Tính sai!
Vốn cho rằng hôm nay có thể mượn sự kiện thôn Tây Bặc đem vấn đề cục văn hóa chuyển qua cục tài chính. Nói vậy hắn có thể nương vào quan chức của mình hung hăng kéo Thường Vân xuống khỏi ghế cục trưởng tài chính.
Nhưng hiện tại xem ra, hết thảy đều tính sai!
Tô Mộc giống như đã sớm biết hắn sẽ làm như vậy, chẳng những mời tham dự hội thường ủy phối hợp với hắn, vừa rồi vẫn không hề phát biểu. Mãi tới khi hắn minh xác tỏ thái độ, mới bắt đầu vung đao đâm tới.
Mỗi đao đều thật đau đớn, đau triệt nội tâm!
- Chuyện này không có gì để giải thích, đừng nói là năm trăm ngàn, cho dù là một triệu, chỉ cần hoạt động cần thiết chưa chắc đã đủ. Văn kiện quy hoạch của cục văn hóa gởi qua, nếu thật sự làm theo quy hoạch năm trăm ngàn vẫn thiếu. Cho nên trong chuyện này tôi không cho rằng mình có gì sai lầm.
- Tôi vẫn kiên trì ý kiến của tôi, nếu cục trưởng tài chính có thể cự tuyệt chấp hành mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ đệ trình bãi miễn hắn. Tô bí thư, nếu có thể, tôi nghĩ muốn giơ tay biểu quyết. Chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian trong vấn đề này, anh thấy sao?
Hầu Bách Lương nói.
Đây là muốn đặt bài sao?
Nhưng lúc này trên tay ông còn lá bài gì tốt?
Phương thức giơ tay biểu quyết vốn thật bình thường trong hội nghị thường ủy, chỉ cần đề cập tới vấn đề không cách nào có xác định cuối cùng, đều sẽ thông qua phương thức này tiến hành. Chỉ cần tiến hành, sẽ hình thành ý chí tập thể.
Không cần biết là trong huyện, thành phố hay trong tỉnh, chỉ cần đại biểu tập thể làm ra quyết định, cho dù tổ chức thượng cấp tuyệt đối không thể phớt lờ bỏ qua. Bởi vì điều này đề cập tới vấn đề uy tín quan trường, nếu dễ dàng bác bỏ sẽ dao động uy tín của chính phủ.
- Nếu Hầu chủ tịch muốn như vậy, vậy giơ tay biểu quyết đi!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Tôi không đồng ý cách chức Thường Vân!
- Tôi đồng ý cách chức!
Hầu Bách Lương giơ tay lên.
Từ khi phòng họp được tạo thành cho tới bây giờ, chưa từng có thời khắc nào kinh tâm động phách như vậy. Không cần biết là bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện trước kia từng mở hội nghị đối chọi gay gắt thế nào, nhưng vẫn không xảy ra tình hình đối nghịch nghiêm trọng tới như thế.
Hiện tại thì sao?
Bí thư huyện ủy Tô Mộc, chủ tịch huyện Hầu Bách Lương đều biểu đạt thái độ của mình, còn hoàn toàn đối lập. Sau khi nói xong họ vẫn ngồi như vậy, chờ đợi một màn kế tiếp diễn ra.
Đây là lúc đứng thành hàng không hề do dự!
Lúc này nếu dám chần chờ, sẽ mang tới hậu quả khó thể tưởng tượng!
Đáy lòng mọi người đều suy tư, không ai tiếp tục do dự, bắt đầu giơ tay. Trên thực tế trong lòng họ đã có quyết định, biết nên làm sao ước lượng phân lượng này.
- Tôi đồng ý ý kiến Tô bí thư!
Mạnh Thường Trực quyết đoán nói.
- Tôi đồng ý ý kiến Hầu chủ tịch!
Trữ Biên Viễn kiên trì, hắn đã không có bất kỳ đường lui.
Người nào cũng có hai phiếu!
Phí Mặc yên lặng ngồi ở đó, nhưng đáy lòng đã nhấc lên cuồng phong sóng lớn. Trường hợp như vậy là khát vọng của hắn, bởi vì hai hổ đánh nhau, như vậy hắn sẽ có cơ hội quật khởi.
Lấy thân phận người đứng thứ ba trong huyện thay đổi vận mệnh chính trị huyện, theo Phí Mặc xem ra đây không phải là chuyện không cách nào làm được. Chỉ cần hoạt động tốt, tuyệt đối có thể thành công. Hiện tại đã có cơ hội, vì vậy hắn vô cùng kích động.
- Tôi đồng ý ý kiến Tô bí thư!
Phí Mặc quyết đoán nói.
- Tôi cũng đồng ý ý kiến Tô bí thư!
Trương Đạt luôn xem lời của Phí Mặc là trên hết, không chút do dự nhấc tay.
Nháy mắt chiếm cứ cục diện thượng phong!
Sắc mặt Hầu Bách Lương đã biến thành tái nhợt. Trong lòng hắn bắt đầu khủng hoảng, hắn không khả năng tiếp tục kiên trì.
Theo kế sách hiện tại, chỉ hi vọng kết quả bỏ phiếu làm cho hắn không tới mức khó chịu nổi, cho nên ánh mắt hắn nhìn qua Hạ Xuân Mai.
Không chỉ riêng Hầu Bách Lương, những người khác đều nhìn qua. Nhưng không ai cho rằng Hạ Xuân Mai sẽ phản bội Hầu Bách Lương, dù sao trước kia phát sinh qua chuyện càng nghiêm trọng hơn bây giờ, Hạ Xuân Mai vẫn lựa chọn ủng hộ Hầu Bách Lương, tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ.
- Tôi đồng ý ý kiến Tô bí thư!
Oanh!
Mặc cho ai cũng không cách nào tin tưởng lời mình đã nghe được, Hạ Xuân Mai lại không chút do dự ủng hộ Tô Mộc. Lần này nàng không quyết đoán đứng bên Hầu Bách Lương, mà kiên quyết từ bỏ hắn.
Ánh mắt Trữ Biên Viên căng thẳng.
Hầu Bách Lương không dằn được cơn giận trong lòng, âm lãnh nói:
- Hạ trưởng ban, đây là thái độ của cô?
- Phải, đây chính là thái độ của tôi. Sao vậy? Hầu chủ tịch, chẳng lẽ ông còn muốn mạnh mẽ an bài thái độ của tôi sao?
Hạ Xuân Mai thản nhiên nói.
- Cô…tốt lắm!
Hầu Bách Lương chỉ có thể dằn nén xuống.
Đúng là người phụ nữ thiện biến a!
Những người khác không biết nội tình, sau thoáng khiếp sợ đáy lòng họ đều nghĩ như thế. Theo họ xem ra, Hạ Xuân Mai làm như vậy chỉ là vì nhìn thấy Hầu Bách Lương không ổn, cho nên thông qua phương thức này nguyện trung thành với Tô Mộc.
Nhưng nàng cho rằng như vậy là được sao?
Trước đó nàng đối đầu với Tô Mộc, hiện tại đứng thành hàng, chỉ sợ đã muộn.
Chỉ có Tô Mộc biết tại sao Hạ Xuân Mai làm như vậy, cũng biết vì sao lúc đó nàng cự tuyệt hắn. Nghĩ tới nàng cũng là một người phụ nữ đáng thương, ánh mắt hắn hiện lên vẻ quan tâm.
Đã thật lâu Hạ Xuân Mai không nhìn thấy ánh mắt quan tâm như vậy, thấy Tô Mộc nhìn nàng, đáy lòng càng thêm kiên định. Chờ cuộc họp chấm dứt, nàng sẽ chủ động đi tìm Tô Mộc nói chuyện. Cho dù phải tiết lộ chút bí mật của mình nàng cũng phải làm cho Tô Mộc hiểu được, nàng làm như vậy không phải hành vi nằm vùng, mà chân chính muốn chèn ép Hầu Bách Lương rơi xuống.
Bảy ủy viên huyện ủy đã biểu đạt ý kiến.
Chỉ còn lại bí thư ban kỷ luật thanh tra Cố Diễn Lý, trưởng ban tổ chức Phan Úy Nhiên, phó chủ tịch thường vụ huyện Dư Thuận. Về bí thư chính pháp ủy, trước mắt còn chưa được nhâm mệnh. Cho dù Từ Viêm muốn thượng vị cũng phải tiến hành mài thêm tư lịch.
Ba người còn lại lựa chọn thế nào đáy lòng Hầu Bách Lương cũng biết, chính vì biết cho nên càng thêm trầm trọng.
- Tôi đồng ý ý kiến Tô bí thư!
- Tôi đồng ý ý kiến Tô bí thư!
- Tôi đồng ý ý kiến Tô bí thư!
Ba người không chút do dự lớn tiếng bày tỏ thái độ ủng hộ Tô Mộc. Mười ủy viên huyện ủy chỉ trừ Hầu Bách Lương cùng Trữ Biên Viễn, lấy tám so với hai, xác lập địa vị lãnh đạo của Tô Mộc trong huyện Ân Huyền.
Sắc mặt Hầu Bách Lương xám như tro tàn!
Sự thật trắng trợn đã nói rõ vấn đề, Hầu Bách Lương biết từ giờ trở đi, thời đại của hắn trong huyện Ân Huyền đã hoàn toàn kết thúc. Mặc dù ở bên dưới vẫn còn có chút người do hắn đề bạt lên, nhưng dưới tình huống hội thường ủy đã nhất trí ý kiến, người bên dưới không khả năng cự tuyệt.
Nói cách khác, lần này Hầu Bách Lương triệt để thất bại.
- Nếu đã như vậy, tôi tuyên bố Thường Vân tiếp tục đảm nhiệm chức cục trưởng cục tài chính huyện, Hầu chủ tịch cảm thấy thế nào?
Tô Mộc thản nhiên hỏi.
- Tôi vẫn kiên trì ý kiến của tôi!
Hầu Bách Lương nói.
- Vậy tùy ông!
Tô Mộc nhìn thấy Hầu Bách Lương vẫn cổ hủ không thay đổi như thế, cũng không tiếp tục quản, sau khi quyết định xong đề tài này, tiếp tục tiến hành thảo luận vấn đề khác.
- Việc thi công đường phố trong huyện quan hệ tới việc phát triển kinh tế trong huyện chúng ta, chuyện này nhất định phải nắm chắc. Nếu bỏ mặc cho đường phố vẫn như bây giờ, tuyệt đối không được, cho nên ý kiến của tôi là…
Tô Mộc nói gì, hiện tại Hầu Bách Lương không nghe được một lời nào, hắn đã hoàn toàn chết lặng. Hắn từng cao cao tại thượng, hiện tại rơi xuống phàm trần, bảo hắn làm sao chịu đựng được thay đổi?
Vì sao lại như vậy?
Rốt cục tại sao lại phát sinh chuyện này?
Tô Mộc mới tới huyện Ân Huyền thời gian ngắn ngủi, nhưng rốt cục hắn làm sao thay đổi tất cả chuyện này?
Trương Mâu bị điều tra!
Huyện nhất kiến bị đình công!
Dư Thuận phản bội!
Mã Văn Tuyển bị bắt!
Hạ Xuân Mai phản bội!
Nghĩ tới những sự việc liên tiếp phát sinh, đáy lòng Hầu Bách Lương cảm giác thật vô lực. Mỗi chuyện đều đủ kinh người, nhưng Tô Mộc đã thực hiện được.
Chẳng lẽ mình không nên kéo Trương Bắc Hạ xuống đài sao? Nếu lưu lại Trương Bắc Hạ, mình vẫn là người chấp chưởng thực tế của huyện Ân Huyền. Mình cần gì phải nhất định ngồi lên vị trí bí thư huyện ủy đây? Hiện tại chẳng những không lấy được chiếc ghế kia, ngược lại còn bị liên lụy, rơi xuống vực sâu.
Mấu chốt nhất chính là phó bí thư thành ủy Giang Hà không tiếp tục thưởng thức mình, điều này làm Hầu Bách Lương thật sự sợ hãi. Mặt trên không ai, làm chuyện gì cũng không được thản nhiên trầm ổn như ngày xưa.
Chẳng lẽ Tô Mộc tới đây là vì khắc mình sao?
Hầu Bách Lương nhìn Tô Mộc đang chậm rãi nói chuyện, nhìn bộ dáng mọi người đang tập trung tinh thần lắng nghe, đáy lòng dâng lên phẫn nộ.
Tô Mộc cảm thụ được tâm tình biến hóa của hắn, chỉ cười lạnh. Hầu Bách Lương, chỉ cần có tôi ở đây, ông vĩnh viễn đừng mong xoay người!