Lời nói của Tô Mộc giống như một quả bom nổ vang bên tai Lý Hưng Hoa, hắn làm sao cũng không nghĩ tới dưới mí mắt của mình, lại tồn tại một nhà xưởng có liên quan đến ma túy. Mà công xưởng này còn được huyện Hoa Cổ đối đãi như một xí nghiệp tư nhân ưu tú, Hạ Sơn rốt cuộc chuẩn bị làm gì?
- Sản xuất ma túy? Xác định chưa?
Lý Hưng Hoa Nghiêm túc hỏi.
Phải biết rằng chuyện này tuyệt đối không thể sai lầm, nếu có bất kỳ sai lầm nào ý nghĩa vấn đề rất lớn. Ma túy là thứ ghê gớm nhất. Chỉ cần phát hiện, tuyệt đối phải tiến hành chèn ép. Hóa chất Húc Thịnh còn nghi ngờ là sản xuất ma túy, chuyện này quả thật không thể tin được!
- Xác định!
Tô Mộc gật đầu nói:
- Hóa chất Húc Thịnh mặc dù tay chân tương đối sạch sẽ, nhưng vẫn lộ ra dấu vết. Nhà xưởng của hóa chất Húc Thịnh chỉ là đồ ngụy trang trên mặt đất, nhà xưởng chế tạo ma túy chân chính đang ở nhà máy dưới đất. Chuyện này là tài xế của tôi phát hiện, về phần tài xế này, Lý thúc cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa những tấm hình này chính là hắn chụp được.
Lý Hưng Hoa nghe đến đây, vẻ tức giận vừa rồi đã từ từ khống chế được, vẻ mặt biến thành trầm ổn. Đầu óc của hắn không ngừng chuyển động, suy tư phía sau hóa chất Húc Thịnh có thể mang đến ích lợi chính trị tuyệt đối. Nếu chuyện này xử lý thích đáng, tuyệt đối có thể dấy lên một trận gió xoáy trên quan trường huyện Hoa Cổ thậm chí là thành phố Cổ Lan. Mà theo cuốn động của trận gió xoáy này, chắc chắn sẽ mang đến chỗ tốt cho Lý Hưng Hoa.
Phải biết rằng hóa chất Húc Thịnh là Giang Doãn Trí ban đầu tiến cử, làm sao cũng phải kéo hắn vào. Phải nghĩ cách, cho Giang Doãn Trí liên lụy vào. Sau đó mượn chuyện này đả kích thế lực của Bạch Vi Dân, không sai, cứ làm như vậy đi.
Lý Hưng Hoa từ đầu đến cuối không hề nghi ngờ tin tức của Tô Mộc có giả dối hay không, hắn có thể nhìn ra chỗ bất phàm của Triệu Vô Cực, biết chuyện Triệu Vô Cực đã làm, tuyệt đối có thể tin.
Hiện tại mấu chốt nhất chính là, chuyện này phải giải quyết như thế nào. Nhà xưởng sản xuất ma túy phải làm thế nào xoá sạch.
- Tô Mộc, chuyện này rất quan trọng, ngoài tôi ra, cậu cũng đừng cho người khác biết nữa.
Lý Hưng Hoa trầm ngâm nói.
- Tôi hiểu!
Tô Mộc nói.
- Cậu có thể không biết, hiện tại bên trong tỉnh đang tiến hành một đại sự, kết quả của đại sự này sẽ khiến cho bố cục của tỉnh Giang Nam một lần nữa biến hóa. Cho nên lúc này cậu phải tĩnh tâm tiến hành điều tra chuyện này, trước khi đại cục bên trong tỉnh chưa ổn định, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Hưng Hoa cau mày nói.
Tô Mộc biết đây là Lý Hưng Hoa lo lắng Diệp An Bang thất thế, nếu Diệp An Bang thất thế, Lý Hưng Hoa không chừng không dám vạch trần chuyện này. Bởi vì nếu làm như vậy ý nghĩa Lý Hưng Hoa sẽ phải đối mặt với công kích của rất nhiều người. Công kích như vậy, Lý Hưng Hoa không cách nào thừa nhận. Chớ nhìn hắn bây giờ là bí thư thị ủy, tùy tiện tìm lý do, là có thể điều đến bên trong tỉnh để đó không dùng.
Nói đơn giản, chỉ cần Diệp An Bang không có chuyện gì. Lý Hưng Hoa mới có thể không có chuyện gì.
Vì thế Tô Mộc quyết định ném ra một quả bom, bởi vì quả bom này do Phương Nhai thả ra, hắn biết chuyện này đã xác định chắc chắn, hơn nữa Lý Hưng Hoa cũng không phải là người ngoài, hắn biết giữ bí mật. Chỉ cần không ồn ào, đợi đến khi cục diện bên trong tỉnh hoàn toàn ổn định, Lý Hưng Hoa có thể thuận thế giải quyết chuyện này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cục diện bên trong tỉnh, sắp tới sẽ có một kiến giải.
- Lý thúc, tôi biết ngài đang lo lắng cái gì, nhưng có chuyện này chỉ sợ thúc còn chưa biết. Đó chính là Diệp Bộ trưởng lần này không những không có việc gì, còn có thể tiến thêm một bước.
Tô Mộc nói.
Cạch!
Sau khi Tô Mộc nói ra lời này, cái thìa trong tay Lý Hưng Hoa cứ như vậy trực tiếp rơi xuống đất. Nghe thấy thanh âm này người phục vụ vội vàng đi tới, lại bị Lý Hưng Hoa đưa tay ngăn cản, ý bảo bên này không có chuyện gì, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Tô Mộc, hô hấp cũng có chút dồn dập. Hiện tại Lý Hưng Hoa làm gì còn bộ dạng trầm tĩnh như vừa rồi, rõ ràng là rất kích động rất hưng phấn.
- Tô Mộc, cậu biết cậu đang nói gì không? Cậu xác định chứ?
Lý Hưng Hoa thấp giọng nói.
- Lý thúc, nơi này không có người ngoài, chuyện này sẽ tuyên bố trong hai ngày nữa, ngài yên tâm đi. Chuyện này tôi đã đã nói cho Diệp Bộ trưởng, bên đó đã có tính toán.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Ha ha!
Lý Hưng Hoa thật sự có chút không kềm nén được cuồng nhiệt trong lòng, phải biết rằng tin tức này thật sự đủ kinh người. Điều này ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa tất cả lo lắng đều hoàn toàn biến mất, địa vị của mình sẽ vững chắc giống như lúc trước. Không, có thể còn vững chắc hơn trước kia. Vị trí dưới mông mình không ai có thể rung chuyển, bởi vì Diệp An Bang không có chuyện gì.
Chỉ cần Diệp An Bang không có chuyện gì, tất cả có thể không có chuyện gì.
Lý Hưng Hoa không hoài nghi Tô Mộc làm sao biết tin tức kia, hắn biết Tô Mộc chắc chắn sẽ không nói dối. Chỉ cần tin tức kia có thể xác định, đó chính là nói mình có thể muốn làm gì là có thể làm cái đó ở thành phố Cổ Lan, không cần lo lắng mình sẽ phải chịu vấn đề chế ước gì đó.
Tô Mộc thật sự là khiến cho hắn khiếp sợ!
- Tô Mộc, chuyện này cậu phải nắm chắc, ngoài cậu ra, không được nói cho những người còn lại.
Lý Hưng Hoa nói.
- Tôi biết.
Tô Mộc gật đầu nói, hơi chút trầm ngâm, hắn liền thừa dịp Lý Hưng Hoa hiện tại đang kích động hỏi:
- Lý thúc, tôi muốn biết, ngài có ý định như thế nào với ban lãnh đạo của khu Cao Khai?
- Tôi biết ngay cậu sắp nhịn không nổi rồi, không ngờ cậu cũng có thể nhịn lâu như vậy. Thật ra cho dù cậu không hỏi, tôi cũng chuẩn bị nói với cậu. Chuyện này trong thành phố đã có thảo luận, dù sao hiện tại khu Cao Khai không giống với trước kia, khu Cao Khai quật khởi đã trở thành khuynh hướng tất nhiên, thậm chí còn khu Cao Khai có thể kéo cả ngành du lịch thành phố Cổ Lan phát triển, cho nên ban lãnh đạo khu Cao Khai phải trải qua thận trọng nghiên cứu.
Nói xong lời này, Lý Hưng Hoa phát hiện vẻ mặt Tô Mộc không có bất kỳ biến hóa nào, cũng biết Tô Mộc đang chờ hắn nói tiếp. Nhìn vẻ mặt thản nhiên trấn định của Tô Mộc, Lý Hưng Hoa không khỏi tự giễu cười. Đúng vậy, Tô Mộc cũng giúp mình nhiều như vậy, nếu mình chần chờ thì có vẻ không hay, hắn muốn biết cái gì cứ nói thẳng ra là được.
- Trong thành phố bây giờ còn chưa thống nhất suy nghĩ, tôi muốn hỏi cậu nghĩ thế nào? Dù sao cậu là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, khu Cao Khai có thể có thành tựu như hiện tại cũng là dưới sự lãnh đạo của cậu thực hiện. Nói xem, trong thành phố tuyệt đối sẽ nghe ý kiến của cậu.
- Tôi không có bất kỳ ý kiến gì hết, tất cả đều nghe theo chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp. Nhưng nếu có thể, tôi nghĩ đồng chí Vũ Phượng của khu Cao Khai, tương đối quen thuộc với công việc của khu Cao Khai, có thể đề bạt làm phó chủ nhiệm. Còn nếu như có thể, tôi muốn điều động một người từ huyện Hình Đường tới đây, hiệp trợ tôi xử lý công việc ở khu Cao Khai. Ngoài hai người đó ra, còn lại tôi đều nghe theo thành phố an bài.
Tô Mộc nói.
Đây cũng là điều kiện của Tô Mộc, cũng là phép thử của Tô Mộc đối với Lý Hưng Hoa.
Tôi chỉ muốn hai người, nếu như ngài có thể làm được, tôi cũng không thể nói gì. Nếu ngay cả cái này ngài cũng không làm được, tôi thật sự không dám tiếp tục sóng vai với ngài. Chẳng qua bất kể đến lúc đó người phái tới là ai, muốn tôi hoan nghênh, muốn tới đây chia chén canh, giả bộ với tôi..., thật xin lỗi, tất cả đều cuốn gói cút đi cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không hầu hạ.
Khi Tô Mộc cho rằng Lý Hưng Hoa có vẻ chần chờ, ai ngờ Lý Hưng Hoa lại thốt ra một câu khiến cho Tô Mộc giật mình.
- Nhìn cậu kìa, tôi cứ nghĩ cậu sẽ tham lam lắm kia, không phải chỉ là chọn ra một người tại địa phương, điều động một người từ bên ngoài tới sao? Được, không thành vấn đề, chuyện này tôi sẽ đánh nhịp. Công việc của hai người đó cậu mau sớm an bài đi, chờ đợi sắp xếp.
- Lý thúc?
Tô Mộc chần chờ nói.
- Yên tâm đi, cậu không nghe nhầm, chuyện này là thật. Nếu ngay cả chút bản lĩnh đó Lý thúc cũng không có, vậy không cần làm bí thư thị ủy rồi. Nhưng những người còn lại chỉ sợ cậu không an bài được, cũng phải chừa chút cơ hội cho người khác đúng không.
Lý Hưng Hoa thản nhiên nói.
- Đủ rồi, chỉ cần như vậy, tôi bảo đảm có thể trong thời gian ngắn nhất, chân chính phát triển khu Cao Khai.
Tô Mộc nói.
- Được, vậy thì không nói chuyện công việc nữa, tiếp tục ăn cơm thôi.
Lý Hưng Hoa nói.
Bữa cơm này thật sự ngon miệng, từ khi Lý Hưng Hoa nhận được từ Tô Mộc tin tức mình mong đợi, trong lòng đã đại định. Còn Tô Mộc? Sau khi nhận được khẳng định từ Lý Hưng Hoa, hiểu được lần này công việc của quản ủy hội khu Cao Khai, thật sự có thể đi vào quỹ đạo chính. Chỉ cần Vũ Phượng và Đỗ Liêm được đề bạt, Tô Mộc tin rằng áp lực của mình nhất định sẽ giảm bớt, như vậy, đối với hắn mà nói thật sự là một loại giải thoát.
Việc gì cũng phải tự làm, tuyệt đối không phải là một người lãnh đạo hợp cách!
Tô Mộc đưa mắt nhìn Lý Hưng Hoa rời đi, những chứng cớ kia đã đưa đến trong tay Lý Hưng Hoa, hắn tin tưởng với thủ đoạn hiện tại của Lý Hưng Hoa, tuyệt đối có thể giải quyết chuyện ở huyện Hoa Cổ. Nói như vậy, cục diện huyện Hoa Cổ tuyệt đối sẽ phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất. Loại bại hoại như Hạ Sơn, chắc chắn phải chịu nghiêm trị ở trình độ lớn nhất, cho dù là đám thủ hạ của bọn họ, cũng có thể vì sản xuất ma túy mà bị truy cứu trách nhiệm.
Đây cũng là một chuyện tốt Tô Mộc gián tiếp làm!
Có chuyện tốt như vậy làm cơ sở, hiện tại Tô Mộc cũng vô cùng tin tưởng. Thái độ của Lý Hưng Hoa đã nói rõ vấn đề, đây là hắn cho mình quyền nhân sự tuyệt đối. Chỉ cần quyền nhân sự nằm trong tay, thật sự không sợ có ai dám ngất trời.
Nghĩ đến khi mình rời khỏi huyện Hình Đường, đã nói với Đỗ Liêm sẽ điều hắn tới đây, trong lòng Tô Mộc liền cảm giác hứa hẹn với hắn đã có thể thực hiện.
- Quan Trung, gần đây cậu có nghe thấy trong thành phố có tin tức gì không?
Tô Mộc nheo mắt hỏi.
- Tin tức? Lãnh đạo, ngài muốn nói đến phương diện nào?
Trương Quan Trung có chút không hiểu nói.
- Chính quyền thành phố!
Tô Mộc chậm rãi toát ra mấy chữ.
Chính là mấy chữ này, khiến cho Trương Quan Trung rùng mình, chẳng lẽ nói đồn đại gần đây là sự thật?