Tiêu Thuyết thản nhiên nói.
- Có thể, đương nhiên có thể. Mời đi bên này.
Mao Độ vội vàng nói. Hắn xoay người nhìn đám người Hoàng Biểu vẫn ngăn cản ở trước mắt, nhất thời lộ ra một sự phẫn nộ.
- Các anh còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không nhanh tránh ra cho tôi. Tất cả đều cút xéo cho tôi. Nhanh nhường đường!
Hoàng Biểu thật sự không biết Tiêu Thuyết rốt cuộc lấy ra thứ gì, nhưng hắn có thể lăn lộn đến bây giờ, tâm trí người bình thường không thể so sánh được. Thứ có thể làm cho Mao Độ cũng phải sợ hãi như vậy, tuyệt đối không đơn giản. Nếu như hắn mạnh mẽ ngăn cản, tuyệt đối sẽ bị thu thập.
- Còn không mau tránh ra!
Hoàng Biểu la lớn.
Cho dù sau này phải giải thích với người nào đó, cũng tốt hơn so với hiện tại bị thu thập. Nếu như thật sự không nhường đường, sẽ xảy ra án mạng mất.
Mạnh Sơn và Tiêu Thuyết cứ như vậy dẫn theo Mạnh Vũ, rất nhanh liền rời khỏi nơi này, lên một chiếc xe đã đợi sẵn bên ngoài tiếp ứng, nhanh như tia chớp rời đi.
- Theo sau!
Vũ Tượng nói.
- Vâng!
Vũ Tượng ra mệnh lệnh rất đơn giản. Đó chính là theo dõi Mạnh Vũ. Chỉ cần Mạnh Vũ đến nơi nào, hắn nhất định phải đến nơi đó. Dưới tình huống này, hắn đã không cần phải ở lại chỗ này nữa. Nếu như thật sự tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ đánh rơi manh mối duy nhất là Mạnh Vũ này.
Bên trong quán bar Đêm Thượng Hải.
Cho tới bây giờ sắc mặt Mao Độ vẫn chưa thể khôi phục lại. Hoàng Biểu ở bên cạnh nhìn hắn thất thố, phất tay để tất cả mọi người tản ra. Sau đó hắn nhìn về phía Mao Độ nhỏ giọng hỏi thăm.
- Mao phó phòng, xảy ra chuyện gì vậy? Đối phương là ai?
- Hoàng tổng, đừng trách tôi không có nhắc nhở anh. Người kia anh tốt nhất là không nên lại trêu chọc vào nữa. Anh có biết bọn họ là ai không? Bọn họ là quốc an.
Mao Độ sợ hãi nói.
- Cái gì? Quốc an!
Hoàng Biểu nhất thời sửng sốt.
Nếu như thật sự là quốc an, tính chất chuyện kia thật sự nghiêm trọng. Phải biết rằng bất kỳ chuyện gì có liên quan đến an ninh quốc gia, đến cuối cùng đều sẽ bị gạt bỏ. Không nói quốc an, cho dù là Hoàng Biểu, nếu như thật sự muốn gạt bỏ tính mạng của một người, cũng không quá khó.
Cho nên điều này khiến Hoàng Biểu thật sự bối rối!
- Anh tự giải quyết cho tốt đi!
Mao Độ suy nghĩ còn nhiều hơn. Hắn thấy người của quốc an tới nơi này, điều đó nói rõ chỗ của Hoàng Biểu đã không an toàn nữa. Hôm nay, phòng công an lại là do Hồ Kim Địch chấp chính. Quan hệ giữa mình và Hồ Kim Địch không tốt.
Đừng để đến lúc đó bị Hồ Kim Địch nắm được bím tóc của mình, sau đó bị kéo xuống, vậy sẽ thật sự rất oan uổng.
Hoàng Biểu đưa mắt nhìn Mao Độ rời đi, sau đó xoay người tiến vào phòng làm việc, lấy ra một chiếc điện thoại di động gọi đi.
- Người anh bảo tôi lưu ý vừa bị dẫn đi. Tôi không phải là không muốn động thủ ngăn cản, nhưng mấu chốt là tôi phải có can đảm đó. Mao Độ cũng ở đây. Hắn chứng thực, đối phương là người của quốc an!
Hoàng Biểu với giọng điệu cấp bách nói.
- Tôi không quan tâm anh vận dụng biện pháp gì, hiện tại phái người đi ngăn chặn lại cho tôi, khiến Mạnh Vũ phải chết!
Tiêu Lang Trì đột nhiên lạnh lùng nói.
Không sai. Người Hoàng Biểu liên lạc chính là Tiêu Lang Trì..
Hoàng Biểu có thể trở thành bá vương ở huyện Lâm Sơn, nếu như không có nhân vật chính trị nhất định bảo bọc hắn, hắn có làm được không? Hoàng Biểu dựa vào chính là Tiêu Lang Trì. Ở dưới sự bồi dưỡng của Tiêu Lang Trì, Hoàng Biểu từ từ thống nhất xã hội đen trong huyện Lâm Sơn.
Cho nên lần này Mạnh Vũ ở đêm Thượng Hải chơi đùa, Tiêu Lang Trì không có bất kỳ lo lắng nào. Dù sao chỉ cần mình phân phó cho Hoàng Biểu, Hoàng Biểu biết phải xử lý như thế nào.
Chỉ có điều hắn không ngờ được lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy!
- Nhưng...
Hoàng Biểu do dự.
- Không có nhưng nhị gì nữa. Hoàng Biểu, anh nhớ kỹ cho tôi. Tôi có thể bồi dưỡng anh đứng lên, cũng sẽ có thể ép anh xuống. Tên Mạnh Vũ này là một nhân vật then chốt. Nếu như hắn xuất hiện, tất nhiên sẽ gây ra một lần trấn động quan trường. Cho nên tôi không quan tâm anh vận dụng biện pháp gì, đều phải giải quyết Mạnh Vũ này. Anh nên biết, chỉ cần tôi không có vấn đề gì, ở huyện Lâm Sơn này địa vị của anh cũng sẽ không thay đổi!
Trong lời nói của Tiêu Lang Trì đã xuất hiện thêm một sự khẩn trương.
- Được, tôi làm!
Hoàng Biểu với ánh mắt hung ác nói.
- Không sai. Muốn làm cũng phải làm nhanh lên. Tuyệt đối không thể để Mạnh Vũ rời khỏi huyện Lâm Sơn. Hiện tại phân phó phòng công an huyện bên kia vận dụng quan hệ, tạm thời ngăn cản bọn họ lại. Anh nghĩ biện pháp giải quyết hết bọn họ. Nhớ kỹ nhất định phải làm cho êm đẹp một chút.
Tiêu Lang Trì nói.
- Hiểu rõ!
Hoàng Biểu quyết đoán nói.
...
Ở bên ngoài thị trấn huyện Lâm Sơn!
Từ sau khi bắt được Mạnh Vũ, Mạnh Sơn lái xe. Mãi đến khi rời khỏi thị trấn, hắn mới dừng xe ở ven đường, sau đó chờ đợi xe của đám người Vũ Tượng chạy tới.
Khi Vũ Tượng dẫn người qua, Tiêu Sơn đã từ bên trong xe bước xuống, lấy ra giấy chứng nhận công tác, sau đó nhìn về phía Vũ Tượng nói:
- Chúng tôi nhận được mệnh lệnh là giao người lại cho các anh. Hiện tại người ở trong này, các anh nhanh chóng dẫn đi!
- Đa tạ!
Vũ Tượng đã hiểu rõ thân phận của đối phương, vội vàng nói.
- Được rồi. Đều là người một nhà không cần nói nhiều.
Mạnh Sơn xoay người ngồi vào xe. Sau đó, hai chiếc xe liền một trước một sau rời đi. Chỉ có điều phương hướng bọn họ đi tới, lại không phải là huyện Ân Huyền, mà là Thương Thiện.
Sau khi Vũ Tượng áp giải Mạnh Vũ tiến vào bên trong xe, trên mặt lộ ra một nụ cười giống như đang giễu cợt vậy. Nhất là khi nhìn thấy Mạnh Vũ lúc này không ngờ toàn thân run rẩy, trên mặt cũng hoàn toàn không có chút sắc máu, trong lòng càng thêm xem thường.
Mà tên gia hỏa như vậy còn muốn làm ra chuyện kinh thiên địa quỷ thần khiếp, còn muốn đấu vật với huyện Ân Huyền. Mày đủ tư cách sao? Mày như vậy đừng nói là Tô bí thư, cho dù là tao, muốn thu thập chẳng qua là chuyện trong chớp mắt.
- Các người là ai?
Mạnh Vũ run giọng nói.
- Chúng tôi là ai, anh rất nhanh sẽ biết thôi. Dẫn đi!
Vũ Tượng nói xong, tiến bên trong xe, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Từ Viêm.
- Từ trưởng phòng, chúng ta đã bắt được.
- Bắt được? Rất tốt. Bây giờ lập tức dẫn về, không nên dừng lại. Tôi nghi ngờ huyện Lâm Sơn bên kia sẽ có động tác đối với các anh. Cho nên anh phải biết dùng chút sách lược. Bên này tôi sẽ lập tức an bài người đi tới đón các anh. Từ chỗ các anh qua đây cũng gần nửa giờ. Cho nên đừng sợ. Chúng tôi sẽ từ bên này chạy tới chỗ các anh.
Từ Viêm quyết đoán nói.
- Hiểu rõ. Chúng tôi sẽ đi theo con đường chúng ta đã bàn từ trước.
Vũ Tượng nói.
- Được!
Vũ Tượng hiện tại mới hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này. Hắn vốn không mấy coi trọng. Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì mình tưởng tượng. Nếu như không nghiêm trọng, Từ Viêm sẽ nói như vậy sao? Sẽ cần kinh động tới người của quốc an nhờ bọn họ hỗ trợ sao?
Nếu như Huyện Lâm Sơn thật sự có ai đó bảo bọc cho Mạnh Vũ, bọn họ lại muốn rời khỏi đây, thật sự sẽ có chút khó khăn.
Nghĩ tới đây, Vũ Tượng cầm lấy bộ đàm, phân phó cho chiếc xe chạy phía sau.
- Tất cả mọi người phải chuẩn bị tinh thần cho tốt, cầm súng đề phòng. Nếu có bất kỳ điều gì không thích hợp, nghe theo hiệu lệnh của tôi mà hành sự.
- Vâng!
Theo đó liên tục có tiếng rút súng. Mỗi hình cảnh đều biết tình hình căng thẳng. Phải biết rằng chuyện như vậy, trước kia chưa từng có. Nhưng bây giờ lại cần đến súng, chẳng lẽ còn không nói rõ vấn đề sao?
Chỉ có điều, không nói tới việc đến huyện Lâm Sơn bắt một người, hay là tiếp nhận người từ trong tay của quốc an, nếu cần như vậy, chẳng lẽ còn không đủ nói rõ vấn đề sao?
Hiện tại chính là thời điểm phải tranh thủ từng giây từng phút!
Tô Mộc không biết chuyện đang phát sinh ở huyện Lâm Sơn. Lúc này hắn đã trở lại phòng làm việc, nhìn ngoài cửa sổ trời đang tối dần, tâm tình xuống thấp.
So với bầu trời màu xám trước mắt, Tô Mộc vẫn tương đối thích cảnh ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi hơn. Bởi vì thời tiết như vậy sẽ làm tâm tình của hắn trở nên tốt hơn. Mà bây giờ thì sao? Trời đất đều bị một màu mờ mịt che phủ.
Tô Mộc đang chờ đợi. Hắn đang đợi tin tức Mạnh Vũ bị bắt được. Bởi vì hắn biết, hiện tại Mạnh Vũ đã trở thành nhân vật mấu chốt nhất. Chỉ có bắt Mạnh Vũ, mới có thể tìm hiểu được nguồn gốc, tìm được kẻ ở phía sau màn độc thủ.
Đây là một kết, phải cởi ra.
Tô Mộc không tin Mạnh Vũ hoàn toàn dựa vào cái gọi là khả năng nhạy cảm của ký giả mới làm như vậy. Nếu thật sự là như vậy, hắn cũng sẽ không ở địa phương nhỏ như huyện Ân Huyền để kiếm ăn. Có ký giả nào có thể thích khiêm tốn như vậy?
Lại nói, chỉ cần bắt được Mạnh Vũ, Tô Mộc đã ra lệnh cho Từ Viêm, mình sẽ đích thân chạy tới phòng công an huyện tiến hành thẩm vấn. Theo uy lực đòi mạng trong quan bảng của hắn, thật sự không có chuyện gì có thể ngăn cản hắn.
Mạnh Vũ, hi vọng từ trong miệng anh có thể hỏi ra được là ai ở phía sau phá rối!
Nhưng Mạnh Vũ, tôi cũng hi vọng chuyện này và huyện Lâm Sơn không có quan hệ gì. Bằng không liên tục khiêu khích đối với huyện Ân Huyền tôi, tiến hành khiêu khích đối với tôi như vậy, tôi sẽ không có bất kỳ tình cảm gì nữa.
Nếu như có đủ thời gian, như vậy chuyện tuyệt đối sẽ không như bây giờ. Nhưng ai bảo thời gian lại ngắn như vậy?
Phải biết rằng đám người Vũ Tượng dừng ở quán bar Đêm Thượng Hải cũng chưa tới nửa ngày, cho nên huyện Lâm Sơn bên này, không quan tâm là người của Hoàng Biểu, hay người của phòng công an huyện đều không ai biết hai chiếc xe kia là của phòng công an huyện Ân Huyền. Bằng không nếu như thật sự biết được, tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như bây giờ.
Bởi vì Hoàng Biểu an bài người, không ngờ là một kẻ điên cuồng đuổi theo xe của Mạnh Sơn và Tiêu Thuyết, trực tiếp bỏ qua đám người Vũ Tượng.
Theo bọn họ, xe của đám người Tiêu Sơn từ trước đến nay đều chưa từng dừng lại. Mạnh Vũ khẳng định còn đang ở trên chiếc xe kia. Điều bọn họ phải làm chính là ngăn cản chiếc xe kia là được.
Mà phải biết rằng lần này Hoàng Biểu cũng đủ ngoan độc, thoáng cái xuất động mười chiếc xe. Cả mười chiếc xe đều là loại việt dã, thương vụ. Trên mỗi chiếc xe đều ngồi chật chỗ, có thậm chí có người còn cầm súng.
- Nhanh hơn chút nữa. Bọn họ hiện tại chắc hẳn đã tiến vào đường cao tốc. Chỉ cần bắt đầu vào đường cao tốc, chúng ta muốn ngăn chặn bọn họ lại cũng rất khó khăn.
Hoàng Biểu giọng điệu sốt ruột nói.
- Vâng, anh Biểu. Bọn họ đừng mong chạy thoát. Hai chiếc xe đều đang nằm trong phạm vi chúng ta quản lý. Lúc này cách trạm thu lệ phí chí ít là mười phút đi đường. Chúng ta đi đường tắt, tuyệt đối có thể chặn được bọn họ.
Trên mặt Hoàng Biểu lộ ra một nụ cười.
- Vậy mau chóng đuổi theo cho tao!
- Vâng!