Nhà của Tô Mộc ở bên trong Tô Trang chưa tính là tốt nhất. Bởi vì lúc đó bọn họ có thể xây lại được nhà, đã xem như là tốt nhất. Nhưng chính là ở trong căn nhà như vậy, Tô Mộc và Tô Khả vượt qua tuổi tơ của mình không buồn không lo. Nói chính xác hơn, ở đây mang theo rất nhiều ký ức của bọn họ, lưu lại rất nhiều hồi ức tuyệt vời. Cho dù thế nào, bọn họ cũng không sẽ bán nhà ở đây đi.
Nhưng theo thời gian chuyển dời, căn nhà ở dù sao cũng đã cũ đi rất nhiều. Nếu như không phải bởi vì có người ở, căn nhà này đã sớm sụp xuống. Cho nên trong lòng Tô Mộc dâng lên ý nghĩ chính là tìm biện pháp nhờ người tới xây lại một căn nhà mới. Nếu cha mẹ không muốn theo mình đi ra ngoài ở, như vậy nghĩ biện pháp để cho bọn họ sống ở chỗ này thoải mái một chút. Chuyện như vậy mình vẫn có thể làm được.
Không sai. Cứ làm như vậy!
Trong thời gian ngắn nhất, Tô Mộc đã nghĩ xong mọi chuyện. Đợi sau khi rửa xong chân cho Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan. Hai người dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, không thế nào ngồi lâu, liền về phòng trong ngủ. Thật ra bởi vì trời nóng bức, Tô Khả và Tô Mộc cũng lên nóc nhà. Hai người ở trên nóc nhà, ngắm nhìn bầu trời sao. Hai anh em bắt đầu tùy ý trò chuyện giết thì giờ.
- Anh, còn nhớ rõ sao? Khi còn bé hai người chúng ta cũng như vậy, nằm ở trong phòng ngủ. Lúc ngủ em luôn thích xoay người. Bởi vì sợ em ngã xuống, anh và ba mỗi người nằm một bên của em. Khi đó chuyện em thích làm nhất chính là ngẩng đầu nhìn bầu trời sao. Anh nói cho em biết đó là sao bắc đẩu. Anh nói cho em biết mỗi vì sao đều có thể chỉ phương hướng. Đến bây giờ em vẫn còn nhớ. Biết không? Hiện tại trong các môn học được lựa chọn ở trường em có chương trình học nghiên cứu ngôi sao.
- Anh, biết không? Ngay vừa nãy, khi em rửa chân cho mẹ, em thiếu chút nữa đã khóc. Em nhìn ra, anh cũng thiếu chút nữa thì khóc. Anh biết không? Lúc anh còn chưa trở lại, ba mẹ gặp ai cũng nói Tiểu Mộc nhà chúng tôi nghe lời hai người tới mức nào, thuận theo tới mức nào, dễ nói chuyện tới mức nào. Hình như người trong thôn chúng ta đều đặc biệt tán thành. Chỉ có em biết, những thứ này đều là giả. Những thứ này đều là ba mẹ khích lệ đối với chúng ta.
- Anh đi làm, không có thời gian trở về. Em thì sao? Ta ở trường đại học đọc sách, thời gian chung quy vẫn thoải mái hơn anh nhiều. Nhưng cho dù như vậy, em cũng không có bao nhiêu thời gian về nhà. Anh nói em ngay cả thời gian về nhà cũng không có, làm sao có thể đủ dịu ngoan để khích lệ? Mỗi lần nghe được như vậy, em đều có cảm giác tự trách mình, cảm giác tim mình đau nhói.
Tô Mộc nằm yên lặng ở bên cạnh Tô Khả, nghe Tô Khả nói một mình. Hắn cũng không ngắt lời Tô Khả nói. Hắn biết Tô Khả đang dùng phương thức như vậy để tiến hành phát tiết tình cảm. Mình chỉ cần nghe là được.
Tô Mộc còn biết, những lời Tô Khả nói, hắn đều lĩnh hội đầy đủ. Đừng nói là Tô Khả, cho dù là Tô Mộc, trong lòng cũng có cảm giác giống như bị kim đâm. Từ khi mình bắt đầu đi vào quan trường, cho tới bây giờ những chuyện có thể làm cho cái nhà này đã ít lại càng ít. Nhưng mỗi lần hắn trở về, đều có thể nghe thấy người dân trong thôn kể ba mẹ khen ngợi mình, khích lệ mình như thế nào. Tô Mộc cảm thấy những lời như vậy thật chói tai.
Cái gọi là hiếu đạo, Tô Mộc đã làm tròn bổn phận chưa? Chưa làm tròn. Còn xa mới đủ!
Chẳng lẽ nói mỗi lần trở về đưa cho nhà chút tiền, chẳng lẽ nói mỗi lần trở lại bao lớn bao nhỏ mua vài món đồ, chính là hiếu đạo sao?
Chẳng lẽ nói cả tháng cả năm không trở về nhà, sau khi về nhà chính là vội vội vàng vàng, giúp đỡ nhà làm chút việc vặt. Hành động như vậy chính là hiếu đạo sao?
Chẳng lẽ nói hiếu đạo chỉ là làm đúng quy cách như vậy thôi sao?
Lẽ nào anh không biết, so với những điều này, ba mẹ càng hi vọng anh có thể thường xuyên về thăm nhà một chút. Cho dù chỉ là về đến nhà cùng cha đánh cờ, cùng cha uống chút rượu, cùng mẹ tán gẫu, đấm lưng cho mẹ, hiếu đạo như vậy so với những điều đã nói trước đó, đều chân thành hơn, vui vẻ hơn nhiều.
- Anh, có đôi khi em ở trong trường học có thời gian rảnh rỗi, nhìn những hài trử ở trường học kia có thời gian đi tản bộ với ba mẹ bọn họ, em lại nghĩ tới ba mẹ mình. Hai người bọn họ cả đời chịu tội, cả đời chịu khổ. Thậm chí ngay cả thế giới bên ngoài Tô Trang cũng chưa từng đi. Anh nói bọn họ vì chúng ta, sống mệt mỏi như vậy, chúng ta có thể làm những gì?
- Em nghĩ đến chuyện ba rút điếu thuốc lá ra, nghĩ đến tóc mẹ đã bắt đầu bạc trắng, nghĩ đến nếp nhăn trên mặt hai người bọn họ, nghĩ đến bọn họ mỗi ngày đều đang lão đi... Thật sự, em cũng không biết em còn có thể có bao nhiêu thời gian để làm bạn với bọn họ. Mỗi lần nghĩ tới những điều này, em sẽ có cảm giác rất sợ hãi. Em thật sự sợ sau đó sẽ không có thời gian để bầu bạn với bọn họ. Có đôi khi buổi tối em nghĩ tới những điều này, sẽ sợ tới mức tự mình tỉnh lại.
- Anh, ta biết anh đi làm bận rộn, cho nên em chưa bao giờ nghĩ anh phải làm thế nào. Chỉ có điều anh cũng đừng lo lắng. Em nói với anh những điều này, chính là nghĩ nói cho anh biết, trong nhà đã có em! Trước đây chỉ có thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè, em mới có thể về nhà. Nhưng hiện tại chỉ cần có một cơ hội em sẽ trở về. Anh biết không? Mỗi lần sau khi em gọi điện thoại báo sẽ về, ba mẹ đều sẽ ở đầu thôn chúng ta chờ em. Bất kể muộn tới mức nào, bọn họ đều sẽ chờ. Mỗi lần em trở về, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng bọn họ ở đầu cửa, em sẽ cảm giác trong lòng rất hạnh phúc. Thật sự. Cảm giác này, em cũng không biết nên nói với anh thế nào.
...
Giọng nói của Tô Khả càng nói càng khẽ, sau đó không biết đã tự mình ngủ từ lúc nào. Nằm ở bên cạnh Tô Mộc, nhìn trên mặt Tô Khả đã dàn dụa nước mắt, nhìn gương mặt người em gái làm người ta có chút đau lòng như vậy, tim càng cảm giác nhó đau khó có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà, em nói những lời này, anh làm sao có thể không biết? Biết không? Mỗi lần khi về nhà, ba mẹ cũng đứng ở dưới cây lớn đầu thôn chờ anh. Mặt trời chiều ngả về phía tây, hai thân ảnh dần dần kéo dài. Em không biết mỗi lần mơ tới cảnh tượng như vậy, trong lòng anh cũng sẽ chua xót và ấm áp.
Trong lòng chua xót chính là vì sao ba mẹ chúng ta không thể giống như nhà người khác, ngồi ở nhà, không nên lao động khổ cực như vậy.
Ấm áp chính là chúng ta có ba mẹ như vậy, có thể làm cho chúng ta cảm giác được gia đình ấm áp. Có thể nhà của người khác cũng là như thế, nhưng chỉ có nhà của mình mới là trân quý nhất.
Yên tâm đi, sau này khi không có việc gì anh cũng sẽ thường về thăm nhà một chút. Hơn nữa lần này anh trở về, đã chuẩn bị xây lại cho chúng ta một cái nhà mới, để ba mẹ có thể ở thoải mái hơn chút. Đợi đến lần sau lúc em trở lại, em sẽ phát hiện, nhà chúng ta đã thay đổi lớn.
Con người khi còn sống bao giờ cũng gặp phải cảm xúc như thế này. Thật ra cảm xúc như vậy ở trên người mỗi người đều có. Hoặc là trong giờ làm việc lúc bất chợt sẽ xuất hiện, hoặc là khi ngồi xe lửa về nhà sẽ xuất hiện, hoặc là thời gian anh chạy bộ, chạy một hồi trong lòng sẽ có cảm xúc... Vừa vặn là bởi vì cảm xúc như vậy, cho nên mới phải khiến thế giới này thay đổi. Chính là ôn nhu như vậy, khiến mỗi gia đình đều có thể có một loại ràng phục sung sướng hạnh phúc khó có thể dứt bỏ.
Cuối cùng Tô Khả vẫn không ngủ ở trong nóc nhà. Hóng gió ở trên nóc nhà thì không có vấn đề. Nhưng nếu như thật sự ngủ ở đó, ngủ thẳng tới nửa đêm anh sẽ vì vậy mà chịu tội. Cho nên sau khi Tô Khả đang ngủ say, liền được Tô Mộc ôm xuống.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Mộc và Tô Khả tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng. Trên bàn đã bày bữa cơm ssáng. Ở nhà, điểm tâm rất đơn giản. Tô Lão Thực mua bánh tiêu chiên từ trong thôn, sau đó chút dưa muối, còn có cháo. Dù như vậy, càng ăn lại càng thấy thoải mái.
- Như vậy, ngày hôm nay ba mẹ không có việc gì, không bằng cùng con đi lên trấn chơi. Mẹ, mẹ đã lâu chưa từng gặp dì cả đi? Ngày hôm nay chúng ta đều đi tới nhà dì cả ăn một bữa.
Tô Mộc cười nói.
- Được!
Diệp Thúy Lan đương nhiên không có ý kiến.
- Thuận tiện Tiểu Khả đi đón người!
Tô Lão Thực nói.
- Tiểu Khả em muốn đón người sao? Đón ai vậy?
Tô Mộc ngược lại có chút nghi ngờ.
Tô Khả nghe được Tô Mộc hỏi như vậy, cười để chén đũa xuống.
- Đương nhiên là đi đón bạn tốt khuê mật của em.
- Em là nói Ôn Ly và Ngụy Mạn muốn qua sao?
Tô Mộc sửng sốt nói.
- Bingo!
Tô Khả cười híp mắt nói.
Ôn Ly và Ngụy Mạn muốn qua? Tô Mộc thật sự không biết chuyện này. Chỉ có điều trong đầu nghĩ đến hai chân thon dài của Ngụy Mạn, chẳng biết tại sao trong lòng liền dâng lên một cảm giác kỳ quái. Cũng không biết vì sao, quan hệ giữa Tô Mộc và Ngụy Mạn trong lúc bất chợt đã trở nên tốt hơn. Nghĩ đến ban đầu lúc ở kinh thành, vô tình gặp được Ngụy Mạn, Tô Mộc cảm thấy ấm áp.
- Nếu như bọn họ muốn qua, vậy không nên chậm trễ thời gian nữa. Như vậy, chờ sau khi lên trấn trên, mọi người đi tới nhà dì cả trước. Con và Tiểu Khả đi đón người.
Tô Mộc nói.
- Cũng đúng. Nói thế nào hài tử người ta cũng là khách.
Tô Lão Thực gật đầu nói.
- Được rồi, cứ như thế đi. Ăn cơm thôi.
Tô Mộc tùy ý nói.
Lần này Tô Mộc trở về lái một chiếc rất ô tô bình thường, muốn khiêm tốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Chiếc Santana này nhìn chính là loại người rất không có bối cảnh mới lái. Chu Từ vốn định để Tô Mộc lái xe của mình, nhưng Tô Mộc cự tuyệt. Dù sao hiện tại thân phận của hắn có chút đặc biệt. Quá rêu rao, hắn vẫn không làm được.
Ngay thời điểm đám người Tô Mộc lái xe xuất hiện ở trên trấn Long Tỉnh, còn không đợi được bọn họ và Tô Lão Thực tách ra, bên kia Diệp Thúy Lan liền nhận được một cú điện thoại. Là Diệp Thúy Anh gọi tới. Trong giọng nói rõ ràng tiết lộ ra một sự khủng hoảng.
- Chị, chị làm sao vậy?
Giọng Diệp Thúy Lan gấp gáp hỏi.
- Sụp rồi! Cửa hàng nhà chị sụp rồi!