Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Một đôi bà tám.

- Không có sao! Đây là sự thật! Dân chúng cũng không hề vây công Ngưu tổng kia, ngược lại họ còn bị đánh té ngã dưới đất. Tôi muốn hỏi Mã phó trưởng trấn, rốt cục anh làm phó trưởng trấn là vì làm chủ cho ai? Chẳng lẽ anh đã quên anh là phó trưởng trấn Hắc Sơn mà không phải của vị Ngưu tổng! Anh lại trơ mắt nhìn nhân dân bị đánh ngã tổn thương, còn ở đây làm như không có việc gì giải vây cho Tần Minh. Mã phó trưởng trấn, anh làm việc như thế nào vậy?

Trương An nghĩa chính lời nghiêm quát.

Bỏ qua việc Trương An là người của Tô Mộc, chỉ riêng luận sự, Trương An là ai? Hắn là người sinh trưởng tại Hắc Sơn, đương nhiên cảm tình đối với quê nhà không kém hơn Lương Xương Quý. Hiện tại Mã Tường đã làm gì? Hắn lại vì Ngưu tổng nào đó, động thủ với thôn dân trong trấn, còn vũ nhục họ là điêu dân, Trương An làm sao nhịn được?

Cho dù bỏ chức quan, hắn cũng phải khai chiến với Mã Tường!

- Việc này…

Mã Tường nhất thời nghẹn lời.

- Trương phó bí thư, ý của Mã trưởng trấn cũng không phải như thế, hắn cũng không phải muốn bao che Tần Minh, chỉ vì suy nghĩ cho kế hoạch lớn trong trấn. Hơn nữa Mã trưởng trấn đã mời công ty Đỉnh Tượng tới trong trấn đầu tư không phải sao? Đây là chuyện tốt thôi.

Lâm Phong Hợp mở miệng nói.

- Chuyện tốt thì không cần nói nguyên tắc sao?

Đổng Hướng Thụy lên tiếng:

- Tôi không phản đối xí nghiệp tới trong trấn đầu tư, nhưng dù có vào cũng phải chú ý phương thức phương pháp đi. Mù quáng nhắm mắt mặc cho các nhà đầu tư làm trái kỷ luật, chẳng lẽ cũng đáng được khen ngợi hay sao? Hơn nữa Lâm phó trưởng trấn, anh nghe rõ chưa? Là nhân dân của chúng ta bị đánh!

- Tạm thời không nói họ bị thương thế nào, chỉ nói chuyện này đã là vô cùng tồi tệ. Hơn nữa theo tôi được biết, người động thủ là Tần Minh, đồng lõa là bảo tiêu của Ngưu tổng gì đó. Dưới ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ chúng ta làm lãnh đạo, còn bao che bọn hắn hay sao? Ý kiến của tôi thật rõ ràng, điều tra Tần Minh tới cùng.

Ý của Đổng Hướng Thụy đã bày ra, Mã Tường là cán bộ trong huyện quản lý, hắn không thể động tới, nhưng đối phó Tần Minh thì không có vấn đề gì. Bắt Tần Minh, hội nghị xem như thắng lợi.

Bí thư ban kỷ luật thanh tra Đổng Hướng Thụy đã tỏ thái độ, không khí liền ngưng trọng không ít.

Khái khái!

Đúng lúc này Tô Mộc chợt ho khan hai tiếng, ánh mắt rơi xuống trên người Đỗ Kiện, mỉm cười hỏi:

- Đỗ trưởng trấn, anh nói chuyện này nên xử lý như thế nào?

Trận chiến tranh không thấy mùi thuốc súng này xét cho cùng là vì thái độ của Đỗ Kiện. Nếu Đỗ Kiện chọn nhân nhượng hòa bình thì Tô Mộc không ngại tha cho Mã Tường, nếu Đỗ Kiện nhất quyết chơi tới cùng vậy xin lỗi, chiến thì chiến. Tô Mộc không tin Mã Tường chẳng sạch sẽ gì chịu được bị điều tra.

- Tôi xin nói hai câu.

Đỗ Kiện cười nói:

- Thật ra tôi không biết chuyện hôm nay, mới rồi nghe Tô bí thư nói tôi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện. Không ngờ lúc cục diện Hắc Sơn trấn tốt đẹp mà vài nhân viên công tác của chúng ta có thái độ làm việc như vậy. Ý kiến của tôi rất rõ ràng, đó là điều tra được người nào xử lý ngay kẻ đó, quyết không nhân nhượng. Tuy nhiên . . .

Đỗ Kiện nói rất hay, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn sang. Trên quan trường Trung Quốc nghệ thuật nói chuyện cũng là học vấn. Mặc kệ mở đầu nói ba hoa chích chòe thế nào, chỉ cần một thay đổi nhỏ là đẩy ngã hết tất cả. Vì câu cuối mới là thái độ thật sự.

Tô Mộc nhíu mày, không lên tiếng ngắt lời.

Đỗ Kiện cười tươi nói:

- Nhưng chuyện Tần Minh là việc nhỏ, chúng ta không thể vì Tần Minh mà làm lỡ chiêu thương đầu tư.

- Tôi muốn nói là Công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng là một xí nghiệp rất nổi tiếng của huyện chúng ta, bọn họ muốn đầu tư vào Hắc Sơn trấn thì chúng ta nên hoan nghênh cả hai tay.

- Hơn nữa Tô bí thư, các đồng chí nên biết tôi khá quen thuộc Công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng, hiểu rõ gốc gác Ngưu Đức Thành, lãnh đạo của Công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng. Tôi nghĩ chỉ cần trấn nêu ra điều kiện đầy đủ, biểu đạt thành ý của chúng ta thì có bảy mươi phần trăm Ngưu Đức Thành sẽ cắm rễ ở Hắc Sơn trấn.

Dương đông kích tây sao?

Tô Mộc khinh thường cười khẩy. Đỗ Kiện nói rất hay ho, làm người ta không có chỗ chê bai. Nhưng mấu chốt là Đỗ Kiện bỏ qua bản chất vấn đề, vừa rồi đề tài rất rõ ràng, đó là xử lý Tần Minh. Đỗ Kiện nhà ngươi là trưởng trấn nhưng nói chiêu thương đầu tư gì đó, đề cập đến Tần Minh chỉ một câu rồi thôi. Muốn đánh trống lảng sao? Suy nghĩ quá dễ dàng.

Không có đảm đương!

Tô Mộc thầm bình luận Đỗ Kiện. Ngươi đã nói phát hiện ra ai thì sẽ điều tra kẻ đó, vậy không cần lấy trò chiêu thương đầu tư ra che giấu. Tỏ rõ muốn xử lý Tần Minh, cần gì quanh co lòng vòng, rõ ràng vì sợ ảnh hưởng quan hệ với Mã Tường. Nhưng ngươi nghĩ làm vậy sẽ thoát nạn sao?

Quả nhiên Mã Tường sắc mặt âm trầm.

Nói thật ra Mã Tường không hận Tô Mộc. Bọn họ là châu chấu trên hai sợi dây, không có tiếp xúc gì. Còn Đỗ Kiện, biết rõ Tần Minh là người của Mã Tường lại nói mơ hồ trong cuộc họp. Mã Tường không tin nếu Đỗ Kiện nghiêm túc tỏ thái độ thì Tô Mộc sẽ không nể mặt gã ngay tại đây.

Nói sao thì Đỗ Kiện là trưởng trấn, sau khi đến Hắc Sơn trấn đây là lần đầu tiên Đỗ Kiện công khai tỏ thái độ. Chẳng lẽ Tô Mộc không chừa cho Đỗ Kiện chút mặt mũi nào sao?

Nếu nói kỹ thì Mã Tường không sợ gì Đỗ Kiện. Cùng là người Triệu Thụy An, Đỗ Kiện may mắn, có đẳng cấp nên được điều binh đến dây. Trước đó chưa chắc Đỗ Kiện có cân nặng hơn Mã Tường trước mặt Triệu Thụy An.

Nói cho cùng Mã Tường không phải người Đỗ Kiện chiêu đến, chỉ kết hợp tạm thời vì lợi ích. Một khi ích lợi tan vỡ, cái gọi là liên minh dễ dàng tan rã.

Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Nếu Đỗ trưởng trấn nhắc đến chiêu thương đầu tư vậy tôi cũng xin nói rõ.

- Hiện tại Hắc Sơn trấn chúng ta đã là hương trấn phát triển được huyện chú trọng, từng hành động đều phải hết sức cẩn thận. Tôi không phản đối chiêu thương đầu tư, rất ủng hộ việc này. Nhưng quan trọng là làm sao chiêu thương đầu tư, nên hành xử như thế nào?

- Như chuyện xảy ra ngày hôm nay. Công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng đi địa bàn của tập đoàn Cự Nhân đã sớm quy hoạch sẵn để khai thác, làm vậy sao được? Chẳng khác nào bóp méo bản kế hoạch vốn có của Hắc Sơn trấn chúng ta! Tôi hy vọng sau này tuyệt đối không diễn ra chuyện như vậy nữa.

- Mã trưởng trấn, nếu Mã trưởng trấn không quen thuộc quy hoạch của bản kế hoạch này thì kêu Lâm chủ nhiệm lát nữa đưa cho một phần.

Cao!

Trương An thầm khen hay, Tô Mộc chơi chiêu này quá đẹp. Đỗ Kiện nhà ngươi muốn đánh trống lảng? Vậy ta thuận theo câu nói của ngươi kéo đề tài về, đá đểu luôn Mã Tường. Đỗ Kiện cố ý mơ hồ khái niệm bây giờ chụp mũ lên Mã Tường, trong bụng Mã Tường không hận Đỗ Kiện mới lạ.

Mã Tường khóc không ra nước mắt. Táo bạo, ngượng ngùng, áy náy, tức giận, đủ loại cảm xúc đen xen trong lòng Mã Tường, nặng nề làm gã thở hổn hển.

Mã Tường phải nuốt mối hận này vào.

Mã Tường rít qua kẽ răng:

- Tô bí thư nói đúng, sau này tôi sẽ nghiêm túc lĩnh ngộ tinh thần trên trấn, nghiên cứu phương châm bản kế hoạch Hắc Sơn trấn chúng ta.

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Mọi người đồng ý kiến về vấn đề này là rất tốt. Đổng bí thư, hãy lo về việc xử lý Tần Minh, đưa kết quả cho ta. Nếu mọi người không còn gì muốn nói thì tan họp đi.

Tô Mộc là người đi ra phòng họp đầu tiên.

Đám người Trương An theo sau bước chân Tô Mộc.

Lâm Phong Hợp nhỏ giọng nói:

- Lão Mã đừng buồn, đúng là anh hành động quá lỗ mãng. Đánh người bị Tô Mộc bắt lấy, không xử lý Tần Minh thì không được. Nếu đôn lên thành sự kiện quần thể thì chẳng những Tần Minh, bao gồm anh cũng sẽ bị khử. Đi, đừng ủ rũ nữa, tối nay tôi mời anh đi thị trấn thả lỏng.

Mã Tường cảm thán rằng:

- Lão Lâm, vào phút cuối vẫn là anh tốt với tôi.

- Đi thôi.

Cuộc họp vừa chấm dứt, kết quả cuộc họp truyền khắp Hắc Sơn trấn. Phát triển nửa năm, giờ Hắc Sơn trấn không còn là đất nghèo nàn ngày xưa. Biến đổi rõ ràng nhất là cơ cấu hoàn chỉnh, số lượng nhân viên công vụ trên trấn tăng nhiều. Có nhiều người đưa đến kết quả là mọi người nhiều chuyện.

Mỗi kết quả cuộc họp, mỗi lần tranh phong đều phản ánh vào Hắc Sơn trấn. Ai là người nắm giữ quyền nói chuyện nặng ký nhất, chi tiết nhỏ nào đều không thể bỏ qua.

Tô Mộc mới trở về văn phòng không lâu, điện thoại trên bàn reo chuông. Tô Mộc bắt máy, nghe giọng Nhiếp Việt sang sảng truyền ra.

Nhiếp Việt không dài dòng, vào thẳng vấn đề chính:

- Tô Mộc, nghe nói có người không yên phận định gây rắc rối cho cậu? Có cần tôi ra tay cảnh cáo không? Nếu không ổn thì trực tiếp điều đi.

Tô Mộc cười nói:

- Bí thư, không ngờ việc này truyền vào tai người mau như vậy. Không sao, cháu có thể giải quyết.

Nhiếp Việt nói:

- Giải quyết được thì tốt, nếu không lo được hãy nói chú biết. Hừ, có vài người không thích thấy người ta làm chuyện tốt, làm ra thành tích. Không thể nương tay với hạng người này!

Tô Mộc cười cười:

- Cháu hiểu.

Tô Mộc cúp máy, niềm tin tăng lên nhiều. Có Nhiếp Việt làm bí thư huyện ủy thật lòng muốn tạo thành tích làm chỗ dựa thật là sung sướng.

Tô Mộc phê duyệt công văn, rất nhanh trời tối đen. Tô Mộc tùy tiện ăn mấy miếng cơm, chơi đùa một lúc. Đến mười một giờ tối Tô Mộc đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Một cú điện thoại bất ngờ gọi đến.

Tô Mộc nằm trên giường cười hỏi:

- Tiểu Thúy tỷ, sao có rảnh gọi điện cho ta?

Nghe bên kia Dương Tiểu Thúy nói một câu, vẻ mặt lười biếng thay đổi, giọng Tô Mộc dồn dập hỏi:

- Tiểu Thúy tỷ nói thật không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK