Ngay khi Cao Thiên Trạch đang nhíu mày, Cao Phù Soái không kìm chế được hỏi.
Từ đầu đến cuối Cao Phù Soái chỉ bị động nghe theo mệnh lệnh của Cao Thiên Trạch, ra sức đi tìm ký giả kia gây phiền phức, lại thật sự không biết bên trong cái đĩa kia rốt cuộc che dấu bí mật thế nào. Hiện tại xem ra, bí mật này chắc hẳn không ít.
- Con không biết, cái đĩa kia vốn là một thứ quan trọng, chuẩn bị cho ba dùng để tiến hành một lần đàm phán. Bây giờ lại bị người trộm mất. Thật sự là một nước cờ dở. Đến bây giờ con còn thật sự cho rằng người kia là ký giả sao? Người kia chính là một tên trộm vặt cao minh!
Cao Thiên Trạch căm thù đến tận xương tuỷ.
- Con nói một chút xem, trong văn phòng tầng trên cùng của khách sạn Hào Diệp này, ba không phải đã từng nói với con, tuyệt đối không nên tùy tiện tiến vào sao? Con làm sao có thể để người ta theo vào đến đây? Con có biết hay không, thứ đó nếu như thật sự bị tiết lộ ra ngoài, Cao gia chúng ta sẽ xong đời.
- Ba, con không phải cố ý. Lại nói con không có thật sự đi vào. Con chỉ đi vòng qua nơi đó.
Cao Phù Soái vội vàng nói.
- Ba, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
- Nghiêm trọng? Chỉ có thể nghiêm trọng hơn so với con nghĩ thôi. Được rồi, không cần nói những lời vô dụng này nữa. Theo dõi thật chặt bốn người kia cho ba. Bây giờ con nên hy vọng, đồ vẫn còn ở trên người bốn người kia. Sau này tìm cho ba mấy tên trộm vặt, đi làm việc.
Trong mắt Cao Thiên Trạch chớp động một sự tàn nhẫn.
- Thật sự có thể làm vậy chứ?
Cao Phù Soái kích động nói. Nghĩ đến việc có thể trả thù, hắn cũng cảm giác rất hưng phấn.
- Đương nhiên có thể. Động thủ đi thôi!
Cao Thiên Trạch âm độc nói.
- Hiểu rõ!
Cao Phù Soái xoay người rời đi.
Chờ đến khi nơi đây chỉ còn lại có một mình Cao Thiên Trạch, hắn nhất thời buông người, dựa vào ghế, trên mặt đầy vẻ chán chường.
- Hi vọng chuyện không phát triển đến mức xấu nhất kia. Nếu không Cao gia chúng ta thật sự có lẽ, sẽ bị hủy diệt.
Màn đêm buông xuống, đèn màu mới lên.
Trong đêm tối, so với ban ngày kinh thành càng muôn màu muôn vẻ hơn. Cái gọi là sống về đêm đã trở thành một loại tiêu chí. Nếu như tòa thành thị nào đó không có cuộc sống về đêm, vậy trên cơ bản có thể kết luận thành phố này lạc hậu.
Phía trước hội sở Bát Kỳ.
Thường Vân và Dương Linh Động đứng ở chỗ này chờ khách mình mời tới đêm nay. Trên thực tế, có thể mời được người này, vẫn là nhờ vào mối quan hệ ngày xưa của Thường Vân. Người này và Thường Vân là quan hệ sư huynh đệ. Hai người đều học ở đại học Yến Bắc.
Chỉ có điều sau khi tốt nghiệp, sư huynh Mục Thanh này ở lại trong kinh thành. Còn dựa vào quan hệ của nhà trước đó, tiến vào Bộ tài chính. Bây giờ là một Phó trưởng ban của sở nông nghiệp Bộ tài chính. Coi như là sự nghiệp thành công.
- Thường trưởng ban. Hiện tại đã tám giờ. Sao khách chúng ta đợi còn chưa tới? Có phải là lầm hay không?
Dương Linh Động hỏi.
- Lầm? Sẽ không đâu! Mục Thanh người này tôi biết. Hắn nhất định sẽ tới.
Thường Vân tự tin nói.
Quả nhiên, Thường Vân vừa dứt lời, một người từ phía trước cách đó không xa chậm rãi đi tới. Bộ dạng nhìn quanh, trên mặt lộ vẻ tươi cười sáng lạng như vậy. Chỉ là trong vẻ sáng lạng như vậy, rõ ràng mang theo một sự tự ngạo.
- Mục phó ban, cuối cùng anh đã đến!
Thường Vân đi lên trước cười nói.
Đổi lại là những người khác, ở dưới trường hợp như vậy, chắc sẽ gọi là Mục sư huynh tương đối thân thiết. Nhưng Thường Vân biết tính cách của Mục Thanh. Nếu như anh thật sự dám xưng hô như vậy, hắn tuyệt đối sẽ tức giận.
Có Mục Thanh ở đây, muốn thời thời khắc khắc thông qua chi tiết như vậy, thể hiện ra mình cao hơn Thường Vân một cấp.
Bởi vì ban đầu, thời điểm ở đại học Yến Bắc, hai người là sư huynh đệ đồng môn. Nhưng thành tích của Thường Vân ở trên phương diện tài chính, vẫn là áp lực đối với Mục Thanh. Điều này làm cho trong lòng Mục Thanh cảm thấy một loại bị thất bại sâu sắc. Cho nên chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ tìm cách chiếm phía trên.
Sở dĩ Thường Vân kết luận Mục Thanh sẽ đến, cũng bởi vì đã sớm biết Mục Thanh là hạng người gì. Con người hắn như vậy, vừa hư vinh, vừa muốn trong mỗi giây mỗi phút đều thể hiện ra cảnh tượng mình cường thế hơn.
Bởi vậy, chuyện này Mục Thanh sẽ đến đây. Mục đích đến đây chính là để có thể vượt mặt Thường Vân. Về phần phát triển sau đó, Mục Thanh có thể thông qua chuyện này hay không, biểu hiện ra bản thân lăn lộn tốt, vậy phải xem Mục Thanh suy nghĩ như thế nào.
- Thường Vân, cậu xem cậu một chút đi. Đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu và không giống với người khác. Cậu là sư đệ của tôi, không nên gọi tôi là phó ban. Cứ trực tiếp gọi tôi sư huynh là được rồi.
Trên mặt Mục Thanh lộ ra một nụ cười tự ngạo, nói.
- Phải, Mục phó ban, chúng ta vào đi thôi.
Thường Vân nói.
- Được!
Mục Thanh dường như rất quen thuộc với nơi này. Hắn chủ động đi ở chính giữa, cứ như vậy dẫn đầu đi về phía cửa lớn của hội sở Bát Kỳ.
Dương Linh Động đứng ở bên cạnh, có thể cảm nhận được rõ ràng, người sư huynh này của trưởng ban, dường như thật sự không để trưởng để ở trong lòng.
Vứt bỏ vẻ cao ngạo lộ ra trên mặt Mục Thanh, chỉ riêng việc hắn quả quyết đi về phía trước như vậy, hoàn toàn không để ý tới Thường Vân, có thể nhìn ra hắn là người ngạo mạn.
Nếu như ở huyện Ân Huyền, ai dám đối với Thường Vân như vậy? Cho dù là Phó huyện trưởng, nhìn thấy Thường Vân cũng phải ôn tồn nói chuyện.
Quan ở kinh thành, thật sự nghe tiếng không bằng tận mắt nhìn thấy!
Lúc này hắn mới chỉ là một phó ban ở sở nông nghiệp Bộ tài chính, vẫn là loại không có quyền phát biểu. Nếu thật sự chờ đến khi hắn trở thành trưởng ban, trở thành Phó bộ trưởng, trở thành bộ trưởng, trong mắt còn có thể chứa được những người khác sao?
Chỉ có điều những lời này Dương Linh Động sẽ không nói ra. Hắn biết tầm quan trọng của chuyện lần này, liên quan đến việc sau này Tô Mộc có thể nắm giữ đại cục ở huyện Ân Huyền hay không. Cho nên hắn không thể phá hỏng. Không những không thể phá hỏng, còn phải vận dụng hết tất cả khả năng bảo đảm chuyện tiến triển một cách hữu hiệu.
Trong phòng vip.
Đợi đến khi ba người ngồi xuống, Thường Vân vừa cười vừa nói:
- Mục trưởng ban, chuyện huyện Ân Huyền chúng tôi thật sự phải nhờ anh. Có lẽ anh cũng không biết, huyện chúng tôi thật sự cần tới khoản tiền này để cứu tế. Nếu như có thể, hãy giúp chúng tôi một chút.
Mục Thanh chậm rãi uống trà, hoàn toàn không có ý mở miệng chấp thuận.
- Tôi nói này, Thường Vân, cậu làm sao có thể bắt đầu bằng lời nói như vậy được? Chúng ta đã lâu không gặp mặt, hai bên không phải nên từ từ tâm sự sao? Về phần nói đến những chuyện công tác, một lát nữa nói sau, một lát nữa hẵng nói sau đi.
- Được. Nếu Mục phó ban đã nói như vậy, tôi đành theo vậy.
Thường Vân cười bưng ly rượu lên trước mặt.
- Mục phó ban, ở chỗ này tôi chúc anh, liên tục thăng cấp. Đợi đến sang năm sẽ trực tiếp lên làm trưởng ban, tiếp đó chính là Phó bộ trưởng, bộ trưởng!
- Thường Vân, cậu ở chỗ này nói bậy gì vậy. Tôi làm sao có thể thăng cấp nhanh như vậy được? Cậu nghĩ ngồi máy bay sao?
Mục Thanh cười nói. Chỉ có điều hai câu này nghe vào trong tai hắn vẫn rất thoải mái.
- Cho dù không phải là ngồi máy bay, cũng phải giống tốc độ như máy bay. Tôi tin tưởng vào Mục phó ban anh.
Thường Vân cười nói.
- Cậu đấy, còn nhớ rõ trước đây thời điểm chúng ta ở đại học Yến Bắc, thành tích của cậu ưu tú hơn so với tôi. Khi đó bình thường cậu vẫn được học viện xem như tấm gương để tuyên dương. Tôi thì sao? Chỉ toàn bị biểu dương của cậu đè nặng.
Mục Thanh nói.
- Đã là chuyện diễn ra bao nhiêu năm trước rồi, Mục phó ban anh sao còn nhớ rõ như vậy? Tôi cũng đã quên rồi!
Thường Vân nói.
- Quên sao? Tôi sẽ không quên. Biết không? Ngay khoảng thời gian trước, tôi gặp viện trưởng của học viện chúng ta, tôi vẫn nói với hắn. Tôi nói viện trưởng à, ngài xem em bây giờ như vậy, nghe nói Thường Vân của ngài hiện tại ở trong huyện cũng như vậy. Cậu biết viện trưởng thế nào không? Lúc đó ánh mắt của hắn thật sự muốn bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu. Cậu phải nhìn thấy mới được.
Mục Thanh nói một hồi, bắt đầu cao ngạo cười rộ lên.
Lúc này đừng nói là Dương Linh Động, cho dù là Thường Vân, cũng có phần không kìm chế được. Gặp qua người càn rỡ, lại chưa từng thấy qua người nào càn rỡ như Mục Thanh. Hắn rõ ràng đang khoe khoang, nhấn mạnh về thành tích của hắn bây giờ.
Nếu như chỉ có vậy, thì không nói làm gì. Anh không nhất thiết phải thông qua cách nhấn mạnh như vậy, để đạt tới mục đích sỉ nhục người khác chứ?
A!
Thường Vân không nhịn được hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế sự phẫn nộ trong lòng đang dâng lên. Sau đó khi lại nhìn về phía Mục Thanh, trên mặt vẫn tận lực duy trì dáng vẻ tươi cười.
- Mục phó ban, chuyện lúc trước qua rồi thì cho nó qua đi. Chúng ta chắc hẳn phải nhìn về phía trước đúng không? Hôm nay tôi mời anh đi ra, là muốn nhờ anh hỗ trợ phe duyệt ngân sách chi cho huyện chúng tôi. Anh có thể nói giúp vài lời hay không? Nếu như có thể hỗ trợ, tôi vô cùng cảm kích.
Thường Vân rất trấn tĩnh nói.
- Phải vậy không? Nếu như tôi không thể hỗ trợ, có phải cậu sẽ không phải là vô cùng cảm kích, ngược lại sẽ thổi râu mép trừng mắt với tôi hay không?
Mục Thanh nhíu mày nói.
- Không, làm sao có thể!
Thường Vân nói.
- Thế nào là không có khả năng? Trên đời này còn có chuyện gì mà Thường Vân cậu không dám làm sao?
Mục Thanh xem thường nói.
Kìm chế!
Kìm chế!
Lại kìm chế!
Phải biết rằng chuyện này liên quan đến uy vọng của Tô Mộc. Nếu như thật sự bởi vì sự lỗ mãng của mình, khiến cho chuyện này thất bại, mình làm thế nào đền đáp ơn bồi dưỡng của Tô Mộc. Mình ở đây nhận chút nhục nhã không tính là cái gì. Mấu chốt là để Tô Mộc thoả mãn.
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thường Vân vang lên. Khi phát hiện là Tô Mộc gọi điện thoại tới, hắn nhanh chóng nhận nghe.
- Đúng vậy, chúng tôi đang ở trong này. Đúng, chúng tôi ở... Cái gì? Anh muốn qua sao? Được, tôi sẽ đi đón anh ngay bây giờ.
Mục Thanh thấy Thường Vân nói chuyện điện thoại xong, ngồi ở chỗ kia vẫn không hề nhúc nhích.
- Thế nào? Cậu còn mời người khác sao?
- Không phải là người khác. Là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền chúng tôi. Hắn biết anh ở đây, bảo là muốn tới thăm một chút.
Thường Vân nói.
Bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền?
Đó cũng không phải là nhân vật tài ba gì, không nhất thiết phải để ý tới!
Mục Thanh vốn còn đang suy nghĩ Thường Vân sẽ nói là ai tới. Khi nghe được là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền, nhất thời không còn hứng thú gì nữa.