Khi cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Bạch Vi Dân nói:
- Công việc ở khu Cao Khai đáng giá khẳng định, nhưng hiện tại ban lãnh đạo của khu Cao Khai vẫn còn thiếu sót, Tô Mộc, cậu có ý kiến gì, đến lúc đó cứ trực tiếp báo cáo lên trên là được.
- Đa tạ thị trưởng!
Tô Mộc vội vàng nói.
Hai người đã nói chuyện đến bước này, chẳng lẽ Tô Mộc còn không biết ý nghĩ của Bạch Vi Dân sao? Bất kể nói như thế nào hôm nay cũng thật sự đáng giá. Có những lời này của Bạch Vi Dân, Tô Mộc càng có thêm lòng tin. Ban lãnh đạo khu Cao Khai xem ra cần phải tiến hành rồi, đợi sau khi trở về phải nghiên cứu vấn đề của Đỗ Liêm. Vấn đề này còn cần đánh tiếng với Lý Hưng Hoa, bởi vì phải tới bộ tổ chức thị ủy.
Bạch Vi Dân đứng trong phòng làm việc, nhìn đi Tô Mộc rời khỏi phòng, trên mặt lộ ra nụ cười khẳng định.
- Thị trưởng, Tô Mộc là người rất biết chuyện.
Thái Tư Nông nói.
- Tô Mộc là vận mệnh của Lý Hưng Hoa, nhưng chuyện này không quan hệ đến chúng ta. Mấy ngày còn lại, đợi sau khi tấm màn ở khu Cao Khai rơi xuống, chúng ta cũng nên rời đi. Đến lúc đó trong tỉnh sẽ phái người xuống, trong mấy ngày này có chuyện gì chưa hoàn thành. Cậu cũng mau sớm hoàn thành đi.
Bạch Vi Dân nói.
- Vâng, thị trưởng!
Thái Tư Nông nói.
Bây giờ thật sự phải tiến hành rồi!
Nếu Bạch Vi Dân đã nói như vậy, vậy thì ngày kia nhất định phải bắt đầu tiến hành rồi. Nhưng không sao cả, dù sao bên phía Lý Nhạc Thiên mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ mình lên tiếng. Tô Mộc đã báo với bọn Lý Nhạc Thiên ngày kia sẽ tiến hành ký kết hợp đồng chính thức ở quản ủy hội khu Cao Khai, thuận tiện tiến hành phá thổ động công, bọn Lý Nhạc Thiên cũng vỗ ngực nói không có vấn đề.
Lúc xế chiều, Tô Mộc không ngồi trong phòng làm việc, mà tiến hành thị sát ở khu Cao Khai. Nói thế nào hiện tại cả khu Cao Khai đã đi vào quỹ đạo, khắp nơi đều là xe tải chở vật liệu, loại cục diện khí thế ngất trời này thật sự làm cho người ta vô cùng hưng phấn và kích động.
- Tô chủ nhiệm!
Khi Tô Mộc đi qua một công trường, đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, sau khi dừng bước, lại phát hiện từ phía trước đi tới một nhóm người, người cầm đầu thật sự là người quen cũ của Tô Mộc. Mỹ nữ hướng dẫn du lịch Nhâm Linh Nhi.
- Sao cô lại ở đây?
Sau khi Tô Mộc hỏi ra lời này đã cảm thấy có chút buồn cười, Nhâm Linh Nhi là hướng dẫn viên du lịch, dĩ nhiên phải ở chỗ này rồi. Mặc dù nói nơi này đang khởi công, nhưng đối với những thắng cảnh du lịch cũng không có quá nhiều hạn chế, du khách vẫn có thể tới đây tham quan. Thật ra chuyện này ban đầu Tô Mộc cũng đã suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra lựa chọn. Bởi vì như vậy, tương đương sẽ có thêm một cách tuyên truyền cho thành phố Cổ Lan.
Thử nghĩ xem, du khách đến thành phố Cổ Lan khẳng định cũng tới nơi này. Nếu như bọn họ nhìn thấy những cử động hiện tại, chẳng lẽ không sinh ra hứng thú với tương lai. Chẳng lẽ bọn họ không muốn tìm kiếm những cảnh tượng quen thuộc trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình sao? Chẳng lẽ bọn họ không muốn sắm vai nhân vật mình yêu thích ở chỗ này sao?
Loại thủ đoạn tuyên truyền miễn phí nhưng có hiệu quả tốt nhất này, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không buông tha.
- Cô đang dẫn đoàn sao?
Tô Mộc hỏi.
- Đúng vậy, tôi dẫn đoàn đi tham quan. Tô chủ nhiệm, gần đây tại sao ngài không tới công ty du lịch của chúng tôi? Triệu tổng nhiều lần nói muốn hẹn ngài ra ngoài.
Nhâm Linh Nhi cười tủm tỉm nói.
Nhâm Linh Nhi mặc một bộ đồng phục nhẹ nhàng. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, tản mát ra hơi thở thanh xuân và tinh thần phấn chấn. Có lẽ bởi vì còn trẻ, nàng đội một chiếc mũ du lịch màu đỏ, sau đó thắt tóc kiểu đuôi ngựa, bím tóc đung đưa trong gió, thực sự là rất hút mắt người đối diện.
- Triệu Nguyên sao? Mấy ngày qua tôi có chút bận rộn, đợi đến khi rảnh rỗi lại đi tìm hắn. Đúng thế, lâu rồi cũng không tìm hắn uống rượu.
Tô Mộc cười nói, nhưng khi nói đến Triệu Nguyên, tâm tư Tô Mộc khẽ động.
Mình thật sự có chút sơ suất!
Khi mình lần đầu tiên đến khu Cao Khai, người gặp phải không phải là Nhâm Lập Quyên sao? Đối tượng của Nhâm Lập Quyên không phải là Cam Thần sao? Cam Thần hiện giờ đảm nhận chức phó khoa ở bộ tuyên truyền thị ủy, lai lịch của Cam Thần mình cũng biết rất rõ, nếu như điều tới đây, an bài làm việc ở khu Cao Khai không phải là một lựa chọn rất tốt sao? Như vậy vừa có thể bảo đảm chính lệnh của mình có thể thông suốt, có thể chiếu cố đến tình cảm đồng học, chuyện nhất cử lưỡng tiện, tại sao mình lại quên mất chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Mộc liền nhìn Nhâm Linh Nhi khẽ mỉm cười:
- Chờ một lát, để tôi gọi điện thoại cho Triệu tổng của các vị.
- Không có chuyện gì đâu, Tô chủ nhiệm, tôi chỉ là tình cờ gặp ngài ở đây nên lên tiếng gọi mà thôi, tôi còn phải dẫn đoàn, bây giờ phải đi rồi.
Nhâm Linh Nhi nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu, đối với Nhâm Linh Nhi xem như đã lưu tâm. Người như vậy thật sự rất hiếm, ngoài thời gian đi làm ở ngân hàng, khi nào không đi làm, lại đến công ty du lịch Giải Mộng thỏa mãn giấc mộng của mình.
- Triệu Nguyên!
Tô Mộc trực tiếp gọi điện thoại, bên kia lập tức truyền đến tiếng cười lớn của Triệu Nguyên.
- Tô đại chủ nhiệm, cuối cùng anh cũng nhớ tới tôi. Thế nào? Có gì phân phó?
- Bớt nhiều lời đi, buổi tối tìm chỗ chúng ta gặp mặt, gọi cả Cam Thần nữa, tôi có việc tìm hắn.
Tô Mộc nói.
- Biết rồi, chờ tin tức của tôi!
Triệu Nguyên nói.
Bên này Tô Mộc tiếp tục thị sát công việc, ở bên kia Triệu Nguyên đã khẩn cấp gọi điện thoại cho Cam Thần. Cam Thần hiện tại đang cùng Nhâm Lập Quyên tâm sự, xế chiều hai người không phải đi làm, thật vất vả mới có thời gian, dĩ nhiên không thể bỏ qua. Cú điện thoại của Triệu Nguyên vang lên hồi lâu, Cam Thần vươn tay, mở máy trong trong ánh mắt oán hận của Nhâm Lập Quyên.
- Triệu Nguyên, cậu định làm gì vậy? Đòi mạng sao!
- Hắc hắc, tôi nói này lão Cam, anh hồi lâu mới nghe điện thoại, chẳng lẽ đang tâm sự sao?
Triệu Nguyên cợt nhả nói.
- Bớt nói nhảm đi, có việc gì!
Cam Thần nhìn thân thể bóng loáng giống như tơ lụa của Nhâm Lập Quyên, làm gì còn tâm tình nói nhảm với Triệu Nguyên.
- Hắc hắc!
Bên kia Triệu Nguyên sau khi cười xấu xa, khi Cam Thần sắp cúp điện thoại, hắn nói:
- Tối nay Tô Mộc hẹn chúng ta gặp mặt, nói là có chuyện muốn nói với cậu, thế nào, cậu có tới hay không?
- Người nào? Cậu nói Tô Mộc sao?
Tâm tình Cam Thần nhất thời căng thẳng.
- Đúng vậy, chính là Tô Mộc. Lão Cam, tôi đã nói với cậu Tô Mộc chắc chắn sẽ không quên cậu, cậu yên tâm đi, tiểu tử cậu cuối cùng sắp quật khởi rồi.
Triệu Nguyên lớn tiếng nói, vẻ mặt lộ ra một loại hưng phấn.
- Được rồi, không quấy rầy cậu nữa, cứ như vậy đi, tôi gác máy đây, chờ tôi tìm chỗ rồi sẽ báo cho cậu.
Triệu Nguyên nói xong cũng cúp điện thoại.
Nhâm Lập Quyên từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc, không hề phát giác cảnh xuân của mình đã đại lộ. Cú điện thoại vừa rồi, nàng cũng đã nghe được.
- Là Tô Mộc?
Nhâm Lập Quyên hỏi.
- Đúng vậy, chính là Tô Mộc hẹn anh và Triệu Nguyên.
Cam Thần nói.
- Em biết ngay sẽ là như vậy, Cam Thần, đây là cơ hội của anh. Anh rốt cục có thể rời khỏi bộ tuyên truyền rồi, anh nhất định phải nắm lấy.
Nhâm Lập Quyên kích động nói.
- Anh biết!
Ánh mắt Cam Thần lấp lánh tinh quang, hiện tại hắn chính là thiếu một cơ hội, chỉ cần có cơ hội, Cam Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nghĩ tới đây, hứng thú nhất thời bị điều động, xoay người đẩy ngã Nhâm Lập Quyên xuống giường, lại say sưa chìm đắm trong xuân tình.
Còn Tô Mộc hiện tại đang tiếp tục đi thị sát khu Cao Khai, công tác tiền kỳ của giải trí Lý Thị và bọn Hoàng Duy Nhân đã chuẩn bị thật sự rất đầy đủ, các loại tài liệu cũng đã vào vị trí. Còn tập đoàn Trịnh thị của Trịnh Mục cũng tích cực chuẩn bị, đủ loại trang bị cỡ lớn đều được tụ tập đến đây.
Tô Mộc biết bất kể là Lý Nhạc Thiên hay là Trịnh Mục, đều là người mình, thành phố Cổ Lan lại là thành phố có lịch sử văn hóa lâu đời. Dưới tình huống như thế, hắn không hi vọng giao chỗ này cho người không quen biết vận hành.
Nếu là người mình sử dụng sẽ yên tâm hơn một chút!
- Lãnh đạo, bên kia chính là trụ sở trà mini của tập đoàn Chu thị, dựa theo quy hoạch, cách trụ sở điện ảnh và truyền hình chỉ có mấy phút. Đợi sau khi tạo dựng, tuyệt đối có thể trở thành một điểm phong cảnh của khu Cao Khai chúng ta.
Trương Quan Trung giải thích nói.
- Không tệ!
Tô Mộc gật đầu.
Kiến trúc bên tập đoàn Chu thị, thật sự là do kiến trúc Lạc thị phụ trách, Tô Mộc có thể thấy rõ chiêu bài của kiến trúc Lạc thị. Nếu đã tới đây, cũng không có đạo lý không vào. Khi Tô Mộc xuất hiện ở cửa, đã sớm nhận được tin tức Lạc Khang Hoa đã mang người tới đây.
Đây thật sự là người quen!
Tô Mộc nhìn Lạc Khang Hoa, nghĩ tới hai người đã từng gặp mặt, không nhịn được có chút thầm cảm khái. Năm tháng làm con người già đi, không ngờ giữa mình và Lạc Khang Hoa lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nói ra, Lạc Khang Hoa còn là cha vợ của Tô Mộc.
- Tích tích!
Khi Tô Mộc đi về phía trước hai bước, chuẩn bị chạm mặt Lạc Khang Hoa, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, là tin nhắn. Sau khi Tô Mộc nhìn xuống tin nhắn, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên biến mất, trên mặt lộ ra một loại khủng hoảng.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có mấy chữ, nhưng chính là mấy chữ này, giống như một thanh đao hung hăng đâm vào trái tim Tô Mộc, khiến cho toàn thân hắn rét run.
Tô ca, em bị bắt cóc rồi!s