Cho dù ngẫu nhiên xuất hiện một nhân viên, cũng chỉ ngồi trong văn phòng vội vàng nghe điện thoại, cũng không biết hắn làm gì bận rộn như vậy, điện thoại cứ liên tục vang lên. Nếu như là công tác thì chưa tính, nhưng Tô Mộc rõ ràng nghe được đối phương xưng hô cái gì mà cô dì chú bác, rõ ràng làm việc riêng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Mộc có chút căm tức.
Lão Trương, đơn vị các ông cho ông lại đây trình bản kê sao?
Phải đó, tôi đã chạy sáu bảy chuyến rồi lại không hoàn thành, thật là!
Ông chỉ mới sáu bảy chuyến tính cái gì, biết không? Tôi chỉ tính mời khách thôi còn mời không ít hơn ba bốn lần, vậy mà vẫn không thấy tôi đang đứng nơi này chờ sao?
Hiểu được, hiểu được a!
...
Là hiểu được như thế nào? Đều trở thành thế này, còn cần hiểu được sao? Cách thức bên trong Tô Mộc thật rõ ràng. Hắn công tác từ tầng thấp nhất tại trấn Hắc Sơn, biết rõ ràng cục tài chính muốn kéo dây dưa công việc mà thôi. Chuyện có thể lập tức xử lý, bọn hắn lại kéo thêm vài ngày, chuyện có thể xử lý trong vài ngày, họ kéo tới một tháng. Giống như không làm thế thì không thể hiện được sự tồn tại của cục tài chính!
Nguyên bản chính là công tác của bọn hắn, là trách nhiệm của bọn hắn, hiện tại biến thành lý do cho bọn họ kiêu căng, thật là một chuyện bi ai.
Quần áo của Tô Mộc thật điệu thấp, còn đội mũ đeo kính râm, tự nhiên không ai nhận ra hắn là chủ tịch huyện.
Đông đông!
Tô Mộc đi tới trước một văn phòng, bên trong là khoa trưởng được phân công quản lý phê duyệt của cục tài chính, nhìn thấy tấm thẻ làm việc trên bàn, Tô Mộc biết người này tên Tiêu Mãnh Trữ.
Được rồi, chuyện của anh tạm thời đặt ở chỗ này đi, đợi sau khi cục tài chính có tiền sẽ trước tiên giải quyết cho anh. Yên tâm đi, lão huynh của anh còn chưa đủ tận tâm sao? Cũng không nhìn xem là ai phê duyệt!
Khi Tô Mộc đi vào, Tiêu Mãnh Trữ đang nói chuyện với một người đàn ông.
Người kia nhìn thấy Tô Mộc đi vào cũng không nói thêm lời nào, nhìn Tiêu Mãnh Trữ cười:
Tiêu khoa trưởng, nói vậy phải nhờ anh, tôi ở bên ngoài chờ Tiêu khoa trưởng. Ngài ngàn vạn lần đừng từ chối, ngài phải biết tôi cũng không phải mời khách hối lộ ngài, thật sự tôi cũng cần ăn cơm đúng không, Tiêu khoa trưởng cấp mặt mũi, chúng ta cùng ngồi xuống, tới lúc đó tôi còn có việc muốn thỉnh giáo Tiêu khoa trưởng đâu.
Anh đúng là gian hoạt, được, vậy buổi trưa nói sau!
Tiêu Mãnh Trữ mỉm cười xua tay, thống khoái đáp ứng.
Nếu còn dây dưa, vậy càng làm Tô Mộc khinh thường. Nhưng dù là như vậy, cũng làm trong lòng Tô Mộc căng thẳng. Người đàn ông này mời khách? Hắn có thể mời khách gì? Mời tới cuối cùng không phải xài tiền của quốc gia sao? Nghĩ tới đây, Tô Mộc ghi nhớ kỹ khuôn mặt đối phương, đợi sau khi người kia rời khỏi, hắn mới đứng trước mặt Tiêu Mãnh Trữ.
Bởi vì Tô Mộc đeo kính râm cùng đội mũ, vì vậy Tiêu Mãnh Trữ không nhận ra hắn là ai. Chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ Tô Mộc, tâm tình hắn lập tức trầm xuống, sắc mặt tức giận nhướng mày, thanh âm lộ vẻ không kiên nhẫn.
Anh là ai? Làm cái gì?
Nếu Tô Mộc muốn biết tình huống thực tế của cục tài chính, đương nhiên là có chuẩn bị. Hắn tùy tay lấy ra phần tư liệu, mặc dù không chính thức nhưng nếu Tô Mộc muốn làm một tư liệu được phê duyệt, đương nhiên muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Tô Mộc!
Khi Tiêu Mãnh Trữ nhìn thấy ký tên văn kiện chính là Tô Mộc, vẻ mặt không hề có ý ngạc nhiên, chẳng những không có, mà hoàn toàn không hề lật ra xem, ném thẳng tới góc bàn.
Hôm nay không có thời gian xử lý việc này, ngày mai anh hãy tới đi!
Ngày mai? Nhưng phần văn kiện của tôi đang cần dùng rất gấp, anh hỗ trợ dùm đi. Nơi này có chữ ký của Tô chủ tịch, tôi chỉ cần anh thông qua xét duyệt, đóng mộc rồi thì tôi có thể đi chi tiền!
Tô Mộc nói.
Phốc!
Tiêu Mãnh Trữ vừa nghe, nhịn không được cười thành tiếng:
Anh có phải bị bệnh không? Tôi đóng mộc thì có thể đi chi tiền, anh đi đâu đòi tiền chi đây? Nói thật với anh, hiện tại cục tài chính không có tiền, cho nên văn kiện này của anh không phê duyệt được!
Nhưng tôi có chữ ký của Tô chủ tịch...
Anh đừng lấy Tô chủ tịch tới dọa tôi, nói cho anh biết, nếu như anh có bổn sự thì gọi Tô chủ tịch tới yêu cầu số tiền kia, nếu không thì sớm rời đi cho tôi. Tôi còn đang bề bộn đâu, không rảnh đối phó anh!
Tiêu Mãnh Trữ phất tay.
Tôi muốn biết, vì cái gì anh chưa xem qua văn kiện của tôi thì ném trở về? Tôi muốn biết, vì sao bên trên văn kiện có phê duyệt của Tô chủ tịch mà cục tài chính dám không thông qua? Tôi muốn biết, rốt cục là ai cho cục tài chính lá gan lớn như vậy, ngay cả lệnh của chủ tịch huyện cũng không nghe?
Thanh âm Tô Mộc hờn giận, chẳng qua đang đào hố chuẩn bị chôn người.
Đào hầm đào hầm, hiện tại Tô Mộc đang muốn đào hầm. Chỉ cần ai dám nhảy vào, hắn sẽ chôn ngay tại chỗ!
Ai u!
Tiêu Mãnh Trữ không nghĩ tới Tô Mộc lại nói như vậy, phần văn kiện kia có chữ ký của Tô Mộc thì thế nào? Trấn Thập Phương muốn xây dựng căn cứ nhà ấm gieo trồng gì đó, cần có kinh phí, đừng nói thanh niên này chỉ là một nhân viên mà thôi, cho dù Tiêu Tri Lâm đi tới cũng phải ngoan ngoãn quay về, mà tiểu tử này dám hung hăng, thật sự nghĩ nơi này là trấn Thập Phương sao?
Anh là ai vậy, dám hô to gọi nhỏ chất vấn tôi? Anh là cấp bậc gì? Còn dám đeo kính đội mũ, có tin nếu hiện tại anh không đi, tôi lập tức gọi điện cho cảnh vệ tới bắt anh. Lá gan không nhỏ, dám ở chỗ này va chạm cơ quan chính phủ quốc gia!
Tiêu Mãnh Trữ vỗ bàn quát.
Tính tình thật nóng nảy a!
Nhưng anh càng nóng nảy, tôi càng ưa thích!
Tô Mộc nhìn những người đứng ngoài cửa đang chờ cầu kiến Tiêu Mãnh Trữ, bọn họ cũng biết là chuyện gì xảy ra, trong lòng đang suy đoán người kia là ai, sao đui mù như vậy? Còn dám va chạm Tiêu Mãnh Trữ, chẳng lẽ không biết hắn là ai chăng?
Tiêu Mãnh Trữ là do Thái Kim Đường một tay đề bạt, là cán bộ Thái thị điển hình, bây giờ rõ ràng là người kia dám khiêu khích Thái Kim Đường. Ở trong cục tài chính xin người ta giúp đỡ làm việc, nguyên vốn là chuyện vô cùng khó khăn, thanh niên kia còn dám đắc tội Thái Kim Đường, không biết tiểu tử kia ở cơ quan nào phái tới, rõ ràng là một tên ngu ngốc, sao lại không biết chút quy củ.
Quy củ?
Tôi tới nơi này là vì tạo quy củ, cho nên không cần biết quy củ của các người!
Đồng chí, sao anh có thể như vậy? Anh kêu la cái gì, có lý đi đâu cũng được, tôi chỉ phụng lệnh đi tới nơi này làm việc, làm sao anh có thể hò hét tôi? Còn muốn cho cảnh vệ bắt tôi, anh dựa vào cái gì bắt tôi? Tôi va chạm cơ quan hành chính quốc gia hồi nào, tôi chỉ muốn hỏi, vì sao văn kiện của tôi đã được phê duyệt đầy đủ, mà trong trương mục cục tài chính có tiền, trực tiếp chi xuống cho trấn Thập Phương chúng tôi là được, anh dựa vào cái gì không làm? Công tác của anh chỉ là xét duyệt đóng mộc, hiện tại anh không làm, còn không biết xấu hổ hò hét tôi!
Tô Mộc đem hình tượng sinh viên mới ra trường hoàn toàn bày biện ra ngoài.
Mặc dù cách ăn mặc của hắn đê điều, nhưng khẩu khí đã nói rõ vấn đề.
Hiện tại Tiêu Mãnh Trữ thật sự tức giận vô cùng, thường ngày những người đi tới nơi này làm việc, người nào không cúi đầu cúi người, người này rốt cục từ đâu xuất hiện, tại sao dám càn rỡ như thế?
Tiêu khoa trưởng, Tiêu khoa trưởng!
Đúng lúc này ba khoa viên ở văn phòng cạnh bên nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, khi bọn hắn xuất hiện, Tiêu Mãnh Trữ chỉ thẳng vào Tô Mộc.
Chính là hắn, không biết từ chỗ nào xuất hiện, dám giả mạo nhân viên công vụ quốc gia tới đây nháo sự, ý đồ va chạm cục tài chính, còn muốn uy hiếp tôi, bắt lại cho tôi, trực tiếp đưa tới cục công an đi!
Dạ, Tiêu khoa trưởng!
Hết chỗ nói!
Đây tính là gì? Vừa rồi ít nhất còn nói tôi là người trong thể chế, còn thừa nhận tôi là người trấn Thập Phương, hiện tại một gậy liền đập chết, lại trực tiếp định tội cho tôi không nói, còn dám hành sử chức quyền của cục công an, đòi bắt giữ tôi. Tiêu Mãnh Trữ, nếu nói ngày thường anh là một quan viên dễ nói chuyện, tôi tuyệt đối không tin tưởng.
Xem ra cục tài chính thật sự biến chất!
Vì sao Tiêu Mãnh Trữ không chịu đóng mộc, hiện giờ Tô Mộc không muốn suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ biết một điều, cục tài chính tuyệt đối có vấn đề, xem ra quân cờ mình bày sẵn có hữu hiệu. Chỉ cần ra tay liền bắt được một nhóm người. Nhưng cái hố này vẫn có chút nhỏ, nếu chỉ đánh ngã Tiêu Mãnh Trữ, phân lượng thật sự không đủ nặng.
Tôi xem có ai dám động tới tôi?
Tô Mộc nhìn ba khoa viên, khí thế trướng lên, lại khiến ba người đứng lại tại chỗ, không biết Tô Mộc là thần thánh phương nào, tới lúc này còn dám càn rỡ như thế.
Tiêu Mãnh Trữ, đúng là chữ quan có hai cái miệng, muốn nói thế nào đều do anh. Anh nói tôi uy hiếp anh? Tôi cần uy hiếp anh sao? Hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, tôi lấy cái gì uy hiếp anh! Nếu anh không thể làm chủ, tôi sẽ đi tìm người có thể làm chủ, tôi đi tìm Thái cục trưởng!
Tô Mộc lớn tiếng nói.
Còn muốn tìm Thái cục trưởng? Tôi cho anh tìm, bắt cho tôi!
Ngay khi ba khoa viên định ra tay, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp.
- Ai dám?