Dưới tình huống như thế, Tề Sơn Dương tự nhiên biết hậu trường của Trầm Tiểu Thụ là ai.
Việc xử lý tòa miếu nát kia thế nào rồi?
Trầm Tiểu Thụ hỏi.
Chuyện này bên kia vẫn luôn không chịu buông ra, chẳng những không đồng ý thái độ vẫn thật kiên quyết, giống như chỉ cần chúng ta dám động tòa miếu kia, bọn hắn sẽ không chút do dự nhào lên đánh nhau với chúng ta vậy.
Tề Sơn Dương cau mày nói.
Đánh nhau? Ai sợ ai?
Trầm Tiểu Thụ cười lạnh nói, ở trong lòng của hắn, đánh nhau tuyệt đối là việc làm của kẻ ngu dốt, kẻ thông minh chân chính chỉ biết đùa giỡn mưu kế, tỷ như chính hắn.
Chúng ta cũng không phải sợ hãi, chỉ lo lắng ảnh hưởng tiến trình của Đỉnh Dương Khí Phối mà thôi.
Tề Sơn Dương nói, hắn thật sự không sợ hãi, phải biết rằng Đệ Nhất Kiến Thành vẫn luôn là bá vương trong Cổ Lan thị. Chỉ cần có hạng mục đại quy mô, tất nhiên phải do bọn hắn xây dựng. Dưới tình huống như thế, Tề Sơn Dương thật sự không đem tập đoàn Trịnh thị đặt vào trong mắt.
Có câu nói người không biết không sợ, nếu để cho Tề Sơn Dương biết được thân phận chân thật của Trịnh Mục, cho dù cho hắn mấy lá gan hắn tuyệt đối không dám làm như vậy, thả ra lời nói cuồng vọng như thế.
Tề tổng, nếu như tôi nhớ không lầm, anh rể của anh hẳn là cục trưởng cục xây dựng thành phố đi?
Trầm Tiểu Thụ đột nhiên cười hỏi.
Phải, anh rể của tôi chính là cục trưởng cục xây dựng thành phố.
Tề Sơn Dương gật đầu đáp.
Nói như vậy thì thật quá tốt, anh nói đi, cục xây dựng nhất định cần quản hạt việc quy hoạch xây dựng thành thị. Nếu để cục xây dựng ra mặt, làm cho bên Lý thị ngu nhạc nếm thiệt thòi, sẽ không có vấn đề phải không? Phải biết rằng chúng ta quy hoạch là tuyệt đối chính xác. Khi bên kia cần giám sát, xuất hiện chút sai lầm gì, anh nói thế nào?
Trầm Tiểu Thụ híp mắt cười nói.
Hai mắt Tề Sơn Dương tỏa sáng:
Đúng vậy, khẳng định là như thế, lúc ấy quy hoạch tuyệt đối là xuất hiện sai lầm. Trầm tổng, cũng là ông cao minh, tôi sẽ lập tức vào thành phố, ông yên tâm, rất nhanh người của cục xây dựng sẽ đi qua, một lần nữa quyết định việc xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình của Lý thị ngu nhạc. Tới khi đó tòa miếu nát kia sẽ tính vào trong Đỉnh Dương Khí Phối của chúng ta, nói vậy trực tiếp dỡ bỏ là được.
Tề tổng làm việc tôi vẫn thật yên tâm.
Trầm Tiểu Thụ không có ý kiến, chỉ cười nói.
Sự tình đã an bài xong xuôi, hơn nữa mình cũng đã nghĩ xong biện pháp giúp hắn giải quyết, nếu Tề Sơn Dương cũng không có cách nào thu phục, như vậy danh hiệu ông chủ Đệ Nhất Kiến Thành thật sự quá vô dụng.
Tề Sơn Dương đi ra văn phòng, thẳng tới cục xây dựng thành phố, lúc này đã chín giờ sáng.
Vào giờ này Tô Mộc cũng đang khởi hành quay về Cổ Lan thị, mà Lý Nhạc Thiên bọn họ đang tụ họp ăn điểm tâm sáng.
Bên trong một biệt thự thuộc căn cứ điện ảnh truyền hình của Lý thị ngu nhạc, nhóm người Lý Nhạc Thiên vây quanh bàn ăn dùng điểm tâm. Trường hợp như vậy rất khó được, bởi vì bình thường chưa tới buổi trưa là họ sẽ không thức dậy. Hôm nay lại chỉnh tề dậy sớm ăn điểm tâm, thật sự là kỳ quái.
Việc này còn phải quy công ở Trầm Tiểu Thụ.
Nếu không phải Trầm Tiểu Thụ muốn cưỡng chế chiếm đoạt tòa miếu kia, nhóm người Lý Nhạc Thiên cũng không khác thường như thế.
Thế nào? Tên kia vẫn còn khăng khăng cắn chặt tòa miếu kia không chịu nới lỏng miệng sao?
Hoàng Duy Nhân vừa uống sữa đậu nành vừa hỏi.
Phải đó, hàm răng của tên kia thật tốt, tới bây giờ cũng không chịu nới lỏng miệng, luôn đem tòa miếu kia xem như cây đinh trong mắt cây gai trong thịt, nhất định phải nhổ mới cảm giác thoải mái. Chỉ đáng tiếc có tôi ở đây, hắn muốn đạt tới mục tiêu này không hề có bất cứ hi vọng nào. Tòa miếu này nằm trong bản đồ quy hoạch của Lý thị ngu nhạc, là một cảnh điểm du lịch không sai, nếu bị hủy diệt tội danh của Lý Nhạc Thiên này liền lớn.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
Đỉnh Dương Khí Phối chó má gì, đồ chơi kia từ đâu xuất hiện chứ.
Hoàng Duy Nhân khinh thường nói.
Phải đó, Đỉnh Dương Khí Phối, đây rõ ràng muốn chiếm địa bàn của chúng ta. Mặc dù tôi không nghĩ muốn xem khu cao tân là địa bàn riêng tư của mình, nhưng trước kia khi nơi này chỉ là một mảnh hoang vắng, bọn hắn sao không tới giành. Hiện tại nhìn thấy nơi này sẽ phát triển, cả đám đều xuất hiện. Nếu bọn hắn thành thật kinh doanh thì thôi đi, nhưng còn muốn gọi nhịp với chúng ta, thật sự là liều lĩnh.
Trương Gia Phỉ miệt thị nói.
Tôi đã tra xét tư liệu của Đỉnh Dương Khí Phối, là một xí nghiệp xem như không sai, mấy năm gần đây phát triển rất mạnh. Nhưng sau lưng xí nghiệp này có người nâng đỡ, mọi người cũng hiểu cách thức bên trong.
Trịnh Mục nói.
Là ai?
Hoàng Duy Nhân hỏi.
Lão đối thủ cũ của anh!
Trịnh Mục nhìn Lý Nhạc Thiên cười nói.
Anh muốn nói là Tôn gia Tôn Nguyên Thắng?
Lý Nhạc Thiên kinh ngạc nói. Hắn thật sự không biết việc này, không thu được chút tiếng gió. Đương nhiên không phải muốn nói hắn không biện pháp tìm hiểu, thật sự là vì hắn hoàn toàn không đem Đỉnh Dương Khí Phối đặt trong lòng.
Hiện tại Lý Nhạc Thiên mới biết là chuyện gì, khó trách xí nghiệp kia làm việc ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy, nguyên lai là có hậu thuẫn, xí nghiệp của Tôn gia sao? Các người thật sự vạch lên hứng thú của tôi, tôi cũng không tin xí nghiệp mà Tôn gia nâng đỡ lại là thứ gì tốt đẹp.
Đỉnh Dương Khí Phối vào bằng cách nào?
Lý Nhạc Thiên hỏi.
Là Triệu Thiên Hoa dẫn vào. Các anh cũng biết Triệu Thiên Hoa là chủ tịch Cổ Lan thị, có hắn gật đầu, cho dù là Tô Mộc cũng không thể nói thêm lời gì. Hơn nữa đây cũng là một chuyện tốt, Tô Mộc cũng không có lý do gì đi cự tuyệt đúng không.
Trịnh Mục nói.
Phải đó, lúc ấy là chuyện tốt, hiện tại biến thành phiền toái. Nhưng việc này cũng không cần phiền nhiễu Tô Mộc, tự mình là có thể giải quyết.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
Anh không phải lại muốn làm ẩu đi?
Trịnh Mục nhíu mày hỏi.
Làm ẩu? Tôi không làm ẩu đâu. Nếu Đỉnh Dương Khí Phối muốn ỷ vào uy thế của Triệu Thiên Hoa dám làm xằng làm bậy, như vậy tôi cũng cùng bọn hắn chơi đùa con đường thượng tầng. Nếu bọn họ muốn dùng con đường kinh doanh, tôi càng thêm ưa thích. Các huynh đệ, hiện tại đạo lý đều đứng bên phía chúng ta, chỉ cần có đạo lý tôi không đùa chết Đỉnh Dương Khí Phối sẽ không mang họ Lý. Còn có Đệ Nhất Kiến Thành chó má gì đó, còn dám gọi nhịp với công nhân của lão Trịnh, việc này không cần nói, nhất định phải xóa sạch người này.
Lý Nhạc Thiên vung tay lên nói.
Anh đó, thật sự cho mình là Tô Mộc sao? Thật sự nghĩ anh là chủ nhiệm hội quản ủy nơi này sao? Nếu có thể không gây chuyện, đừng nháo sự phiền Tô Mộc đi.
Trịnh Mục cười nói.
Lão Trịnh, lời này của anh sai rồi, tôi không phải làm bậy, nói không chuẩn hiện tại Tô Mộc cũng đang đợi cơ hội như vậy đâu? Các anh nói Tô Mộc làm sao bị chọc giận mà đi? Nếu nói chuyện này do chúng ta làm ra, sẽ sinh ra hiệu quả thế nào?
Lý Nhạc Thiên nghiền ngẫm nói.
Ý của anh là nói…?
Hai mắt Trịnh Mục tỏa sáng.
Hắc hắc, đã hiểu đi? Nếu hiểu thì nhanh ăn cho xong, sau đó chúng ta đi tới chỗ tòa miếu kia. Tôi thật muốn nhìn xem, Đỉnh Dương Khí Phối cùng Đệ Nhất Kiến Thành sẽ mân mê ra được việc gì.
Lý Nhạc Thiên nói tới đây đã có vẻ gấp gáp khó dằn nén.
Mười giờ sáng.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, nhóm người Lý Nhạc Thiên khởi hành đi tới chỗ tòa miếu. Kỳ thật tình hình hiện tại cũng không khoa trương như vậy, công trình chủ thể của Lý thị ngu nhạc vẫn đang được thi công. Trịnh Mục còn chưa ngu xuẩn tới mức cho đình công, dùng phương thức như thế tranh chấp với Đệ Nhất Kiến Thành. Phải biết rằng mỗi khi đình công một ngày, sẽ chậm trễ tiến trình một ngày. Đây đâu phải làm việc cho người khác đúng không? Đây là xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình của Lý thị ngu nhạc, Trịnh Mục đương nhiên sẽ chú ý.
Nhưng ngay lúc nhóm người Lý Nhạc Thiên đi tới chỗ tòa miếu, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một đám người, đám người kia đang chỉ trỏ tòa miếu, còn hò hét những du khách tham quan bốn phía.
Công nhân tập đoàn Trịnh thị đang uất ức đứng một bên, có người đang gọi điện thoại, nhìn qua rõ ràng muốn báo tin cho Trịnh Mục. Mà người của Đệ Nhất Kiến Thành đang đứng bên kia, người dẫn đầu là Tề Sơn Dương.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ đã bắt đầu ra tay sao?
Lý Nhạc Thiên có chút ngoài ý muốn nói.
Không đúng, những người đó hình như là cơ cấu chính phủ, nhìn ý tứ hẳn có quan hệ tới cục xây dựng thành phố.
Trịnh Mục nói.
Tập đoàn Trịnh thị làm về kiến trúc, cho nên đối với cơ cấu cục xây dựng gì đó quen thuộc vô cùng. Trịnh Mục không đoán sai, tuyệt đối là người của cục xây dựng, nhưng vì sao bọn hắn lại xuất hiện trong phạm vi kiến trúc căn cứ điện ảnh truyền hình?
Chẳng lẽ đây là chiêu trò của Trầm Tiểu Thụ nữa hay sao?
Nếu thật sự là vậy, đúng là trò chơi quá cũ.
Tôi nhận ra người nọ, hẳn là cục trưởng cục xây dựng Cổ Lan thị, tên gì đây, à, tên Trình Vĩ. Tôi nhớ ra rồi, lúc đó Tề Sơn Dương còn muốn nhận thầu công trình của tôi. Hắn nói cục trưởng cục xây dựng là anh rể của hắn, chỉ cần Đệ Nhất Kiến Thành của hắn nhận thầu được công trình của tôi, sẽ cho tôi sự chiếu cố ngoài định mức quy hoạch.
Trương Gia Phỉ vỗ trán nói.
Vậy sao? Nói như vậy thì càng thú vị! Các huynh đệ, đừng ngồi đây nữa, thừa dịp Tô Mộc còn chưa trở về, chúng ta biểu diễn vui vẻ một chút đi.
Lý Nhạc Thiên nói xong liền đẩy cửa đi xuống xe.
Mấy người Trịnh Mục đưa mắt nhìn nhau, cùng đi theo sau.