Đến trưa, Tô Mộc cũng không đi ăn cơm với Tôn Mai Cổ. Mặc dù Tôn Mai Cổ có lời mời, nhưng Tô Mộc có thể nhìn ra hắn chỉ nói như vậy mà thôi. Hơn nữa nếu đi ăn với Tôn Mai Cổ..., vậy buổi chiều Tô Mộc cũng không cần thiết đến chào hỏi Hoàng Vĩ Sâm nữa. Ở trong thể chế, bất kỳ làm ra cử động nào, cũng phải trải qua suy nghĩ kĩ càng.
- Làm sao cảm giác hình như tôi đã cự tuyệt lời mời của Tôn Mai Cổ?
Khi Tô Mộc cùng Mộ Bạch và Đoạn Bằng ở bên ngoài ăn cơm, trong đầu nghĩ đến chuyện này, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nếu thật sự như vậy, hắn đúng là cố chấp rồi.
- Này, mọi người có nghe nói hay không?
- Cái gì?
- Bí thư huyện ủy mới nhậm chức của huyện Ân Huyền thật sự rất trẻ tuổi!
- Thôi đi pa ơi..., tôi còn tưởng là chuyện gì?
- Chuyện này chẳng lẽ còn chưa đủ vui mừng sao?
- Vui mừng cái gì? Người như vậy chắc chắn cũng có thân phận bối cảnh.
- Cũng có lý.
- Cho nên nói, hiện tại việc chúng ta cần làm chính là ăn cơm, đừng nhiều lời nữa.
...
Bởi vì tiệm cơm bọn Tô Mộc đang ngồi ở sát tòa nhà thị ủy, không ngờ nơi này cũng có người trong đó ra ngoài ăn cơm. Nghe thấy những lời nghị luận này, Đoạn Bằng liền biến sắc định đứng lên tìm bọn họ nói chuyện, lại bị Tô Mộc lắc đầu ngăn cản. Nghị luận như vậy hoàn toàn không cần để trong lòng. Nhiều chuyện ở trên thân người khác, người ta muốn nói gì cứ việc nói.
Hiện tại cũng không phải như ngày xưa, chẳng lẽ còn có thể hạn chế tự do ngôn luận hay sao?
Nếu thật sự bị những lời nghị luận này làm phiền lòng..., Tô Mộc hoàn toàn không cần làm việc khác, cả ngày chỉ cần xử lý phiền toái như vậy là được rồi. Hắn có thể đi đến hiện tại, đối với những lời nghị luận này đã sớm miễn dịch rồi.
Thị phi hắc bạch cong thẳng, tự ở lòng người, tự có công đạo.
Hai giờ chiều.
Tòa nhà chính quyền thành phố.
Sau khi bắt đầu giờ làm việc, Tô Mộc giống như buổi sáng, xuất hiện trong phòng làm việc thị trưởng, gặp mặt thị trưởng thành phố Thương Thiện Hoàng Vĩ Sâm. Người nam nhân trước mặt này, thật sự không biết có chỗ nào giống với Hoàng Luận Đàm.
Giống như Tôn Mai Cổ. Sau khi Hoàng Vĩ Sâm nhìn thấy Tô Mộc, cũng không toát ra vẻ nghiêm túc, mỉm cười không nói, lại còn chủ động từ phía sau bàn làm việc đi ra, ngồi cùng Tô Mộc ở khu tiếp khách.
Cử động như vậy thật sự có chút ý tứ.
- Hoàng thị trưởng, tôi vừa đến huyện Ân Huyền tiền nhiệm, rất nhiều chuyện đều đang trong quá trình cắt tỉa. Lần này tới đây, chính là báo cáo công việc, thật ra tôi chính là muốn nghe một số chỉ thị của ngài.
Tô Mộc nói.
- Tôi nào có dặn dò gì, cậu vừa tới huyện Ân Huyền tiền nhiệm, không cần gấp gáp, đổi một chỗ làm mới, luôn cần thời gian để thích ứng. Đợi sau khi cậu chân chính thích ứng, cậu sẽ biết, thật ra thì mọi việc đều rất thuận lợi.
Hoàng Vĩ Sâm cười nói.
- Vâng, chỉ cần có chính quyền thành phố quan tâm, có Hoàng thị trưởng chỉ thị, tôi tin tưởng có thể trong thời gian ngắn nhất, vuốt thuận công việc ở huyện Ân Huyền.
Tô Mộc cũng rất trấn định nói.
Nếu là trước kia..., Tô Mộc có lẽ sẽ có chút khó chịu, dù sao con người hắn thích làm việc lớn hơn nói chuyện. Nhưng hiện tại thời gian lăn lộn trong quan trường càng dài, hắn biết có một số câu thật ra rất thú vị, có thể đưa đến tác dụng không ngờ.
Nói chuyện là một môn nghệ thuật, điểm này bây giờ Tô Mộc đã ngầm hiểu.
Khi Hoàng Vĩ Sâm nghe nói như thế, nụ cười trên mặt càng rõ ràng. Nói thật Hoàng Vĩ Sâm vốn không coi trọng Tô Mộc, cho dù hắn là bí thư huyện ủy, dù sao cũng kém một cấp bậc so với mình.
Nhưng sau khi Hoàng Vĩ Sâm nghe được tin tức từ chỗ Hoàng Luận Đàm, hắn liền biết mình đã coi thường Tô Mộc, lập tức tìm kiếm tư liệu của Tô Mộc.
Khi lý lịch và những bối cảnh giấu diếm của Tô Mộc được lật ra, trong lòng Hoàng Vĩ Sâm thật sự giật mình. Không ngờ Tô Mộc lại có bối cảnh lợi hại như thế, nhất là lần này đến huyện Ân Huyền đảm nhiệm bí thư huyện ủy, cho dù được phá cách đề bạt, nhưng người đề danh không phải là Từ lão Từ Trung Nguyên, mà là Chu lão Chu Phụng Tiền.
Hoàng Vĩ Sâm biết, chỉ dựa vào điểm này là có thể đoán được, Tô Mộc có lẽ đứng bên phía Đoàn hệ rồi.
Trên bản đồ chính trị hiện giờ, Đoàn hệ chính là một quái vật lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua. Hơn nữa Hoàng gia và Tô Mộc vốn không có bất kỳ mâu thuẫn xung đột nào, cộng thêm lời chào hỏi lúc trước của Hoàng Luận Đàm, Hoàng Vĩ Sâm liền mừng rỡ lấy lòng Tô Mộc.
Dù sao bất kể nói thế nào, Tô Mộc cũng đường đường là bí thư huyện ủy, hơn nữa còn là bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất, người như vậy có thể có tiền đồ phát triển và tiềm lực rất lớn. Nếu lấy lòng, không chừng còn có thu hoạch ngoài dự kiến.
- Tô Mộc à, tình huống của huyện Ân Huyền có chút đặc thù, sau khi Trương Bắc Hạ bị kỷ luật vì vấn đề tác phong, mặc dù nói vấn đề còn chưa có kết luận cuối cùng, nhưng trong thời gian ngắn đừng nghĩ đến chuyện đề bạt. Chuyện này bất kể bên ngoài có lời đồn gì, cậu cũng không nên tin.
Hoàng Vĩ Sâm nói.
Có chút ý tứ thổ lộ tình cảm rồi!
Nhưng khi Tô Mộc nghe nói như thế, tâm tình vẫn hơi có chút ba động, chỉ là không biểu lộ ra. Vốn hắn tưởng rằng vấn đề của Trương Bắc Hạ không đến nỗi quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ xem ra, trong thời gian ngắn thật sự không thể làm gì.
Nói như vậy, lúc trước nghĩ tới an bài Trương Bắc Hạ có thể sẽ điều chuyển tới chính hiệp thành phố, liền trở thành một loại suy đoán không có khả năng.
Nói như vậy, an bài có liên quan đến Trương Bắc Hạ nhất định phải đăng lên nhật báo rồi.
Hoàng Vĩ Sâm không ngờ, mình chỉ mới vừa mở đầu, đã phải mượn chuyện này nói chuyện tiếp theo, còn đầu óc của Tô Mộc cũng chuyển động tốc độ cao, không ngừng phân tích hơn thiệt bên trong.
Nếu để cho Hoàng Vĩ Sâm biết chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ cảm khái. Tô Mộc có thể đi đến hiện tại, ai nói chỉ dựa vào cái gọi là quan hệ bối cảnh?
- Cũng có nghe!
Tô Mộc nói, Hoàng Vĩ Sâm đã nhắc tới Trương Bắc Hạ rồi, hắn cũng không thể nói không biết? Nếu không, thật sự sẽ lộ ra vẻ quá mức giả dối, lần này hắn tới đây chính là sắm vai nhân vật đàng hoàng, làm sao có thể tự hủy hình tượng?
- Đúng vậy, cậu hẳn đã nghe nói. Người như Trương Bắc Hạ, cũng biến thành như vậy, cậu sẽ phải càng thêm cẩn thận. Tôi tin tưởng quan trường huyện Ân Huyền, dưới sự quản lý của cậu, sẽ có phát triển tốt hơn. Tô Mộc, cậu phải nhớ, cậu là bí thư huyện ủy, là chủ quản nhân sự, nhất định phải chú ý đến hình thái ý thức của Đảng. Bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ, là đảng lãnh đạo tất cả.
Hoàng Vĩ Sâm nói.
- Vâng!
Tô Mộc gật đầu nói.
Cuộc nói chuyện với Hoàng Vĩ Sâm không duy trì quá lâu, nhưng rất hiển nhiên Tô Mộc có thể cảm giác được chất lượng nói chuyện với Hoàng Vĩ Sâm, rõ ràng mạnh hơn Tôn Mai Cổ rất nhiều.
Đợi đến khi Tô Mộc rời khỏi nơi này, đã là hai rưỡi chiều. Khi Tô Mộc đang tùy ý đi dạo trên đường phố thành phố Thương Thiện, đầu óc cũng không ngừng hồi tưởng đến cuộc nói chuyện với Hoàng Vĩ Sâm.
Quan hệ giữa Hoàng Vĩ Sâm và Giang Hà có vẻ không tốt!
Đây là kết luận đầu tiên của Tô Mộc, nếu như không phải như thế, Hoàng Vĩ Sâm làm sao lại trực tiếp nói ra chuyện của Trương Bắc Hạ, hơn nữa thái độ ngôn ngữ rõ ràng cho thấy nghiêng về Trương Bắc Hạ. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hắn bất mãn với Hầu Bách Lương.
Hầu Bách Lương dám khiêu chiến với Hoàng Vĩ Sâm sao? Rất hiển nhiên là không dám, nhưng hắn không dám, cũng không có nghĩa là Giang Hà không dám.
Giang Hà là phó bí thư thị ủy thành phố Thương Thiện, là lãnh đạo đứng thứ ba. Nếu hắn thật sự đối chọi với Hoàng Vĩ Sâm, Hoàng Vĩ Sâm thật sự không có khả năng hàng phục hắn. Điều này nói rõ quan hệ giữa hai người không tốt, hơn nữa cũng nói rõ Giang Hà với thân phận phó bí thư thị ủy, ở thành phố Thương Thiện cũng không phải nhân vật râu ria, là người thật sự có quyền nói chuyện.
Hoàng Vĩ Sâm nói, còn Tôn Mai Cổ không nói, chẳng lẽ nói Tôn Mai Cổ không biết sao? Rất hiển nhiên không phải, điều này chỉ có thể nói rõ, Tôn Mai Cổ muốn nhìn thấy tình hình như vậy.
Thành phố Thương Thiện chia thành ba phần thiên hạ hay sao?
Khóe miệng Tô Mộc hiện ra nụ cười, sau khi vuốt thuận tất cả mọi việc, cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Ba phần thiên hạ càng tốt, không gian mình có thể thao tác lại càng lớn.
Về phần mình rốt cuộc muốn đứng ở bên nào? Bây giờ vẫn chưa có kết luận, để sau này hãy nói, mình mới vừa tới đây, xem một chút tình thế sẽ không bị người nào chọn đâm.
Hiện tại chỉ cần đợi đến buổi tối, khi Hoàng Luận Đàm tới đây, rồi mới nói chuyện.
Hoàng Luận Đàm, anh thật sự cho rằng anh có thể tùy tiện tới đây một chuyến sao? Dù sao có lẽ trong tay Hoàng gia các người nắm giữ không ít tài nguyên. Đến lúc đó làm sao cũng phải nhìn xem trong huyện Ân Huyền, có hạng mục đáng giá cho anh đầu tư hay không.
Không, cho dù không có, cũng phải có.
Buổi sáng ra mắt Tôn Mai Cổ!
Xế chiều ra mắt Hoàng Vĩ Sâm!
Buổi tối còn phải gặp Hoàng Luận Đàm!
Tô Mộc thật sự không ngờ mới ngày thứ hai nhậm chức, công việc lại bận rộn như vậy. Chẳng qua ngoài Tôn Mai Cổ và Hoàng Vĩ Sâm, Tô Mộc thật sự không biết bên trong thành phố Thương Thiện, còn người nào đáng để mình đến chào hỏi hay không.
Ngoài người của Đoàn hệ như Thịnh Tỉnh!
Chẳng lẽ bên Lý gia của Lý Nhạc Thiên, cũng chưa an bài người ở thành phố Thương Thiện hay sao? Cả Trịnh gia của Trịnh Mục? Hay là bên phía gia gia Từ Trung Nguyên? Tô Mộc hiện giờ đã không còn là người cổ hủ, nếu xét về mặt ý nghĩa chính trị và kinh tế, như vậy sẽ phải phát động tất cả tài nguyên có thể dùng đến.
Khi Tô Mộc đang ở bên này suy nghĩ, Mộ Bạch cầm điện thoại từ trên xe phía sau bước xuống, vội vã xông lên trước.
Danh Sách Chương: