Nhưng con cờ này vẫn rất quan trọng!
- Triệu Nguyên, chúng ta cùng động thủ đi, bên phía cậu cố hết sức nghĩ cách kiếm được một số tài liệu từ chỗ Vọng Nguyệt chân nhân, bên tôi cũng sẽ thông qua Nhâm Lập Quyên, mau sớm thu thập chứng cớ của những người trong quản ủy hội khu Cao Khai.
- Tôi hiểu!
Sau khi Tô Mộc rời đi, Cam Thần và Triệu Nguyên liếc nhìn nhau, có mấy lời hai người bọn họ có thể nói, có một số việc hai người bọn họ có thể làm, nhưng tuyệt đối không thể kéo Tô Mộc vào. Như vậy, chuyện sẽ thay đổi mùi vị.
Trong mấy ngày tiếp theo, Tô Mộc cũng không đi làm việc, hắn chỉ buồn bực ở trong phòng làm việc quản ủy hội xem giấy tờ, hoặc là ra ngoài tản bộ quanh khu Cao Khai. Trong vòng vài ngày ngắn ngủn, Tô Mộc tựa hồ đã đi hết tất cả thổ địa của khu Cao Khai, thậm chí cả trường học, nhà máy quản hạt bên trong khu Cao Khai và mấy thôn trang xung quanh cũng đều tuần sát.
Nói không khoa trương, hiện tại khu Cao Khai không có góc chết nào là Tô Mộc không biết, hắn biết rõ hơn ai khác tình hình dự trữ đất đai và tình hình vận chuyển cơ cấu hiện giờ của khu Cao Khai. Cũng như biết rõ những vấn đề đang đợi giải quyết ở khu Cao Khai.
Tô Mộc lặng lẽ làm như vậy, thật ra khiến những người còn lại của quản ủy hội có chút không hiểu được.
Giống như hiện tại, khi ánh đèn rực rỡ mới lên, trong sơn trang Long Tuyền ở vùng ngoại ô thành phố Cổ Lan, những người trong bè phái của Mai Ngự Thư đều có mặt ở đây, đây là cái vòng nhỏ hẹp thuộc về Mai Ngự Thư. Dẫn đầu vòng tròn này là Đậu Kiến Huy, phía dưới là lãnh đạo cơ quan còn lại trong quản ủy hội.
- Mai bí thư, anh nói vị chủ nhiệm mới đến này rốt cuộc muốn làm gì? Cả ngày không làm chuyện gì, chỉ ra ngoài đi dạo. Chẳng lẽ hắn không biết thân phận của mình hay sao?
Đậu Kiến Huy cau mày nói.
- Theo tôi thấy cho dù hắn đi dạo thế nào cũng uổng công, không có tác dụng. Khu Cao Khai chỉ có chút chuyện. Tất cả cơ cấu hành chính cũng bày biện ở đâu, hơn nữa cũng không có cơ cấu hành chính có thể điều tra.
- Chuyện ở khu Cao Khai vẫn do Mai bí thư chủ trì, phía trên phái một tên chủ nhiệm trẻ con xuống đây, thật không biết nghĩ thế nào. Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phục tùng.
- Mai bí thư, chúng ta không thể chờ như vậy, phải nghĩ biện pháp hành động. Chỉ có hành động, mới có thể cho Tô Mộc Tô đại chủ nhiệm chút màu sắc, cho hắn biết ở trong quản ủy hội, nên làm người như thế nào.
Bên cạnh Mai Ngự Thư đặt một chai rượu đỏ. Trong tay hắn đang kẹp một điếu xì gà, vui vẻ hưởng thụ. Bây giờ hắn làm gì còn nửa điểm cung kính như khi đối mặt với Bạch Vi Dân, hiển nhiên là một đại tài chủ.
- Chuyện của Tô Mộc trước hết cứ như vậy đi, nếu hắn chỉ xuống đây lấy tiếng, cứ để cho hắn mạ vàng xong rời đi là được. Tôi phỏng đoán khẳng định là như vậy. Chỉ cần ở ngoài sáng chúng ta duy trì tôn nghiêm lãnh đạo của hắn là được, còn lại nên làm thế nào, cứ giống như trước đây là được. Khu Cao Khai chính là như vậy, ai tới cũng không thay đổi được, đến đây đi, nên chơi như thế nào thì cứ chơi như thế.
Mai Ngự Thư tùy ý nói.
- Được!
Mai Ngự Thư trước kia không thích chuyên quyền. Nhưng hiện tại Tô Mộc đến đây, hắn cảm thấy có nguy cơ, cho nên mới không do dự, công khai thả ra tín hiệu, cho nên những người thuộc vòng tròn nhỏ hẹp của hắn cũng rất nhanh nhích lại gần. Tất cả những người này đều như thiên lôi Mai Ngự Thư sai đâu đánh đó, chỉ cần Mai Ngự Thư phát ngôn, những người còn lại tuyệt đối không dám hai lời, nhanh chóng đi thực hiện....
Nhưng tình hình này chỉ kéo dài mấy ngày, sau đó rất nhanh theo một việc phát sinh mà hoàn toàn tuyên cáo tan vỡ. Nguyên nhân của chuyện này vẫn là con đường bán đồ ăn vặt, người gặp chuyện không may chính là lão Trương ông chủ của tiệm cơm. Nhưng có nguyên nhân này, cộng thêm những người còn lại đổ thêm dầu vào lửa, rất nhanh gây lớn chuyện. Sáng sớm khi Tô Mộc mới vừa đi làm, vẫn chưa tiến vào quản ủy hội, hắn liền bị tình huống ở đường bán đồ ăn vặt chấn trụ.
Cả con đường ăn vặt, khắp nơi đều là người, một bên là an ninh mặc y phục của khoa học Phi Long, một bên là những người kinh doanh trên con đường đồ ăn vặt. Đáng chết chính là ở cách đó không xa, còn đậu hai chiếc xe nâng.
- Chuyện này là thế nào?
Tô Mộc khẽ nhíu mày, vừa nói vừa xuống xe đi về phía trước.
Chỉ cần là chuyện ở khu Cao Khai, không có chuyện gì hắn không thể quản. Nếu gặp, nhất định phải quản. Nếu cứ như vậy rời khỏi..., vậy thật sự là có lỗi với bộ quan phục hắn đang mặc trên người.
- U ôi, đám quỷ nghèo các người lại muốn gây chuyện sao? Đừng quên các người ban đầu có thể tới đây mở tiệm cơm là vì nguyên nhân nào? Hiện tại không muốn làm nữa sao? Không có cửa đâu! Không làm, được, đem tiền bồi thường ra đây là có thể rời đi, nếu không các người đừng ai rời đi được. Cho dù đi, các người cũng phải biết điều trở lại cho tôi.
Hoàng Ngạn diễu võ dương oai đứng phía trên lớn tiếng hét nói.
- Hoàng Ngạn, khoa học Phi Long các người đúng là khinh người quá đáng! Làm gì có ai làm việc như các người. Ban đầu khi các người ký kết hợp đồng với chúng tôi, là dùng một cái khác, hiện tại lấy ra lại như vậy, cái này coi như xong đi, chúng tôi cũng không có người nào gây chuyện, cũng dựa theo hợp đồng mà làm. Nhưng các người năm lần bảy lượt tăng tiền thuê, đây là các người muốn làm gì? Chẳng lẽ tăng đến lúc chúng tôi không cách sống nổi mới được sao?
Lão Trương đứng trên cùng, trên mặt còn dấu tát.
- Lão Trương, có phải ông được dạy dỗ còn chưa đủ đau hay không? Bây giờ lại dám nói với chúng tôi như vậy, có biết chỉ cần một câu nói của tôi, ông sẽ bị thu thập vô cùng thảm hay không!
Hoàng Ngạn khinh thường nói.
- Cho dù liều mạng bị các người thu thập thảm, tôi cũng phải nói ra. Chúng tôi hiện tại đã không còn đường sống, tiền làm ra mỗi tháng đều đưa cho các người rồi, chúng tôi hiện tại chẳng những không kiếm được một đồng tiền lời, còn phải bỏ tiền vốn ra. Tiệm cơm như vậy, chúng tôi còn mở làm gì? Các người hoặc là cho chúng tôi thay đổi hợp đồng, hoặc là chúng tôi đến quản ủy hội đòi một giải thích.
Lão Trương lớn tiếng nói.
- Đúng đấy, chúng tôi hiện tại đã bị khoa học Phi Long các người ăn chặn hết tiền rồi, chúng tôi còn làm làm gì!
- Các người còn đánh người, các người dựa vào cái gì mà đánh lão Trương?
- Đúng đấy, chúng tôi muốn hủy bỏ, chúng tôi muốn ký kết hợp đồng chính thức.
- Thuê mấy căn phòng dột nát của các người, còn không bằng chúng tôi dựng một cái lều bên cạnh còn tốt hơn.
- Chúng tôi muốn gặp ông chủ của khoa học Phi Long, chúng tôi muốn đàm phán với hắn!
Một số chủ quán cơm đứng bên cạnh lão Trương cũng bắt đầu lớn tiếng ồn ào, mọi người nhìn thấy lão Trương bị đánh, đều vô cùng căm phẫn. Không ai muốn bị khi dễ như vậy, nếu cứ tiếp tục im lặng, bọn họ đều không có đường sống. Thay vì nín nhịn, không bằng dứt khoát làm lớn chuyện này.
Bọn họ thật sự không tin, quản ủy hội khu Cao Khai sẽ mặc kệ chuyện này!
- Ha ha!
Nghe thấy lời nói của mấy lão bản..., Hoàng Ngạn khinh thường cười lớn, sau đó trong tay cầm cây gậy tương tự gậy cảnh sát hết sức kiêu ngạo múa may.
- Các người còn muốn đến quản ủy hội đòi hỏi giải thích? Được, các người cứ đi đi, nhưng đừng trách tôi không nói trước. Nếu các người tới quản ủy hội, giải thích đòi được cũng chỉ là như vậy, chỉ có thể thành thật thực hiện hợp đồng cho tôi. Nói thật với các người, nếu các người thật sự không muốn thực hiện hợp đồng, được, giao tiền vi phạm hợp đồng ra đây, sau đó con đường bán đồ ăn này các người cũng đừng chiếm nữa, khoa học Phi Long chúng tôi có thể đẩy ngã bất cứ lúc nào, một lần nữa xây dựng một con đường bán đồ ăn càng xa hoa hơn. Đến lúc đó, cho dù các người van xin chúng tôi đi vào, cũng không có cửa!...
- Đến quản ủy hội đòi hỏi công đạo là vô dụng, trước kia chúng ta cũng không phải chưa từng đến đó, kết quả như thế nào, chẳng lẽ mọi người còn không biết sao?
- Đúng vậy, đám người của quản ủy hội và khoa học Phi Long chính là một hang ổ.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy nhận thua sao? Nếu không chúng ta lên thành phố.
- Lên thành phố? Người nào không biết khoa học Phi Long tiền nhiều như nước, Đậu Long lại còn là uỷ viên chính hiệp thành phố, chúng ta tới đó có thể làm gì?
Khi Hoàng Ngạn vừa dứt lời, những người kiếm sống trên con đường bán đồ ăn đều bàn luận xôn xao. Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn tình cảnh trước mắt, nghe mọi người nói chuyện..., trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lạnh lùng. Khoa học Phi Long thật sự quá kiêu ngạo, lại dám miệt thị quản ủy hội. Một xí nghiệp nhỏ bé lại không đặt quản ủy hội vào trong mắt, là có ý gì?
Reng reng!
Khi Tô Mộc đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mắt, suy nghĩ nên xử lý như thế nào, Hoàng Ngạn bỗng nhận được một cú điện thoại. Lúc nghe điện thoại, hắn tỏ ra rất khúm núm. Trên mặt hiện ra nụ cười nịnh hót, không cần phải nói cũng biết là ai gọi tới. Sau khi Hoàng Ngạn nói chuyện xong, một lần nữa đứng thẳng lưng, liếc nhìn những ông chủ đứng trước mặt, vung tay lên, nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
- Hiện tại các người đừng nghĩ tới chuyện tới quản ủy hội thỉnh nguyện, các người không phải không muốn muốn tiếp tục thi hành hợp đồng sao? Vậy các người cũng không cần thiết đi, bởi vì các người may mắn rồi, tôi tuyên bố hợp đồng chính thức trở thành phế thải!
- Thật hay giả? Cậu không gạt chúng tôi đấy chứ?
Lão Trương gấp giọng hỏi.
- Lừa các người? Lừa các người thì được gì? Các người thật sự quá may mắn, khoa học Phi Long chúng tôi lần này phát thiện tâm rồi, không so đo hợp đồng kia với các người nữa. Hiện tại lấy hợp đồng ra đi.
Hoàng Ngạn lớn tiếng nói.
Bởi vì muốn đòi hỏi thuyết pháp, cho nên bọn lão Trương đều mang theo hợp đồng bên mình, hiện tại thấy Hoàng Ngạn nói như vậy, mặc dù trực giác nói cho bọn hắn biết có cái gì không đúng, nhưng không có người nào nói thêm cái gì. Có thể hủy diệt bản hợp đồng này, ký kết một bản khác, đó là khát vọng lớn nhất của bọn họ.
Không thừa dịp khoa học Phi Long nổi thiện tâm nhanh chóng hoàn thành, chẳng lẽ còn phải đợi bị gây khó khăn hay sao?
Khi các lão bản đang ôm theo nghi ngờ lấy hợp đồng, trên mặt Tô Mộc cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.
Chuyện không bình thường chắc chắn có điều mờ ám!
Khoa học Phi Long rốt cuộc muốn làm gì?