Nếu như lời của Tô Mộc không sai, nguy hiểm che giấu sau lưng chuyện này thật sự làm người dựng đứng tóc gáy.
Loại chuyện chó cùng rứt giậu, Trần Tĩnh Chi cũng đã từng gặp qua.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người đâu, càng khỏi nói người ở địa vị cao như Đổng Việt Minh, một khi phát sinh nguy hiểm chính là mang tội chết. Nếu chân chính bức hắn phát điên, trước khi sự tình bị vạch trần hoàn toàn, hắn sẽ đem toàn bộ nhân tố nguy hiểm hoàn toàn giết chết.
Nếu không có chứng cớ trong tay, muốn khó xử lão bánh quẩy quan trường như Đổng Việt Minh là không khả năng. Phải biết rằng có thể đứng vững trong quan trường huyện Dương Tràng nhiều năm không ngã, nếu Đổng Việt Minh không có thủ đoạn cao minh, Trần Tĩnh Chi tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nếu thật sự nhấc lên sóng gió, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng. Hơn nữa còn liên lụy tới một vấn đề thật nghiêm túc, đó chính là hình tượng của Đảng.
Pháp không trách đông có đôi khi không chỉ là từ ngữ, nếu thật sự trách đông, hậu quả sẽ biến thành dạng gì? Thử nghĩ cả ban lãnh đạo một huyện đều thối rữa, anh bảo dân chúng làm sao tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng?
Cho nên Lâm Mộng Kiều chính là nhân tố chứng minh mấu chốt!
Chỉ cần đảm bảo an toàn của Lâm Mộng Kiều là có thể đem sự tình xác định ở một tính chất nào đó. Tỷ như vấn đề tác phong, lấy vấn đề như vậy xử trí, hậu quả sẽ nhẹ hơn rất nhiều.
Tô chủ nhiệm, cậu đang ở nơi nào?
Trần Tĩnh Chi gấp giọng hỏi.
Hiện tại tôi đang theo dõi đám người Đổng Hiểu Cường, Trần sở trưởng, ông yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách cứu ra Lâm Mộng Kiều. Có chuyện tôi cần nhắc nhở ngài, bằng chứng trong tay tôi khá nhiều, nếu như có thể tôi đề nghị ngài nên bí mật song quy Đổng Việt Minh, đưa hắn rời khỏi huyện Dương Tràng. Chỉ cần hắn rời khỏi nơi này, những chuyện còn lại đều dễ làm. Còn nữa, chủ tịch huyện Lâm Động Nghiễm cũng không đáng tin, hắn cũng là đồng lõa của Đổng Việt Minh. Cả huyện Dương Tràng chỉ còn phó bí thư huyện ủy cùng phó chủ tịch thường vụ có thể tin được, ngài biết nên làm thế nào.
Tô Mộc nói.
Tôi hiểu được!
Trần Tĩnh Chi gật đầu nói.
Sự tình phát triển tới loại tình trạng này, đã không còn chuyện gì để nói. Vấn đề của Đổng Việt Minh đã thật rõ ràng, chỉ cần lấy được bằng chứng từ tay Tô Mộc là có thể hoàn toàn xác định. Trần Tĩnh Chi thoáng suy tư, liền phân phó Tô Mộc.
Tôi lập tức hội báo với Trịnh bí thư, về phần cậu không cần phải tiếp tục mạo hiểm. Cậu chỉ cần tra xét lối ra vào của bọn hắn là được, chờ viện quân chạy tới. Tôi đã hạ lệnh cho đội võ cảnh Bạch Hoa thị xuất phát, rất nhanh sẽ tới, họ sẽ trợ giúp cậu. Tô chủ nhiệm, cậu nhớ kỹ, an toàn của cậu là hàng đầu, tuyệt đối không để bồi cả mình đi vào!
Trần Tĩnh Chi trầm giọng nói.
Được, tôi biết nên làm sao!
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại.
Bên kia Trần Tĩnh Chi có chút lo âu, nguyên bản hắn nghĩ đợi sau khi tới huyện Dương Tràng nhận được chứng cớ rồi tính sau. Ai ngờ Tô Mộc lại ra tay trước, điều này làm Trần Tĩnh Chi chỉ có thể thực hiện kế hoạch sớm hơn. Kỳ thật việc này cũng không thể trách Tô Mộc, thậm chí Đổng Hiểu Cường cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như thế.
Trịnh bí thư, sự tình xuất hiện biến hóa, đúng vậy, là ở bên Tô chủ nhiệm, dạ, dạ, tôi biết nên làm thế nào.
Trần Tĩnh Chi nhận được chỉ thị của Trịnh Vấn Tri, tâm tình liền đại định, nghĩ tới lần này đi xuống dưới sẽ có người của Bạch Hoa thị đi theo, đôi mắt hắn không khỏi xoay chuyển.
Tiểu Vương, thông tri một chút…
Đường núi Dương Tràng thật quá khó đi!
Khó trách Đổng Hiểu Cường cho người dùng xe mô tô hạng nặng chạy tới, càng đi sâu vào bên trong, con đường càng hẹp hòi, dùng xe máy mới có thể đi qua. Dưới tình huống như thế Đổng Hiểu Cường cũng đỗ Land Rovers ở một ga ra bên ngoài, mang theo Lâm Mộng Kiều lên xe máy đi sâu vào trong núi.
Tô Mộc đã sớm dừng xe ở phía xa, sau đó bắt đầu đi bộ theo dõi phía sau.
Cho dù không có xe, chỉ dựa vào hai chân tốc độ của Tô Mộc cũng không chậm. May mắn đường núi cũng không bao xa, rất nhanh đã đi tới căn cứ. Mà căn cứ này thật giống như mê cung, Tô Mộc thừa dịp bảo vệ thay ca nhanh như chớp xông vào bên trong. Mà bảo vệ cũng không khả năng phát hiện được hắn, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh.
Hơn nữa cũng chưa từng có ai xâm nhập nơi này, vì vậy việc canh gác cũng khá lỏng lẻo. Bên trong đều có cameras theo dõi, mỗi lần Tô Mộc đi tới đều phải cẩn thận không để cameras chiếu về phía mình. Mặc dù là như thế sau khi hắn đi vào mê cung đầu óc cũng mơ hồ.
Bây giờ phải đi đâu?
Mê cung này thật lớn, quỷ biết Lâm Mộng Kiều bị bắt đi đâu đây?
Nơi này từng là hầm trú ẩn, hiện tại được thi công càng bí ẩn hơn nhiều. Cho dù xảy ra tai họa gì, đều có thể cam đoan sinh hoạt hàng ngày. Tỷ như nhà bếp, nhà kho hay nhà vệ sinh đều đầy đủ, hơn nữa trang hoàng thật xa hoa.
Hắc hắc, tụi mày nói lần này Cường ca nghĩ thế nào, lại nói với chúng ta một lát cho chúng ta tận tình sung sướng!
Phải đó, tao đã nhìn lướt qua con nhỏ kia, thật phong tao, lần này chúng ta tận hứng!
Nhất định nghỉ ngơi dưỡng sức mới được!
Nhanh lên, phải cẩn thận mấy rương hàng hóa kia!
Tô Mộc nhanh chóng lách người tránh vào một căn phòng, đợi đám người kia rời khỏi mới chậm rãi thở ra một hơi. Nhưng khi hắn vừa định rời khỏi, ánh mắt nhìn thấy đồ vật đặt trên giá là vật gì, nháy mắt cảm thấy thất thần.
Đó là gì vậy?
Chẳng lẽ mình đi vào kho vũ khí hay sao?
Toàn bộ những cái giá trong phòng đều đặt súng ống. Đủ loại súng ống tùy ý bày trên giá, ít nhất với tri thức của Tô Mộc, súng ống nơi này đủ chủng loại. Đây là gì? Kho vũ khí tư nhân? Chẳng lẽ đây chính là con bài chưa lật của Đổng Hiểu Cường, không ngờ Đổng gia dám buôn lậu súng ống trong huyện Dương Tràng!
Ai cũng biết ở trong quốc nội, việc quản lý súng ống thật nghiêm khắc, nếu ai dám mua súng ngoài chợ đen, đều cất giấu vô cùng cẩn thận. Mà bây giờ thì sao? Trước mắt Tô Mộc đều là súng ống, dựa theo ánh mắt của hắn, tự nhiên biết tính năng vũ khí không tệ, thậm chí còn có súng ngắm.
Nói không chuẩn đây chỉ là một trong những căn phòng chứa súng, nếu những căn phòng khác cũng chứa súng, vậy thật sự khủng bố. Đây chính là một vụ án cực lớn, tư tàng buôn lậu nhiều súng ống như thế, nếu thật sự bị vạch trần, tuyệt đối làm cho rất nhiều người ngồi tù cả đời.
Đổng gia, thật sự phát rồ!
Tô Mộc dùng di động trực tiếp chụp hình kho súng ống, sau đó phát ra ngoài, lại trực tiếp gọi điện thoại:
Tước ca, thu được hình ảnh của tôi gởi anh hay không?
Nơi đó là địa phương nào?
Thanh âm Từ Long Tước nghiêm túc hỏi.
Đúng vậy, Tô Mộc tìm kiếm ngoại viện chính là Từ Long Tước. Khi Tô Mộc trực tiếp gọi điện cho Từ Trung Nguyên, đem chuyện nơi này đơn giản kể lại, còn nói sợ hãi sẽ gây ra náo động, nghĩ muốn hỏi xem chung quanh đây có doanh trại quân đội nào hay không, có thể chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, Từ Trung Nguyên rất nhanh liền đem vị trí của Từ Long Tước báo cho hắn biết. Đúng lúc đội ngũ của Từ Long Tước đang tiến hành huấn luyện dã ngoại cách khu vực này không xa.
Cho nên Tô Mộc liền liên hệ với Từ Long Tước.
Đương nhiên chuyện điều động quân đội không dễ dàng, nếu có ai chỉ dùng một câu nói liền có thể vận dụng quân đội, đó thật sự làm thiên hạ đại loạn. Tô Mộc cũng không muốn làm việc này, bản thân Từ Long Tước cũng không mạo hiểm ra tòa án quân sự, hắn chỉ muốn làm công tác dự phòng mà thôi. Nếu gặp phải sự kiện nghiêm trọng gì phát sinh, cũng có thể giúp đỡ được một chút.
Hơn nữa Từ Long Tước cũng không phải người lỗ mãng, biết nên làm gì mới là an toàn nhất. Nhưng Từ Long Tước thật không ngờ gặp được chuyện như vậy ở nơi này, hình ảnh mà Tô Mộc gởi qua đã thật rõ ràng, đó chính là một kho vũ khí.
Buôn lậu súng ống, đây chính là trọng tội!
Nếu đem chuyện này báo lên trên, chuyện khác không dám nói, mang theo vài người tiến hành điều tra vẫn có thể.
Tước ca, đây là chuyện mà tôi nói với anh, nơi này là căn cứ trong núi Dương Tràng, từng là một hầm trú ẩn…
Ngay lúc Tô Mộc vừa nói xong, đột nhiên chuông báo động trong căn cứ vang lên chói tai!