Trước kia khi ở bên cạnh Diệp An Bang, Lý Hưng Hoa rất cẩn thận. Nhưng hiện tại được phóng ra ngoài bao nhiêu năm, cộng thêm địa vị cấp trên, thực sự khiến cho Lý Hưng Hoa có chút phóng túng. Chẳng qua phóng túng của hắn coi như tương đối khiêm tốn, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế. Nói không khoa trương, cho dù Lý Hưng Hoa có nhu cầu ở phương diện kia, cho dù có quan hệ với Cố Mỹ, cũng có thể bảo đảm phủi sạch quan hệ bất cứ lúc nào.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Hưng Hoa rất cẩn thận, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
- Sao vậy? Vừa rồi là điện thoại của ai?
Cố Mỹ có chút kinh ngạc nhìn sắc mặt Lý Hưng Hoa đột biến, tò mò hỏi. Phải biết rằng từ ngày nàng quen biết Lý Hưng Hoa, chưa bao giờ nhìn thấy Lý Hưng Hoa như vậy. Lý Hưng Hoa vẫn luôn là một nam nhân tính cách trầm ổn, nhưng bây giờ lộ ra thất thố, trong thất thố lại xen lẫn một loại kích động không kềm nén được.
- Tô Mộc!
Lý Hưng Hoa không giấu diếm cái tên này.
- Tô Mộc!
Cố Mỹ kinh ngạc nói, nàng đã đoán được địa vị của Tô Mộc ở trong lòng Lý Hưng Hoa, nhưng bây giờ xem ra suy đoán của mình thật sự thấp, vẫn không thả Tô Mộc vào vị trí thích hợp.
Lý Hưng Hoa nhìn vẻ mặt Cố Mỹ, cũng biết nàng hiểu sai ý mình, nhưng cũng không có ý giải thích:
- Cố Mỹ, chuyện của Cố Lễ tình cứ như vậy đi, kêu hắn tự lựa chọn một cơ quan, anh sẽ tiến hành an bài. Hắn không thích hợp ở bên cạnh anh nữa, về chuyện thư ký anh sẽ có an bài khác.
- Em hiểu!
Cố Mỹ không cam lòng gật đầu nói.
Tối nay Cố Mỹ chính là muốn nói đến chuyện của Cố Lễ, nhưng không ngờ thái độ của Lý Hưng Hoa lại quyết đoán như vậy, cứng rắn không có nửa điểm nhượng bộ. Nếu đổi lại là mình, quả quyết cũng không giữ người như Cố Lễ ở bên người. Đó chính là một quả bom hẹn giờ. Lý Hưng Hoa có thể làm ra an bài như thế, chính là cho Cố Lễ đường lui rồi, đây đã là đãi ngộ không tệ rồi.
- Cố Mỹ, em nên biết. Anh không có bất kỳ suy nghĩ với em, nhưng đệ đệ của em...
Lý Hưng Hoa nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Mỹ, có chút thất thần giải thích, nhưng còn chưa giải thích xong, đã bị Cố Mỹ cắt đứt.
Trên mặt Cố Mỹ lộ ra một nụ cười, dán chặt lấy Lý Hưng Hoa, cười nói:
- Hưng Hoa, em biết Cố Lễ là hạng người gì, ban đầu anh có thể cho hắn ở lại bên cạnh anh lâu như vậy đã là rất nể mặt em rồi. Anh yên tâm. Em biết nên làm như thế nào. Cho dù điều hắn đi, em cũng sẽ nghĩ cách coi chừng hắn. Nếu không chuyện này anh đừng quản, đưa hắn tới cục du lịch là được, giữ hắn ở bên cạnh em còn thấy yên tâm, chỉ cần hắn không chọc ra phiền toái cho anh là được.
Không thể không nói Cố Mỹ là một nữ nhân rất biết tiến lui, sau khi biết chuyện của Cố Lễ không thể làm gì, liền quyết đoán buông tha, chuyển thành suy nghĩ cho Lý Hưng Hoa, nàng có thể xen lẫn trong quan trường thành phố Cổ Lan như cá gặp nước như vậy, cũng rất biết làm việc.
Đây cũng là chỗ Lý Hưng Hoa thưởng thức nàng!
- Tốt lắm, chuyện Cố Lễ cứ quyết định như vậy đi. Về phần chuyện của em, tạm thời cứ nhậm chức cục trưởng cục du lịch đi đã, đợi qua một thời gian ngắn, nếu phía dưới có chỗ trống, anh sẽ thả em ra.
Lý Hưng Hoa nói xong cái này, liền quyết đoán rời đi.
Phóng ra trong huyện. Đây vẫn là ý nghĩ của Cố Mỹ, mặc dù nói thân là cục trưởng cục du lịch, làm cho nàng hưởng thụ vinh quang, nhưng dù sao vinh quang cũng chỉ giới hạn trong lĩnh vực nàng quản hạt mà thôi. Đối với một người có tham vọng như nàng, hoài bão chính trị là rất mạnh. Có bất kỳ cơ hội nào có thể tiến về phía trước, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua....
Mà Lý Hưng Hoa chính là chỗ dựa lớn nhất hiện tại của Cố Mỹ.
Sau khi Lý Hưng Hoa rời khỏi tiệm cơm, liền một mình lái xe lái đến phía trước một quán cafe, nơi này chính là vị trí Tô Mộc cho hắn. Phải biết rằng vừa rồi trong điện thoại Tô Mộc để lộ ra tin tức thực sự quá kinh người, khiến hắn có chút thất thố. May là Tô Mộc nói không có chuyện gì, mới khiến Lý Hưng Hoa hơi chút buông lỏng. Khi Lý Hưng Hoa đang nghĩ có nên để Đỗ Dã ra mặt đưa bọn Tô Mộc ra không, Tô Mộc lại ném đi một quả bom khiến hắn choáng váng.
Trong tay Tô Mộc có một rương quay phim!
Tất cả những đoạn phim này đều thu từ chỗ Hạ Kiếm Đường!
Trong mỗi đoạn phim đều quay lại tất cả quan lớn của thành phố Cổ Lan, bọn họ cũng đang tiến hành một số chuyện vi phạm kỷ luật!
Đây là một phần lễ trọng!
Lý Hưng Hoa hiện tại rất muốn mở ra cục diện bế tắc của thành phố Cổ Lan, phá vỡ tràng diện chiếm cứ ưu thế tuyệt đối củaBạch Vi Dân, vốn sau khi có hai lá phiếu ủng hộ của thư ký trưởng thị ủy và bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy, là có thể tiếp tục nắm giữ nhiều số phiếu hơn, nhất định là có chỗ tốt đối với uy tín của hắn. Nhưng hắn vẫn không có cơ hội vận hành, nhưng hiện tại Tô Mộc lại đưa tới một phần lễ trọng.
Chưa nói những thứ khác, chỉ cần mình nắm trong tay rương quay phim kia, chẳng những có thể khiến tất cả thường ủy thị ủy đều nợ mình một phần nhân tình, chưa nói khi mình muốn có thể dùng đến, mấu chốt nhất chính là, Lý Hưng Hoa có lòng tin tuyệt đối, thông qua chuyện tối nay, chắc chắn có thể chặt đứt tiền đồ chính trị của Hạ Nhập Tương, chặt đứt một cánh tay của Bạch Vi Dân. Mà trọng yếu hơn là, Lý Hưng Hoa có thể lôi kéo Dương Tử Hòa về phía mình.
Bí thư chính pháp ủy thành phố Dương Tử Hòa, vẫn luôn ở thế trung lập, không chừng lần này có thể kéo qua. Nếu lưu lại một số đoạn phim, đưa đến trong tay bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Hà Chính Khôn, có lẽ còn có thể lôi kéo được vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra này.
Lý Hưng Hoa ngồi trong xe, trong đầu cấp tốc chuyển động, không ngừng phân tích, suy tư nên vận hành như thế nào, mới có thể lợi ích hóa lớn nhất. Nhưng khi hắn đang cảm thấy nhức đầu, bất chợt hai mắt tỏa sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười.
- Bộ trưởng, là tôi, Hưng Hoa...
Lý Hưng Hoa trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp An Bang, đồng thời tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra, sau khi bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền đến lời nói của Diệp An Bang, trái tim của Lý Hưng Hoa mới lặng lẽ rơi xuống.
Bước cờ cuối cùng của mình xem ra đi đúng rồi!
Thân là thuộc hạ, bất kể là việc lớn hay việc nhỏ, chỉ cần anh báo cáo với lãnh đạo, chính là biểu thị một loại thái độ với lãnh đạo. Thái độ như vậy là trọng yếu nhất, tối thiểu sẽ làm cho lãnh đạo biết anh không có ý khác, trong lòng thực sự tôn kính hắn.
Lý Hưng Hoa chính là muốn tỏ thái độ như vậy.
Kết quả hiển nhiên rất tốt, bởi vì thái độ của Diệp An Bang rất rõ ràng, nói gần nói xa cho ra đề nghị giống như Lý Hưng Hoa muốn làm. Chuyện như vậy, chỉ có thể vận hành trong quy mô nhỏ, tuyệt đối không thể khuếch tán ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Lý Hưng Hoa, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng quyền khống chế yếu kém.
- Tô Mộc, là một người có thể gây sóng!
Diệp An Bang lẩm bẩm tự nói.
- Tô Mộc, là phúc tướng của tôi!
Trên mặt Lý Hưng Hoa hiện ra nụ cười.
Thái độ của hai người đều nhằm vào Tô Mộc. Nếu để cho Tô Mộc biết, bắt đầu từ giờ khắc này, mình đã lọt vào tầm mắt của Diệp An Bang, không biết hắn sẽ cảm thấy cao hứng hay sợ hãi.
Cốc cốc!
Khi Lý Hưng Hoa đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gõ thanh thúy, đợi đến khi hắn quay cửa sổ xe xuống, phát hiện ngoài cửa xe có một thanh niên, hắn dĩ nhiên chính là Đường Quân.
- Lý bí thư, đây là thứ Tô ca kêu tôi mang đến cho ngài.
Đường Quân vừa nói vừa đưa tới một cái ba lô, nói xong liền muốn rời đi.
- Đợi đã!
Lý Hưng Hoa vội vàng gọi hắn, sau khi từ trên xe bước xuống, cười hỏi:
- Làm sao cậu biết tôi chính là Lý Hưng Hoa?...,
- Lý bí thư, tôi đương nhiên biết ngài là ai, về phần ngài có thể không biết tôi là ai, nhưng tôi nghĩ ngài có lẽ biết cha tôi, cha tôi chính là tư lệnh viên quân phân khu Đường Thiên Hào, tôi là Đường Quân.
Đường Quân cười nói.
Thì ra là như vậy!
Lý Hưng Hoa giờ mới biết người đứng trước mắt là ai, thì ra chính là công tử của Đường Thiên Hào. Không đúng, Đường Quân vừa rồi gọi Tô Mộc là Tô ca, chẳng lẽ nói Tô Mộc và Đường Thiên Hào còn có quan hệ gì sao? Nếu thật sự như vậy, có phải ý nghĩa vào thời điểm mấu chốt mình có thể điều động Đường Thiên Hào, cho hắn làm một con cờ bí mật của mình?
Phải biết rằng trong thường ủy thành ủy, Đường Thiên Hào luôn lựa chọn trung lập, rất nhiều khi bỏ phiếu trắng. Nhưng điều này cũng không có nghĩa trong tay Đường Thiên Hào không có phiếu, mà hắn có một phiếu rất quan trọng, vào thời điểm mấu chốt một phiếu này thậm chí có thể quyết định hướng đi của sự việc.
- Tôi còn tưởng là ai, thì ra là nhi tử của lão Đường, quả nhiên là trẻ tuổi bất phàm.
Lý Hưng Hoa cười nói.
- Lý bí thư, hiện giờ tôi không thể ở đây tiếp chuyện ngài, bọn Tô ca đang bị giam trong kia. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì..., tôi không gánh nổi trách nhiệm.
Đường Quân vừa nói vừa chuẩn bị rời đi.
- Trong đó có những ai?
Lý Hưng Hoa theo bản năng hỏi, dù sao vừa rồi trong điện thoại Tô Mộc cũng không nói tỉ mỉ bên cạnh hắn có những ai, làm sao lại bị bắt đến phân cục công an khu Triều Nhan.
Đường Quân là ai? Là mãng phu sao? Nếu là mãng phu..., cũng uổng công hắn theo Lý Nhạc Thiên lăn lộn nhiều năm như vậy, uổng công hắn ở trong quân ma luyện nhiều năm như vậy.
Quả nhiên, Đường Quân đưa lưng về phía Lý Hưng Hoa lộ ra một nụ cười thần bí, đợi đến khi hắn quay lại, vẻ mặt lại khôi phục như lúc ban đầu:
- Cụ thể tôi không rõ lắm, chỉ biết bên trong có Lý Nhạc Thiên, cũng chính là tổng tài của công ty giải trí Lý thị, có một người là cháu trai của Hoàng lão, có một người là nhi tử của phó bộ trưởng thường vụ bộ thương vụ, có một người là nhi tử của phó bộ trưởng thường vụ bộ tài chính, đúng rồi, còn có hai người là nhi tử của hành trưởng ngân hàng và nhi tử phó viện trưởng viện kiểm sát cao nhất gì đó.
Mấy câu nói này khiến cho Lý Hưng Hoa ngây người, sau đó lòng như lửa đốt.