Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lá bài tẩy đúng thật là đại sát khí không gì sánh kịp, người nào cũng có lá bài tẩy, nhưng mạnh hay yếu hơn nữa ở lúc nào đưa ra mới có thể tạo được hiệu quả tốt nhất mới là chủ yếu.

Hiện tại Chu Mai Lâm vô cùng buồn bực.

Chu Mai Lâm tự hỏi mình che giấu tương đối khá, không có ai biết hắn là người của Tôn gia, từ khi hắn bắt đầu lên chức, con đường hắn đi tới khá trung quy trung củ, không hề có chút dấu hiệu ỷ lại Tôn gia. Cho nên hắn mới tuyệt đối nắm chắc có thể mượn chuyện mời đầu tư lần này thu thập Tô Mộc. Đương nhiên Chu Mai Lâm cũng không dám gây chuyện trong thời điểm mấu chốt này, lại dám chọc giận khiến đoàn khảo sát đầu tư kia phải rời đi.

Nếu hắn dám làm như vậy, cho dù có Tôn gia bảo hộ hắn cũng bị chèn ép đi xuống, một khi đã bị chèn ép giáng chức hắn đừng mong tiếp tục đi lên. Bởi vì việc này đã đề cập tới vấn đề nguyên tắc vô cùng nghiêm túc.

- Chu chủ tịch, chúng ta phải ở đây chờ sao? Nhóm thương nhân kia không khỏi không biết tự lượng sức mình. Không phải có chút tiền sao? Chẳng lẽ thật sự dám cấp sắc mặt cho chúng ta nhìn xem?

Điền Phong Hồng thật tức giận nói.

- Nói ít chút đi!

Chu Mai Lâm quát khẽ.

- Chu chủ tịch, tôi chỉ bất bình cho ngài, dựa vào cái gì chứ? Còn dám để chúng ta ở đây chờ bọn hắn, thật xem mình là đại gia!

Cảm xúc Điền Phong Hồng càng lúc càng kích động.

Chu Mai Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thật cao hứng. Không cần biết mục đích của Điền Phong Hồng là gì, Chu Mai Lâm đều có cảm giác mình đã dùng đúng người. Người như Điền Phong Hồng, chỉ cần thời cơ đã tới cất nhắc một chút cũng không sao.

- Được rồi, đừng nói tới mức như bị nghiện vậy. Biết mục đích chúng ta tới đây lần này là gì không? Đừng không có việc gì tự tìm việc.

Chu Mai Lâm cau mày nói.

- Dạ, Chu chủ tịch!

Điền Phong Hồng lập tức im lặng, không thể không nói người này là một quan lại đủ tư cách, công phu nịnh nọt đã lô hỏa thuần thanh. Biết khi nào nên nói hay lúc nào nên câm miệng. Giống như tình huống hiện tại, nếu hắn còn nói tiếp chỉ sợ hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Chu Mai Lâm cũng không cự tuyệt ý tứ của Điền Phong Hồng, nhất là biết hắn muốn làm gì, hai là nghĩ thông qua người này làm cho Lý Hưng Hoa cùng Bạch Vi Dân biết được vì hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, hắn đã bị ủy khuất, là có tổn thất. Nếu các người không cho hắn cách nói, đừng trách hắn sau này không tiếp tục bán mạng.

Lần này tổ nghênh đón nhà đầu tư không phải đều là người của Chu Mai Lâm, trong đó còn có cơ sở ngầm của người khác. Chu Mai Lâm rất rõ ràng, muốn làm cho mọi người chuyển quanh mình là một chuyện không hề thực tế.

Tô Mộc, tiểu tử kia rốt cục có thể hẹn được nhóm đầu tư kia tới hay không?

Ngay lúc Chu Mai Lâm còn đang cân nhắc, thân ảnh Tô Mộc liền xuất hiện, khi Chu Mai Lâm nhìn thấy những người đi sau lưng Tô Mộc, sắc mặt lập tức phấn khích.

Thật sự bị Tô Mộc mời được sao?

Quan hệ giữa Tô Mộc cùng mấy người kia tuyệt đối không đơn giản!

Cũng phải, người có thể kinh động Tôn Nguyên Bồi nghĩ cách đối phó, làm sao là người đơn giản?

Tô Mộc đã sớm nhìn thấy nhóm người Chu Mai Lâm đứng chờ ở cửa phòng. Vừa đi qua lối rẽ hành lang, hắn liền vội vàng tiến lên vài bước, vươn tay thoáng chạm tay Chu Mai Lâm, nói:

- Chu chủ tịch, may mắn không làm nhục mệnh, Lý tổng bọn họ đều đã tới.

- Làm tốt lắm!

Chu Mai Lâm cười nói:

- Lý tổng, Trịnh tổng, đi thôi, tôi đã chuẩn bị xong tiệc tối, mời chư vị vào phòng.

- Chu phó chủ tịch khách khí!

Lý Nhạc Thiên không chút để ý nói.

Thái độ này rơi vào trong mắt Điền Phong Hồng lập tức chấn kinh, ánh mắt nhìn qua Chu Mai Lâm mang theo vẻ cẩn thận. Bởi vì hắn biết Chu Mai Lâm rất chán ghét người nào xưng hô hắn là phó chủ tịch. Mà trên thực tế tin tưởng sẽ không có một cán bộ chức vụ phó nào nguyện ý bị người xưng hô phó chức của mình.

Nếu có thể làm thứ nhất, ai chịu uất ức làm thứ hai?

Nhưng rất nhanh Điền Phong Hồng liền thất vọng, hắn khiếp sợ nhìn Chu Mai Lâm, vẻ mặt của hắn không hề có chút ý tứ phẫn nộ, Chu Mai Lâm nhìn nhóm người Lý Nhạc Thiên như nhìn con cháu của mình, có vẻ vô cùng ôn nhu, thậm chí còn mang theo vẻ khiêm cung.

- Nên làm thôi, Lý tổng, Trịnh tổng, các vị tổng tài, xin mời!

Chu Mai Lâm cười nói.

- Đi!

Lý Nhạc Thiên dẫn đầu vào phòng, Trịnh Mục bọn họ đều theo sau. Điền Phong Hồng nhìn Chu Mai Lâm đi theo vào trong, ánh mắt càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ những người này có lai lịch gì hay sao? Không phải là xí nghiệp gia đơn thuần?

Khẳng định là như vậy!

Bằng không thái độ của Chu Mai Lâm quả quyết sẽ không như thế!

Nghĩ tới đây thái độ Điền Phong Hồng lập tức cẩn thận, không định tiếp tục tùy ý bày tỏ thái độ. Lúc này nếu hắn phạm sai lầm, chẳng những Chu Mai Lâm chướng mắt thậm chí sẽ bị nhóm người Lý Nhạc Thiên ghi nhớ, sau này sẽ gặp xui xẻo lớn.

Trên thực tế Điền Phong Hồng đã đoán đúng!

Chu Mai Lâm biết nội tình những người này, hắn là một phó chủ tịch thành phố, hơn nữa là người của Tôn gia, sẽ không vô duyên vô cớ tạo ra địch nhân. Lần trước khi nhóm người Lý Nhạc Thiên tới Cổ Lan thị khảo sát, hắn đã thông qua con đường của mình biết được thân phận những người này là ai.

Sau lưng mỗi người đều có một pho tượng đại phật, mà Chu Mai Lâm thật sự không cách nào đối kháng. Mặc dù có lời hứa của Tôn Nguyên Bồi, Chu Mai Lâm cũng không dám công khai gọi nhịp với nhóm người Lý Nhạc Thiên. May mắn nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, hắn chỉ cần đánh bại Tô Mộc là được. Nếu nhiệm vụ này hoàn thành là quá tốt, mà những người còn lại sẽ như thế nào, tất cả đều do Chu Mai Lâm phụ trách.

- Thật sự là danh tác!

Sau khi Tô Mộc ngồi xuống, không tính thức ăn ngon trên bàn, chỉ nói thuốc lá cùng rượu đã vượt qua tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ của Cổ Lan thị chế định. Mặc dù chưa có ai từng chú ý tiêu chuẩn này, nhưng dù sao đó là tiêu chuẩn, đã được chế định thì nhất định tuân thủ. Cho dù không đành lòng tiêu tiền, nhưng nếu chút công phu bề ngoài cũng không làm được, người ta dựa vào cái gì tin thành ý của mình, sẽ đi tới địa phương của mình đầu tư?

Những điều này đều là lý do!

- Xem ra Chu phó chủ tịch thật sự muốn bồi nhóm người Lý Nhạc Thiên dùng tiệc tối, nhưng không biết tiêu chuẩn thế này hắn trích ra từ đâu.

Tô Mộc cũng không giáp mặt hỏi ra, hắn vẫn duy trì trầm mặc cho đợi Chu Mai Lâm nói chuyện.

Ở trong quan trường chú ý nhất chính là quy củ. Cho dù Tô Mộc vô cùng quen thuộc với nhóm người Lý Nhạc Thiên, nhưng phải biết rằng chức quan của Chu Mai Lâm còn ở đó, cho dù làm bộ dáng cũng phải nhường ra chủ vị, bằng không chính là hành vi không biết đúng mực, không biết quy củ.

Mà nhóm người Lý Nhạc Thiên cũng hiểu việc này, cho nên không nói gì, nhưng ánh mắt mỗi người nhìn Chu Mai Lâm đều mang theo vẻ cổ quái. Tiệc tối như vậy, nếu không có Tô Mộc, Trịnh Mục bọn họ quả quyết sẽ không đi qua. Trịnh Mục có thân phận gì, tổng tài tập đoàn Trịnh thị, cho dù Chu Mai Lâm là một phó chủ tịch thành phố cũng không làm gì được hắn.

Càng khỏi nói Trịnh Mục còn là Giang Nam đệ nhất nha nội, thân phận này càng thêm lợi hại!

- Lý tổng, Trịnh tổng, các vị tổng tài, chúng tôi biết các vị tới đầu tư hạng mục trong Cổ Lan thị, tôi là phó chủ tịch Cổ Lan thị, lần này nhận ủy thác của Lý bí thư cùng Bạch chủ tịch tới nghênh đón các vị. Bữa rượu nhạt đêm nay mời các vị thông cảm nhiều hơn.

Chu Mai Lâm tươi cười nói.

- Chu phó chủ tịch khách khí.

Lý Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.

Phó chủ tịch, lại là phó chủ tịch, không nói chữ phó thì hắn sẽ chết sao! Biết tiểu tử này là người của Lý gia, từng gặp qua thật nhiều quan lớn, nhưng cũng không cần luôn nhéo đuôi sam của mình đi! Trong lòng Chu Mai Lâm buồn bực, nhưng trên mặt vẫn phải lộ ra dáng tươi cười.

- Chu phó chủ tịch, nghe nói ông là phó chủ tịch được phân công quản lý mời đầu tư trong Cổ Lan thị, không biết có thể nói với chúng tôi một chút, trong Cổ Lan thị rốt cục có chính sách ưu đãi gì không?

Hoàng Duy Nhân cười híp mắt hỏi.

- Cổ Lan thị chúng tôi thật xem trọng công tác mời đầu tư, cục chiêu thương luôn tạo được thành tích rõ rệt. Cho nên nếu chư vị tới đầu tư, không cần lo lắng phương diện chính sách, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ ưu đãi hơn những thành thị huynh đệ khác. Trong vấn đề này tôi có thể bảo đảm.

Chu Mai Lâm nói.

- Chu phó chủ tịch, ông nói chẳng khác gì không nói ah.

Hoàng Duy Nhân nhếch môi:

- Vị này chính là nhân việc cục chiêu thương Cổ Lan thị sao?

- Phải! Vị này chính là cục trưởng cục chiêu thương đồng chí Điền Phong Hồng.

Chu Mai Lâm nói.

- Thật đúng lúc, dù sao cũng là nhàn rỗi, không bằng mời vị cục trưởng này nói chính sách cho chúng tôi nghe một chút đi.

Nụ cười trên mặt Hoàng Duy Nhân thật bình tĩnh, khiến cho người khác không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.

Điền Phong Hồng không nghĩ tới sự tình lại xuất hiện một màn hí kịch tính như vậy, vì sao lại trành trúng hắn? Chính sách? Hỏi chính sách với mình? Hữu dụng với các người sao? Thật sự nghĩ tôi coi tiền như rác sao? Nghĩ tùy tiện nói vài câu thì có thể mặc cho các người “xâu xé”?

Hắc hắc, muốn thử lá bài tẩy của tôi? Muốn lấy tôi tìm niềm vui sao?

Vậy đừng trách tôi giở trò!

Điền Phong Hồng ho khan một tiếng, buột miệng nói ra một câu, nhưng rơi vào trong tai Chu Mai Lâm, hắn không khỏi kinh ngạc sững sờ, trong lòng lập tức mắng to, đây quả thật là một con lợn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK