Người khiến Tôn Nguyên Thắng biến thành bộ dáng như hiện tại là ai? Đó chính là Tô Mộc.
Cho nên chỉ cần có cơ hội, Tôn Nguyên Thắng sẽ kiên quyết không bỏ rơi bất kỳ một cơ hội nào có thể chèn ép Tô Mộc. Giống như hiện tại. Tôn Nguyên Thắng ở trong tỉnh Giang Nam khá là sành ăn sành uống, cả ngày lại một lòng một dạ suy nghĩ xem làm thế nào để thu thập Tô Mộc. Khoảng thời gian trước Triệu Thiên Hoa nổi giận, khiến Tôn Nguyên Thắng cảm giác được một hi vọng. Hiện tại, điều hắn càng muốn gặp được chính là Tô Mộc hoàn toàn bị đá ra.
– Chuyện gì, nói đi!
Tôn Nguyên Thắng lười biếng liếc mắt nhìn về phía Tôn Tân, trong miệng lẩm bẩm.
– Thời tiết khỉ gió gì vậy, nóng bức muốn chết.
Thời tiết như vậy nếu như không ở nhà, nếu như thật sự đi ra ngoài chơi, không có máy điều hòa, Tôn Nguyên Thắng đều khó có thể tưởng tượng được mình có thể thở nổi hay không. Dưới thời tiết như vậy, Tôn Nguyên Thắng suy nghĩ chính là, lúc nào mới rời khỏi nơi này, đi tìm một chỗ nghỉ mát.
– Là như thế này...
Nói như thế nào Tôn Tân vẫn là Đại thiếu ở đây. Ở trong tỉnh Giang Nam này vẫn còn có chút quyền phát biểu. Nhân mạch của bản thân cũng rất rộng. Cho nên chỉ cần là chuyện hắn muốn biết, rất nhanh đều có thể biết được. Càng không nói tới tình huống như vậy, chính là chuyện trước đây Tôn Tân đã cặn dặn mọi người lưu ý. Tôn Nguyên Thắng muốn thu thập Tô Mộc, Tôn Tân làm sao không nghĩ như vậy?
– Cái gì? Cậu nói là sự thật sao?
Tôn Nguyên Thắng vốn đang lười biếng, sau khi nghe Tôn Tân nói xong,chợt nhảy dựng lên kinh sợ thét lớn.
– Là thật. Ở thị xã Cổ Lan bên kia Tô Mộc có động tác rất lớn, chỉ sợ là trêu chọc tới lợi ích đoàn thể nào đó ở khu thành cổ. Tôi nhận được tin tức, nói là hôm nay bọn họ sẽ động thủ đối với Tô Mộc. Không đúng, hiện tại đã bắt đầu theo dõi.
Tôn Tân nói.
– Thật sao? Nếu thật sự như vậy thì quá tốt!
Tôn Nguyên Thắng ở trong phòng đi tới đi lui, thái độ trên mặt không ngừng biến hóa. Phải biết rằng hiện tại cảnh tượng hắn rất muốn được nhìn thấy chính là Tô Mộc chết. Nếu như có thể mượn tay người khác làm được điều này, bản thân mình cũng sẽ không bị nghi ngờ, đó tuyệt đối là tình cảnh Tôn Nguyên Thắng muốn gặp nhất.
– Tôn thiếu, có cần thông báo điều này xuống dưới hay không?
Tôn Tân do dự nói.
– Thông báo? Ai thông báo, thông báo cho ai? Cậu nghĩ cậu nói ra có người nào tin hay không? Phải biết rằng điều này chẳng qua là đám phạm tội thấp hèn. Lẽ nào cậu muốn để người khác biết, cậu cùng bọn họ có quan hệ hay sao? Cậu ấy, thật sự vẫn chỉ là một óc heo. Chuyện này cậu không cần nhiều lời. Cứ im lặng xem tình hình thế nào. Chúng ta cái gì cũng không làm, xem vở tuồng này sẽ phát triển theo chiều hướng nào.
Tôn Nguyên Thắng cười gằn nói.
– Nếu như những người đó thật sự có thể thành công, đó mới là chuyện tốt!
– Đúng vậy. Hi vọng bọn họ có thể thật sự thành công.
Tôn Tân cũng âm trầm cười nói.
Mây đen nặng nề che phủ toàn bộ bầu trời thị xã Cổ Lan. Thời tiết vốn sắp vào buổi trưa, có vẻ oi bức và nóng. Sau khi Tô Mộc từ phòng hội nghị của thị ủy đi ra, liền trở lại ủy ban quản lý. Nếu như chuyện cải tạo khu thành cổ đã đăng lên nhật báo, như vậy điều Tô Mộc muốn làm chính là mau chóng thu xếp xong xuôi các công tác chuẩn bị. Chỉ có như vậy mới có khả năng bảo đảm việc cải tạo khu thành cổ sẽ không xuất hiện sai sót.
Nếu như nói có thể trước khi đảm nhiệm, làm tốt chuyện này, như vậy đối với Tô Mộc mà nói, là một lần rèn luyện rất tốt. Đồng thời, thật sự có thể tích góp từng khoản thành tích phong phú. Có thành tích, tương lai tới thời điểm cất nhắc, mới có thể ngăn chặn được miệng của đám người muốn phản đối.
Người của ủy ban quản lý khu Cao Khai cũng thật sự không ngờ được, Tô Mộc nói làm là làm liền. Không ngờ hắn thật sự khiến kế hoạch này được thông qua. Điều này có nghĩa là từ giờ trở đi, bọn họ lại làm việc cả ngày cả đêm. Chỉ có điều, trong lòng mọi người đều mong có công việc như vậy. Bởi vì làm như vậy mới có thể thể hiện ra giá trị của bọn họ, mới có thể biểu thị tương lai của bọn họ đều sẽ sáng lạng.
Chính là trong quá trình bận rộn hành động như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, mắt thấy lại sắp đến giờ tan làm buổi chiều. Lúc này bầu cuối cùng đã mở mắt, mưa rơi xuống. Mưa to dày hạt, cứ như vậy rơi xuống phía dưới. Theo mưa to đến, bầu không khí nóng và oi bức tràn ngập trong tòa thành bắt đầu từ từ giảm xuống. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ thư thái tươi cười.
– Reng reng reng!
Ngay lúc Tô Mộc muốn tan việc, điện thoại di động trên bàn lặng lẽ đổ chuông. Là Trịnh Đậu Đậu gọi tới. Cô thật sự nói làm là làm liền. Ngày hôm nay cô thật sự đi cùng Tô Mộc. Mặc dù Trịnh Đậu Đậu không can thiệp đến công việc bình thường của Tô Mộc, nhưng với tâm tư như thế, Tô Mộc cũng nên cảm kích. Chỉ có điều Tô Mộc thật sự chưa từng nghĩ qua, ở dưới Càn Khôn này, có ai còn dám ngang nhiên đối phó với mình.
– Đậu Đậu!
Tô Mộc nhận điện thoại, sau đó cười nói.
– Giờ đã tan làm, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy ra đây. Mẹ em cũng đang ở trên xe, đón anh quay về đi ăn cơm.
Trịnh Đậu Đậu nói.
– Được rồi!
Tô Mộc gật đầu đáp ứng.
Đợi đến khi Tô Mộc từ trong phòng làm việc đi ra ngoài, chiếc xe từ bên ngoài mới chậm rãi chạy tới. Quả nhiên hắn phát hiện ra Diêm Khuynh đã ngồi ở phía sau. Lần này Trịnh Đậu Đậu thật ra không hồ đồ, sắm vai trò làm tài xế. Tô Mộc thì sao? Vẫn là ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cùng Diêm Khuynh cười nói hàn huyên.
Ngày hôm nay Diêm Khuynh qua đây chính là tiến hành báo danh. Rốt cuộc bất kể nói thế nào, nếu đã tới sẽ phải tuân thủ trình tự giao lưu này.
– Dì Diêm, đêm qua ngủ vẫn tương đối thoải mái chứ ạ?
– Tạm được!
– Tạm được là được rồi. Nếu đến nơi này nghỉ ngơi không tốt vậy chẳng khác nào đi chịu tội.
– Tiểu tử cậu, thật sự lắm lời.
...
Trong những lời nói không có dinh dưỡng nói, lại tùy ý tán gẫu như thế, xe của đám người Tô Mộc đã rời khỏi cửa lớn của ủy ban quản lý. Ngay lập tức, từ một góc tối bên cạnh có hai chiếc xe lao ra theo.
Trên chiếc xe đi đầu là một người đàn ông trên mặt có sẹo đang ngồi. Hắn cởi trần, ngực đầy lông đen, mặt sẹo khiến trên người của hắn tản ra một loại khí tức dữ tợn khủng khiếp.
Hắn đó là tử sĩ do Hầu Lượng an bài, cũng là người Hầu Lượng đã thu dưỡng mấy năm nay. Hắn tên hiệu là Mặt Sẹo. Thật ra trên tay Mặt Sẹo đã có vài mạng người. Nếu như không nhờ Hầu Lượng giúp đỡ, hắn không biết đã sớm chết ở chỗ nào. Cho nên lần này nghe được Hầu Lượng phân phó, Mặt Sẹo hoàn toàn không do dự. Không phải là giết một người thôi sao? Cần gì quan tâm kẻ đó có thân phận thế nào.
Ở trong đầu Mặt Sẹo, người như Tô Mộc, tuổi còn trẻ có thể có bản lĩnh gì chứ? Giết là chết.
– Các anh em, mở mắt nhìn kỹ cho tôi. Nhân lúc hiện tại trời đang mưa to, chúng ta nhanh chóng ra tay. Sau khi ra tay xong trực tiếp cầm tiền rời đi. Tin tưởng quy định thế nào các người đều hiểu, không cần tôi nói thêm gì nữa chứ?
Mặt sẹo lạnh lùng nói.
– Vâng, anh Mặt Sẹo!
Người có thể đi theo Mặt Sẹo tất nhiên đều một vài kẻ liều mạng. Bọn họ đều là những kẻ không có lý tưởng luôn đứng ở trên mũi đao, còn thật sự thấy máu, trên tay có mạng người. Hai chiếc xe, tổng cộng tám người, xem là một đội ám sát của Mặt Sẹo. Thật ra chuyện như vậy, trước đây Mặt Sẹo đã làm rất nhiều lần. Nhưng không có một lần nào là cán bộ quốc gia. Cho nên lần này Mặt Sẹo có loại khát vọng biến thái.
Hiện tại thị xã Cổ Lan đều đắm chìm trong màn mưa dày đặc. Người trên đường vội vội vàng vàng tránh né mưa to. Khắp nơi trên mặt đất đều là nước. Cho dù lái xe, nhưng không có ai dám lái quá nhanh, bởi vì tầm mắt đều chịu ảnh hưởng, đều mơ hồ.
– Không ổn!
Trịnh Đậu Đậu cẩn thận lái xe một hồi, trong lúc bất chợt nói.
– Cái gì không ổn? Đậu Đậu, không lẽ em không biết đường? Không biết thì để anh lái cho.
Tô Mộc cười nói.
– Không phải chuyện này. Chúng ta bị người khác theo dõi.
Trịnh Đậu Đậu trầm giọng nói.
Bị người theo dõi? Trong nháy mắt khi vừa nghe nói như vậy, vẻ tươi cười trên mặt Tô Mộc đột nhiên biến mất. Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, quả nhiên phát hiện ra hai chiếc xe đang bám sát phía sau xe của bọn họ.
– Cái gì mà theo dõi với không theo dõi chứ? Đậu Đậu, có phải con quá khẩn trương hay không? Bây giờ đang là ban ngày ai sẽ theo dõi chúng ta chứ? Có thể người ta chỉ trùng hợp cũng muốn đi đường này thôi.
Diêm Khuynh tùy ý nói.
– Có phải theo dõi hay không, rất nhanh có thể biết được!
Khóe miệng Trịnh Đậu Đậu cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh.
– Mẹ, mẹ ngồi cẩn thận.
Vừa dứt lời Trịnh Đậu Đậu liền bắt đầu lái xe vòng vèo. Sau khi cô lái xe nhhư vậy, hai chiếc xe phía sau quả nhiên không ngừng theo sát. Không quan tâm Trịnh Đậu Đậu lái xe về phía nào, bọn họ đều sẽ cắn chặt không tha. Tình cảnh như thế cho dù là người không hiểu kỹ thuật theo dõi cũng biết là chuyện gì xảy ra, càng không nói tới những người ngồi trên xe này cũng không có một người nào đơn giản.
– Là ai đang theo dõi chúng ta?
Diêm Khuynh nhíu mày nói.
– Dì Diêm. Nếu không đoán sai, không phải là theo dõi dì. Đây là nhằm về phía cháu.
Khóe miệng Tô Mộc hiện lên nụ cười lạnh.
Diêm Khuynh nghe nói như thế, trong nháy mắt liền suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì xảy ra.
– Ý của cháu là nói bọn họ chó cùng rứt giậu?
– Hoàn toàn chắc chắn!
Tô Mộc nói.
– Thật đúng là loại người lớn mật vượt trời! Trị an ở thị xã Cổ Lan này kém như vậy sao? Rốt cuộc Giang Doãn Trí muốn làm gì?
Vẻ mặt Diêm Khuynh đầy giận dữ nói.
– Mẹ, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những chuyện này. Bọn họ chắc chắn đã biết chúng ta phát hiện ra bọn họ. Tốc độ đuổi theo nhanh hơn rồi.
Trịnh Đậu Đậu nói với giọng điệu sốt ruột.
Đoàng!
Nhưng mà tiếng nhắc nhở chỉ vừa vang lên, bên tai Tô Mộc liền truyền đến một tiếng súng. Không sai, chính là tiếng súng. Tiếng súng này vang lên đanh tai như vậy, chắc hẳn bắn trúng mui xe, bắn ra những tia lửa chói mắt.
Có súng!
Trong tay đối phương lại có súng!
Sau khi tiếng súng như vậy vang lên, thần kinh Tô Mộc nhất thời căng thẳng. Mới vừa rồi, hắn còn nghĩ đối phương chỉ muốn theo dõi mình. Nhưng hiện tại xem ra, mình đã đoán sai. Bọn chúng không phải là muốn theo dõi mình, mà là muốn giết mình.
Đám người kia thật sự là bí quá hoá liều, muốn giết mình thật nhanh!