổng Minh Duyệt sơn trang. Chỉ có điều khi bọn hắn mới vừa tới nơi này, liền bị người phục vụ chịu trách nhiệm canh gác mạnh mẽ ngăn cản.
- Ba vị, xin lỗi, xin lấy thẻ hội viên của các vị ra đây?
- Thẻ hội viên? Chúng tôi không có!
Tô Mộc nói.
- Vậy thì xin lỗi, Minh Duyệt sơn trang chúng tôi không mở cửa với người ngoài, nếu không có thẻ hội viên hoặc không có lời giới thiệu của hội viên khác, ngài không thể tiến vào.
Người phục vụ ngạo nghễ nói.
Tình cảnh giống như vậy, người phục vụ vẫn thường xuyên nhìn thấy. Có rất nhiều người vì mộ danh mà đến, đều mơ tưởng có thể vào kiếm bữa cơm. Nhưng không biết, dựa vào số tiền trong tay bọn họ có thể tiến vào sao? Không có khả năng , nơi này chính là thực hành chế độ nghiệm chứng thân phận nghiêm khắc. Trừ phi là hội viên, nếu không quả quyết không thể cho ngươi tiến vào.
Hơn nữa cho dù có thẻ hội viên cũng chia làm bốn cấp bậc, bốn loại màu sắc bất đồng, phân chia ra bốn loại cấp bậc thân phận bất đồng. Ba người các ngươi đừng nói có được thẻ hội viên cao cấp, cho dù là cấp thấp nhất cũng không có, còn muốn tiến vào nơi này, quả thực chính là trò cười.
- Chúng tôi nhận được lời mời đến đây.
Tô Mộc nói.
- Không được, nếu ngài nhận được lời mời đến đây, cũng phải gọi điện cho người đó đến đây đón các ngài vào. Nếu không không thể tiến vào. Nếu ba vị không có chuyện gì nói, có thể đi qua bên cạnh đứng chờ.
Người phục vụ chỉ hướng sang bên cạnh, ở đó thật sự có bố trí ghế ngồi giống như ở bờ biển.
- Cậu có thái độ kiểu gì vậy!
Mộ Bạch tiến lên thấp giọng nói.
- Tôi có thái độ gì? Đây chính là thái độ của tôi, hàng ngày không biết có bao nhiêu người lừa dối vượt qua kiểm tra, vào trong mở rộng tầm mắt. Anh đừng ở đây diễu võ dương oai với tôi, tôi có thể ôn tồn hòa khí nói chuyện với anh như vậy, đã là nể mặt anh lắm rồi. Nếu các vị còn không biết điều, có tin tôi gọi an ninh tới đây, đuổi hết đi không!
Người phục vụ cao ngạo kêu lên.
Tô Mộc vốn không có cảm xúc gì, nhưng sau khi nhìn thấy loại sắc mặt của người này, trong lòng liền dâng lên một luồng tức giận. Con người ta, là đại nhân đại lượng sẽ không chấp nhặt với các ngươi, nhưng nếu các ngươi dám miệt thị ta, sỉ nhục ta như vậy..., vậy ta sẽ thật sự phải khoa tay múa chân với các ngươi, cho các ngươi biết, ta không gây chuyện, nhưng tuyệt đối cũng không sợ phiền phức .
- Xin lỗi đi!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Cái gì?
Người phục vụ không ngờ Tô Mộc lại nói ra lời này, trong lúc nhất thời thật sự sửng sốt, nhưng rất nhanh từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nhìn Tô Mộc giống như nhìn một con quái vật.
- Anh nói gì? Anh kêu tôi xin lỗi các người!
- Đúng vậy, xin lỗi đi!
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Nếu như cậu không nói xin lỗi, tôi bảo đảm cậu tuyệt đối sẽ phải hối hận.
- Hối hận? Các ngươi nói đùa gì vậy!
Người phục vụ khinh thường cười lớn.
Nhưng đúng lúc tiếng cười này vang lên, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên:
- Nhưng tôi dám cam đoan với cậu, hắn không phải đang nói giỡn.
Là Hoàng Luận Đàm!
Hoàng Luận Đàm lái một chiếc Maserati xa hoa, rất phong tao xuất hiện ở đây. Chuyện vừa xảy ra, hắn vừa vặn bắt gặp, sau khi nhìn thấy vội vàng đi tới. Sau khi nói ra lời kia, cũng không thèm nhìn người phục vụ, trực tiếp đi về phía Tô Mộc cười nói:
- Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi tới chậm rồi.
- Hoàng Luận Đàm, anh thật là phô trương, mời tôi tới đây, nhưng làm ra an bài như thế, anh muốn để tôi xoay người rời đi sao?
Tô Mộc hờ hững nói.
Bất cứ người nào bị đối đãi như vậy cũng cảm thấy vô cùng biệt khuất buồn bực.
- Tô Mộc, Tô Mộc, là tôi suy nghĩ không chu toàn. Đừng gấp, người như vậy không cần chấp nhặt. Đi, chúng ta vào trong!
Hoàng Luận Đàm nói.
- Ai cho các người đi vào. . .
Bốp !
Người phục vụ nhìn Hoàng Luận Đàm muốn mang người vào trong, lập tức tiến về phía trước một bước, vừa nói vừa muốn ngăn cản bọn người Tô Mộc.
Nhưng ai ngờ, trong nháy mắt hắn mới vừa bước ra, Hoàng Luận Đàm đã không hề nghĩ ngợi hung hăng tát một cái. Ngay sau đó trước khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, lại hung hăng đá ra một cước. Một cước này thật sự vô cùng mạnh mẽ, đá người kia ra rất xa.
- Chúng ta đi!
Hoàng Luận Đàm không nói thêm gì cả.
Nếu như đổi lại là bình thường, thấy Hoàng Luận Đàm như vậy, Tô Mộc tuyệt đối không im lặng nhìn được. Hoàng Luận Đàm làm như vậy là có ý gì? Miệt thị ta sao? Nhưng hiện tại nghĩ đến thái độ hống hách khinh người của tên vừa rồi, Tô Mộc liền mặc kệ.
Hắn không phải thánh nhân, hắn chỉ là quan viên bình thường nhất, bị người ta khi dễ, chẳng lẽ còn có thể im lặng cho qua?
Trên thế giới này có loại người cậy quyền cậy thế, ngươi đánh hắn, hắn chẳng những không cảm thấy ủy khuất, thậm chí còn sẽ ra sức nịnh nọt ngươi. Bởi vì theo hắn thấy, ngươi có tư cách này. Đúng là lòng người khó đoán, hạng người gì cũng có.
Tô Mộc đi theo Hoàng Luận Đàm, hai người sóng vai đi vào bên trong, Đoạn Bằng theo sát phía sau, còn Mộ Bạch chỉ biết há hốc mồm nhìn chuyện đã xảy ra trước mắt.
Hắn biết Tô Mộc là người có chút bối cảnh , nhưng không ngờ bối cảnh của Tô Mộc lại cường hãn đến thế, dám động thủ ở chỗ này. Mấu chốt nhất chính là sau khi động thủ xong, còn nghênh ngang đi vào bên trong, hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Có phải quá kiêu ngạo rồi hay không?
Đây là muốn đạp bằng Minh Duyệt sơn trang sao?
Chuyện xảy ra ở đây rất nhanh bị mấy tên an ninh còn lại của Minh Duyệt sơn trang nhìn thấy, khi bọn hắn thấy có người dám công khai động thủ ở chỗ này, trong lòng cũng nổi giận.
Từ khi Minh Duyệt sơn trang được xây dựng tới nay, chưa có ai dám làm như vậy. Đây rõ ràng là không đặt Minh Duyệt sơn trang vào trong mắt. Nghĩ tới đây, bọn họ liền chen chúc xông đến, nhìn tư thế rõ ràng là muốn cuồng đánh Tô Mộc và Hoàng Luận Đàm một phen.
Đoạn Bằng không tự chủ bước về phía trước.
Vẻ mặt Tô Mộc vẫn bình tĩnh.
Hoàng Luận Đàm khinh thường nhìn quét qua đám an ninh vây quanh, trong giây lát hét lớn một tiếng:
- Hoàng Tam, nếu còn không ra đây, có tin tôi khiến cậu vĩnh viễn không thể ra khỏi chỗ này hay không
- Các ngươi làm gì vậy? Tất cả cút ngay cho ta!
Theo thanh âm của Hoàng Luận Đàm rơi xuống, một nam tử còn trẻ liền từ bên trong Minh Duyệt sơn trang chạy ra, đi theo phía sau hắn chính là Tổng quản lý sơn trang Địch Tắc Thành, nam tử chạy tới tên là Hoàng Tam liền tức giận gầm thét.
Địch Tắc Thành cũng hung hăng quét về phía đám an ninh đang muốn động thủ:
- Tất cả đều ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm đúng không? Còn tụ tập ở đây làm gì, còn không mau cút ngay cho ta, muốn bị thu thập sao?
Rầm!
Nghe thấy Địch Tắc Thành hét lên, lại nhìn thấy Hoàng Tam lo lắng như vậy, đám an ninh cũng không ngốc, liền vội vàng giải tán. Còn tên phục vụ bị ném trên mặt đất, cũng không có ai nhìn qua một cái.
- Anh, anh ruột à, cuối cùng anh cũng tới rồi. Anh biết không, em ở bên trong chờ lo lắng biết bao nhiêu.
Hoàng Tam đứng bên cạnh Hoàng Luận Đàm, mỉm cười nịnh hót.
- Câm miệng đi, mau vào trong, làm huynh đệ của tôi phật lòng, cậu không xong với tôi đâu! Thật không biết chỗ các cậu quản lý nơi này như thế nào? Trông mặt mà bắt hình dong sao? Chẳng lẽ ngay cả lễ tiết phục vụ tối thiểu cũng không hiểu sao? Thiệt là, kêu mấy tên nam nhân canh giữ phía ngoài, chuẩn bị mấy nữ nhân đi! Còn tên kia, huynh đệ của tôi nói muốn hắn cút đi, cậu mau xử lý đi.
Hoàng Luận Đàm không nhịn được nói.
- Có chút chuyện mà, không phải kêu hắn cút đi sao? Để tôi làm, để tôi làm!
Hoàng Luận Địch quét về phía Địch Tắc Thành đang đứng bên cạnh, lúc nói chuyện với hắn, vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng.
- Địch tổng, lời anh tôi nói ông cũng nghe rồi đấy, mau đi làm đi!
- Được, được, để tôi đi làm!
Địch Tắc Thành vội vàng nói.
Lúc này Hoàng Luận Địch mới nhìn sang hướng Tô Mộc đang đứng bên cạnh Hoàng Luận Đàm, trên mặt hiện lên nụ cười lấy lòng:
- Tô bí thư, đã sớm nghe nói đại danh của ngài, thật sự là trăm nghe không bằng gặp mặt, tôi là Hoàng Luận Địch.
Hoàng Luận Địch? Tâm tư Tô Mộc vừa động, nghĩ đến tư liệu lúc trước tra được về Hoàng Vĩ Sâm, nhất thời biết Hoàng Tam là ai.
Dám kiêu ngạo như vậy, có lẽ vì người ta có tư cách lớn lối. Đây không phải là công tử của Hoàng Vĩ Sâm sao? Sở dĩ tên là Hoàng Tam, là bởi vì trên hắn còn có hai tỷ tỷ, cho nên mới được đặt tên là Tam nhi.
- Hoàng tiên sinh, chào ngài!
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Cái gì mà Hoàng tiên sinh, Tô Mộc, ngài trực tiếp gọi tôi là Hoàng Tam được rồi!
Hoàng Luận Đàm cười nói.
- Đúng, đúng, gọi là Hoàng Tam, Hoàng Tam thân thiết hơn, tôi thích xưng hô như thế!
Hoàng Luận Địch cười híp mắt nói.
Người này là tiếu diện hổ? Hay là từ trước đến nay đã quen như thế? Hay là mang theo mặt nạ giả nhân giả nghĩa?
Danh Sách Chương: