Tỷ như hiện tại.
Cố Tiểu Mỹ vừa vỗ mông Hứa Huyên vừa lật người nàng nằm ngửa, nàng lật còn chưa tính, ai ngờ không biết nàng cố ý hay vô tình, nàng đứng trên đầu Hứa Huyên, hai tay sờ soạng xuống dưới, lại trực tiếp bắt lấy hai ngọn núi của Hứa Huyên, lần này thật sự gây họa!
Tiếng rên rỉ của Hứa Huyên biến thành kịch liệt.
Khuôn mặt Hứa Huyên đỏ bừng, hai mắt khép lại, nhìn về hướng Tô Mộc mang theo vẻ khiêu khích khó nói nên lời. Lúc này trong đầu Hứa Huyên chỉ có một ý nghĩ, Cố Tiểu Mỹ, cô có cần đùa lớn như vậy không? Thật sự làm thật sao? Đây đâu phải trêu chọc Tô Mộc, rõ ràng là trêu chọc lão nương, ăn đậu hũ của lão nương.
Nhưng cô ăn đi, càng ăn tôi càng hưng phấn!
Kỳ thật Cố Tiểu Mỹ có chút khẩn trương, vừa rồi nàng chỉ muốn cấp chút giáo huấn cho Hứa Huyên mà thoi, ai ngờ lại biến thành như bây giờ. Lúc này nàng đỏ mặt tía tai, không muốn tiếp tục đóng kịch, nhìn Hứa Huyên hờn dỗi.
Nhanh đứng lên đi, tôi không làm nữa.
Còn một chút thôi, vì sao không làm. Tô ca cũng không phải người ngoài, nhanh làm xong tôi đứng lên là được.
Hứa Huyên cười duyên nói.
Tôi mặc kệ, cô đứng lên đi.
Cố Tiểu Mỹ mặc quần áo y tá, nụ cười ngọt ngào, giậm chân làm nũng thật sự làm đôi mắt người ta tỏa sáng. Một người cười khẽ động lòng người, một người quyến rũ hấp dẫn, thật sự làm ánh mắt Tô Mộc muốn nổ tung.
Khụ khụ!
Tô Mộc ho khan hai tiếng, cười nói:
Hứa Huyên, được rồi, nếu em muốn matxa một lát nữa tùy ý. Bây giờ nói đi, gấp gáp chạy tới đây là muốn làm gì?
Giả bộ!
Cố Tiểu Mỹ quyệt miệng nói.
Có nghe hay không? Tiểu Mỹ nhà chúng ta nói anh giả bộ. Tô ca, nơi này không có người ngoài, anh đừng dùng bộ dáng quan trường qua loa tắc trách em đi. Vì sao em chạy qua đây, chẳng lẽ anh không biết sao?
Hứa Huyên gắt giọng.
Nói xong Hứa Huyên ngồi dậy, vừa làm xong matxa, toàn thân nàng thật thoải mái. Tay nghề của Cố Tiểu Mỹ thật không tệ, hôm nay có rảnh phải học tập một chút mới được.
Nghe được lời nói của Hứa Huyên, vẻ mặt Tô Mộc trấn định, dù sao Hứa Huyên cũng không mặc bao nhiêu quần áo, nàng ngồi dậy còn che giấu được không ít cảnh xuân.
Nếu em vì chuyện của Hứa Đa Đa mà tới, như vậy đúng như lời anh đã nói trước đó, không cần nói thêm lời gì. Sự tình giữa anh cùng hắn đã thanh toán xong, chỉ cần hắn không tiếp tục nháo sự, anh sẽ xem như không phát sinh.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Nếu lời này đổi lại do người khác nói, tuyệt đối sẽ cho là khoác lác. Một chủ nhiệm hội quản ủy, mà cha của Hứa Đa Đa là phó chủ tịch thành phố. Sau lưng còn có Hứa gia làm chỗ dựa, anh nói không truy cứu trách nhiệm của người ta, thật sự quá tự đại. Nhưng Hứa Huyên biết Tô Mộc có thể nói ra lời này, chính là thật sự không muốn tiếp tục dây dưa cùng Hứa Đa Đa. Nếu Tô Mộc không muốn buông tay, tùy tiện tìm người, có thể lập tức thu thập Hứa Đa Đa không nói, quan trọng nhất là còn liên lụy tới Hứa Vũ Tích.
Tô ca, anh cũng biết em không phải nói Hứa Đa Đa.
Hứa Huyên ngồi thẳng dậy, không biết cố ý hay vô tình tách hai chân, nhất thời làm Tô Mộc ngồi đối diện thấy được cảnh xuân.
Quần lót màu đen tơ lụa, vô cùng mị hoặc chết người!
Hứa Huyên rốt cục muốn chơi trò gì?
Cố Tiểu Mỹ cũng không muốn bồi Hứa Huyên tiếp tục chơi trò điên khùng, đi sang một bên mở chai nước trái cây tự uống. Chẳng qua khi nàng ngồi xuống sô pha, cấp cho Tô Mộc cảm giác vẫn thật khiêu khích. Phải biết rằng nàng mặc váy ngắn, chỉ cần không chú ý thật dễ dàng bại lộ. Nàng ngồi ở đâu mà không được, lại muốn ngồi đối diện, đây không phải buộc hắn phạm tội sao?
Hứa đại tiểu thư, em không phải muốn nhắc cha của Hứa Đa Đa đi?
Đúng vậy!
Hứa Huyên ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, một mùi hương tràn vào mũi hắn. Mùi hương kia thật khiêu khích, hơn nữa trong người hắn đã có men say, khiến cho hắn cảm giác bứt rứt không thoải mái.
Hứa Huyên, anh nghĩ em hiểu lầm, anh cũng không phải Trịnh Mục, cha của hắn là ai em cũng rõ ràng. Anh chỉ là một chủ nhiệm hội quản ủy, sao có thể gây ảnh hưởng tới Hứa phó chủ tịch đây? Có phải em đã nghĩ nhiều rồi hay không?
Tô Mộc cười khổ nói.
Nếu nói chuẩn xác, Tô Mộc cũng không có ý tứ động tới Hứa Vũ Tích, hắn cũng không khả năng động người ta.
Nhưng Hứa Huyên không biết ý nghĩ này của hắn. Dù Tô Mộc không thể động tới Hứa Vũ Tích, nhưng không có nghĩa là không có người sẽ đem chuyện này khuếch đại. Nếu thật sự là vậy, nói không chuẩn Hứa Vũ Tích sẽ bị chèn ép. Cho nên nhất định phải đem chuyện này bóp chết trong nôi, phải ngăn chặn từ sâu trong ngọn nguồn.
Em đâu có nghĩ nhiều, em biết năng lượng của Tô ca thôi. Anh có biết Hứa Vũ Tích là chú của em, Hứa Đa Đa là người nhà của em. Hắn nháo sự, người làm chị như em tự nhiên phải ra mặt giải quyết đúng không.
Hứa Huyên nói xong lại di chuyển tới, lúc này khoảng cách giữa nàng cùng Tô Mộc còn chưa đầy nửa thước.
Cố Tiểu Mỹ ngồi đối diện, nhìn động tác của Hứa Huyên đột nhiên khẽ cười. Đáy lòng nàng không ngừng than thở, nhưng không trực tiếp mở miệng nói gì mà chỉ nhìn hai người, giống như muốn xem trận đánh cờ này ai là người thắng sau cùng.
Hứa Huyên, em không cần làm như vậy, anh đã nói chuyện này đã giải quyết xong, em không cần tiếp tục nói giúp cho ai. Hơn nữa anh phải nhắc nhở em, em tốt nhất gọi Hứa Đa Đa nhanh chóng rời khỏi Hình Đường, chuyện gia đình dì cả của anh, anh có thể bỏ qua lần này, sẽ không bỏ qua thêm lần nữa. Nếu như hắn còn dám làm ẩu, dù anh không có chứng cớ anh cũng sẽ thu thập hắn.
Lời nói của Tô Mộc vô hình trung mang theo khí thế sắc bén.
Chính vì cỗ khí thế này làm đáy lòng Hứa Huyên run lên.
Kỳ thật Hứa Huyên ngẫm lại chuyện kia vẫn cảm thấy sợ hãi, hơn nửa đêm đang ngủ nhà đột nhiên sụp xuống. Lại không phải động đất, nhưng còn khủng bố hơn động đất. Tuy rằng nàng không biết Tô Mộc rốt cục nghĩ thế nào, nhưng nếu hắn đã bỏ qua cho Hứa Đa Đa một lần, mình cũng nên biết điều thôi. Nếu còn tiếp tục làm thêm nữa, hậu quả thế nào nàng hiểu rõ ràng.
Em hứa với anh ngày mai gọi Hứa Đa Đa rời khỏi trấn Long Tỉnh.
Hứa Huyên gật đầu nói.
Vậy là tốt rồi!
Tô Mộc cười nói.
Đã nói xong chuyện của Hứa Đa Đa, Tô Mộc cũng không muốn tiếp tục lưu lại nơi đây, nếu còn ở lại hắn sẽ cảm thấy đau đầu. Phải biết rằng hắn đã có chút men say, nếu tới lúc đầu óc không còn thanh tỉnh, làm ra chuyện gì quá phận, thật sự không xong. Dù sao Hứa Huyên cũng không quen thuộc như với Ngụy Mạn.
Hứa Huyên…
Tô ca…
Hai người đồng thời lên tiếng, đưa mắt nhìn nhau bật cười, Hứa Huyên cười nói:
Anh nói trước đi.
Em nói trước.
Tô Mộc nói.
Hai người thấy thú vị sao? Đẩy tới đẩy đi, em nhìn cũng có chút ngán ngẩm. Tô Mộc, anh là địa chủ, chúng ta là bạn bè phải không?
Cố Tiểu Mỹ đột nhiên đứng lên nói.
Phải.
Tô Mộc nói.
Nếu là bạn bè, anh nên mời tụi em ăn cơm, em đói bụng!
Cố Tiểu Mỹ quyệt miệng nói.
Không phải đâu? Tới bây giờ hai người còn chưa ăn cơm sao? Không phải nói hai người đi ăn cơm trước rồi gặp mặt sau sao?
Tô Mộc ngoài ý muốn nói.
Đừng oán em, nên oán nàng!
Cố Tiểu Mỹ không chút do dự bán đứng Hứa Huyên:
Nhất định đòi tắm rửa, còn muốn em mặc như vậy…làm matxa cho nàng. Em thật sự đói bụng, nếu không ăn cơm sẽ điên mất.
Nè, anh ngồi đây chờ tụi em một chút, thay quần áo xong cùng ra ngoài.
Cố Tiểu Mỹ nói.
Được, anh ngồi đây, hai người thay quần áo đi.
Tô Mộc nhu nhu trán, có chút choáng váng.
Dù sao Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ cũng là khách, Tô Mộc không thể không tiếp đãi người ta. Cho dù bây giờ hắn có chút choáng váng, nhưng cũng không sao, càng nhiều là do vừa rồi hắn bị Hứa Huyên trêu chọc nên bị ảnh hưởng mà thôi.
Trấn định, trấn định!
Tô Mộc đang tự nhủ thầm, bên tai truyền tới tiếng vui cười của Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ. Hai cô gái này thật sự muốn giết người ah, thay quần áo thì thôi đi, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nếu không phải cảm thấy không lễ phép, hắn đã gọi Dương Tiểu Thúy đưa cơm lên tận phòng.
Xong rồi, chúng ta đi!
Không bao lâu Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ đã đi ra, Tô Mộc đứng lên quan sát hai người, thật sự là một đôi hoa tỷ muội khiến người cực kỳ hâm mộ.
– Đi, mời hai cô cùng đi ăn món ăn đặc sắc huyện Hình Đường!