Nhưng bất kể là bẩm sinh hay là sau đó, nếu thật sự muốn truy cứu bản chất cũng không thể nói đó hoàn toàn là nghĩa xấu, dù sao nó có thể khích lệ mọi người phấn đấu giao tranh tiến về phía trước. Nhưng cũng không thể ca ngợi, vì có chút người dựa vào điều đó luôn tự cho là đúng, tự cho mình cao hơn người.
Giống như hiện tại, giống như một màn Tô Mộc sắp gặp được.
- Tại sao em ở chỗ này?
Tô Mộc đi tới cười hỏi.
Một câu ân cần thăm hỏi thật đơn giản, làm cho Ngụy Mạn có chút sững sờ, nàng làm sao cũng không nghĩ tới vì sao Tô Mộc lại xuất hiện nơi này? Hắn sao có thể xuất hiện chẳng khác gì đang làm ảo thuật?
- Tại sao anh ở chỗ này?
Ngụy Mạn bật thốt lên hỏi.
Tô Mộc không khỏi mỉm cười nhìn Ngụy Mạn, lại nghĩ tới Ôn Ly, nghĩ tới Tô Khả. Nhưng hiện tại nhìn Ngụy Mạn, cách ăn mặc của nàng làm cho người ta có cảm giác thật mới mẻ. Dựa theo thời gian mà nói, hiện tại nàng đã lên đại học năm thứ hai. Đang trong thời điểm thanh xuân mỹ mạo, tuổi trẻ tốt đẹp phấn chấn.
- Sao anh lại không thể ở đây, là anh hỏi em trước. Còn nữa, đây là ai vậy? Chẳng lẽ đều học chung Giang đại với em sao?
Tô Mộc hiếu kỳ nhìn vài người đứng bên cạnh Tô Mộc, đây rõ ràng đều là sinh viên, cho dù ăn mặc có vẻ thành thục nhưng khuôn mặt non nớt vẫn lộ rõ thân phận của bọn họ.
- Dạ, họ đều học ở Giang đại, thuộc hội sinh viên. Tô ca, anh không biết đâu, lần này tụi em tới đây là bởi vì cuộc thi biện luận trong trường. Tối nay tụi em có buổi tụ họp ở đây, là do trường ngoại ngữ thủ đô tổ chức. Tô ca, còn anh tại sao lại ở đây?
Ngụy Mạn hiếu kỳ hỏi.
Một câu hỏi đơn giản như vậy làm vẻ mặt nhóm nam nữ đứng bên cạnh đều biến hóa. Phải biết rằng trong những người này, Ngụy Mạn xưa nay luôn cao ngạo. Ngoại trừ thảo luận trong cuộc thi biện luận, những thời gian khác sẽ không cơ hội nhìn thấy vẻ mặt này của nàng. Hiện tại thì sao? Ngụy Mạn lại trao đổi với một thanh niên xa lạ, thật sự làm cho họ cảm giác ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ giữa hai người còn có quan hệ nào khác?
Không đúng, nghe nói bạn trai Ngụy Mạn là Giang Lưu của trường ngoại ngữ, sao lại biến thành người này? Nếu để bình dấm chua Giang Lưu nhìn thấy, phỏng chừng sẽ có vở kịch hay mà xem. Nghĩ tới đây, bọn họ có chút lo lắng, bởi vì họ tới nơi này là có hẹn với Giang Lưu. Giang Lưu nói muốn mời khách trong hội quán này, nếu để hắn nhìn thấy thái độ của Ngụy Mạn, bọn họ còn muốn được tiếp đãi, nằm mơ đi!
- Anh đi cùng bạn.
Tô Mộc nói.
Ngụy Mạn nhìn qua, phát hiện Lý Nhạc Thiên đứng gần đó, mỉm cười gật gật đầu:
- Tô ca, tụi em không quấy rầy anh, anh nói cho em biết anh ở trong phòng nào, một lát nếu có thời gian em qua tìm anh. Đã lâu anh không tới Giang đại, anh không biết Ôn Ly cùng Khả Khả đều thật nhớ anh. Có phải anh đã quên tụi em rồi hay không?
Lời nói mờ tối của nàng đừng nói là nhóm bạn học, ngay cả Tô Mộc cũng có chút không thể tiêu hóa. Ngụy Mạn đúng là một tiểu yêu tinh, hiện tại đã như vậy, đợi chân chính thành thục thì ai chịu nổi?
- Phòng Chính Hoàng Kỳ!
Tô Mộc nói.
- Phòng Chính Hoàng Kỳ, em đã biết.
Ngụy Mạn gật gật đầu.
- Được rồi, anh đi vào trước, có chuyện gì thì qua tìm anh.
Tô Mộc không tiếp tục nói chuyện, xoay người cùng Lý Nhạc Thiên đi vào hội quán.
- Ngụy Mạn, người kia là ai vậy? Nhìn qua thật anh tuấn, có quan hệ gì với cô?
- Cô ở thủ đô còn có người quen sao?
- Hắn lại có thể vào phòng Chính Hoàng Kỳ, quả thật không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng chúng ta cũng chỉ có thể đi vào phòng phụ mà thôi!
Ngụy Mạn nghe xong mọi người líu ríu, cười lắc đầu, không giải thích nhiều lời. Trước khi được Tô Mộc gật đầu, nàng sẽ không nói lung tung. Ngụy Mạn biết chỉ cần nàng nói ra tên Tô Mộc, những người này tuyệt đối sẽ biết là ai. Tô Mộc, từng là chủ tịch hội sinh viên nổi tiếng trong Giang đại, bí thư đoàn ủy đoàn thanh niên giỏi nhất, chỉ nói thân phận như vậy đủ làm họ ngạc nhiên.
- Ai nha, mọi người đang kích động chuyện gì vậy?
Đúng lúc này một thanh âm hài hước đột nhiên vang lên, đó là một thanh niên, khuôn mặt không tệ, thuộc loại hình tiểu bạch kiểm. Nhưng trên mặt ngẫu nhiên toát ra thái độ ưu việt, làm cho mọi người cảm giác không thoải mái.
Nhưng không ai mở miệng nói gì!
Bởi vì họ đều biết, người ta ưu việt là vì có vốn liếng. Ai bảo người ta là Giang Lưu, là “tài tử” rất có danh trong trường ngoại ngữ, còn khỏi nói thân thế bối cảnh của người ta cũng thật cường đại, nghe nói cha người ta là trưởng phòng Bộ giáo dục trung ương. Đừng nhìn chỉ là một trưởng phòng, nhưng phải biết rằng đó chính là Bộ giáo dục trung ương thôi. Một trưởng phòng trong đó, không phải ai cũng có thể xem thường.
Bề ngoài không tệ, trên đầu còn có quầng sáng như thế, Giang Lưu luôn có cảm giác mình thật ưu việt hoàn toàn là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Ngụy Mạn lại không thích người như vậy.
- Không có gì, chúng tôi đang chờ mọi người tới đây thôi.
- Phải đó, Giang Lưu, có phải sắp có bữa tiệc lớn hay không?
- Tôi đợi đã lâu rồi!
Trong tiếng cười đùa của các sinh viên, nụ cười trên mặt Giang Lưu càng thêm dày đặc, gật gật đầu:
- Đương nhiên, đã nói là hôm nay tôi mời khách, mọi người không cần lo lắng chuyện tiền bạc, ăn bao nhiêu đều tính cho tôi. Đi thôi, chúng ta đi vào.
- Đi!
Nhóm sinh viên đi cùng Giang Lưu cùng nhóm sinh viên Giang đại đều đi vào cửa hội quán, mà Giang Lưu đi tới bên cạnh Ngụy Mạn, mọi người đều biết điều đi trước, không ai muốn lưu lại làm bóng đèn. Nếu nói bọn họ còn nhìn không rõ ý tưởng của Giang Lưu thật không thể nào. Giang Lưu rõ ràng muốn theo đuổi Ngụy Mạn, hơn nữa dáng vẻ hai người cũng không xa lạ, thuộc loại quan hệ quen biết nhau.
Trên thực tế hai người đúng là quen biết.
Mẹ của Ngụy Mạn là bạn học đại học của mẹ Giang Lưu, vì vậy hai người có rất nhiều chuyện để nói, muốn hai người đi tới cùng nhau. Mà trước kia Giang Lưu vốn không đồng ý, hắn không muốn đem tương lai của mình buộc lên một thân cây, hắn còn có tảng lớn rừng rậm đi chinh phục. Nhưng từ hai ngày này nhìn thấy được Ngụy Mạn, hắn nhất thời giật mình, lập tức ráo riết theo đuổi.
- Ngụy Mạn muội…
Giang Lưu cợt nhả nói.
- Giang Lưu, anh có thể tôn trọng tôi một chút hay không? Cái gì tỷ tỷ muội muội, tôi quen thuộc với anh lắm sao? Mời anh gọi tên của tôi, đừng gọi tôi là muội muội.
Sắc mặt Ngụy Mạn lập tức trầm xuống. Dáng vẻ của nàng làm đáy lòng Giang Lưu hiện lên vẻ thô bạo, nhưng hắn che giấu rất tốt. Trong đáy lòng hắn nghĩ thầm, chờ khi nào lão tử đem con nhỏ này đưa lên giường, không lo lắng Ngụy Mạn không đi vào khuôn khổ.
Ở trước mặt lão tử chơi trò thánh nữ trinh tiết, loại nữ nhân như con nhỏ này hắn chơi không biết bao nhiêu đứa. Đã là thời đại gì rồi, còn ở nơi này chơi trò thánh nữ, ý nghĩa sao?
- Ngụy Mạn, sao cứ như vậy, em cũng biết dì muốn chúng ta ở chung một chỗ đâu. Được, được, đừng nhìn anh như vậy, anh đã biết. Không nói việc này nữa. Đi thôi, đêm nay chúng ta tụ họp vui vẻ.
Giang Lưu cười tủm tỉm nói.
Nhắc tới việc này Ngụy Mạn thật sự có chút bất đắc dĩ, ai bảo mẹ nàng là người thúc đẩy sau lưng. Nếu không phải mẹ yêu cầu nàng tới đây, Ngụy Mạn tuyệt đối sẽ không gặp mặt Giang Lưu.
Hơn nữa không biết vì sao Ngụy Mạn thật sự có chút sợ hãi, nàng sợ hãi Tô Mộc nhìn thấy Giang Lưu sẽ hiểu lầm. Bản thân Ngụy Mạn cũng không biết vì sao mình lại lo lắng ý tưởng của Tô Mộc, thật sự không hiểu.
Phòng Chính Hoàng Kỳ.
Khi Tô Mộc cùng Lý Nhạc Thiên đi vào phòng, phát hiện bên trong đã có hai người đang ngồi, hơn nữa còn đang trò chuyện thật náo nhiệt, mà Tô Mộc đều nhận thức họ, chính là Diệp Mộng Á cùng Bùi Phi.
Hai nàng sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, liền bị Tô Mộc đè ép xuống, vì sao lại xuất hiện, còn cần nghĩ sao? Nhất định bởi vì Lý Nhạc Thiên. Lý Nhạc Thiên biết được Bùi Phi đi cùng chuyến bay với Tô Mộc, muốn giới thiệu cho Tô Mộc, vì vậy trực tiếp mang nàng tới. Mà Bùi Phi thật sự muốn nhận thức Tô Mộc, cho nên không hề có ý muốn từ chối.
Hơn nữa hỗn tới vị trí như Bùi Phi trong giới giải trí, hiểu được thật rõ ràng làm sao giao kết với các công tử thế gia, chỉ cần có họ đứng phía sau, tuyệt đối có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Tiềm quy tắc trong giới giải trí đừng nghĩ rằng chỉ dọa nạt người, đó là tồn tại chân chính. Nếu lúc trước Bùi Phi không có đại nhân vật bảo hộ, nói không chuẩn đã bị luân hãm bên trong mà không cách nào giãy thoát. Có thể hỗn tới địa vị như bây giờ, Bùi Phi đã trải qua thật nhiều sóng to gió lớn.
Ở trong lòng Bùi Phi hiện tại, tình yêu đã hoàn toàn biến chất. Đối với nàng, chỉ còn lại một câu nói mà thôi: tình yêu chính là tiệc rượu cuối cùng sẽ tán đi!
Nhưng sở dĩ Bùi Phi xuất hiện nơi này, là bởi vì nửa câu sau: cảnh xuân tốt đẹp như thế, chúng ta sao lại không thể mặc trang phục lộng lẫy tới tham dự?