Tô Mộc biết, Chu Phụng Tiền không phải không nghĩ tới điều này, mà là không muốn tin tưởng chuyện đã đi tới bước này. Quả nhiên sau khi Chu Phụng Tiền nghe thấy lời nói của Tô Mộc, ánh mắt càng khiếp sợ.
- Cậu nói rất đúng!
Chu Phụng Tiền gật đầu nói:
- Nếu trong lòng nhân dân không có sợ hãi, đã nói lên sợ hãi đã chân chính xâm nhập vào trong xương tủy, bất kể là ai, chỉ cần dám làm ra chuyện như vậy, cũng là kẻ địch của nhân dân, cũng là kẻ địch của chính quyền, nguyên tắc đối đãi với kẻ địch của chúng ta rất đơn giản, đó chính là tuyệt đối trấn áp, Tô Mộc, chuyện này tốt nhất cậu cho tôi một câu trả lời hài lòng.
- Chu lão, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.
Tô Mộc nói
- Như vậy là tốt nhất.
Chu Phụng Tiền lạnh nhạt nói
- Chu lão, ngài định ở lại thành phố Cổ Lan hay là đi đâu?
Tô Mộc hỏi.
- Làm sao? Muốn thăm dò tin tức của tôi sao?
Chu Phụng Tiền cười nói.
- Không dám, Chu lão xem ngài nói kìa, làm sao tôi dám thăm dò tin tức của ngài, tôi là nghĩ có nên thị ủy thông báo với ngài, nói ngài đã tới hay không.
Tô Mộc cười tủm tỉm nói
- Cậu? Ha ha!
Chu Phụng Tiền ngửa mặt lên trời cười to:
- Tôi biết ngay sớm muộn có một ngày cậu sẽ biết chân tướng của tôi, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậ, được rồi, nếu cậu đã biết, tôi cũng không nói thêm gì nữa. Chuyện này cậu phải xử lý cho tốt, nếu trước khi tôi rời đi, cậu còn chưa có kết luận cậu sẽ biết hậu quả.
- Tôi?
Tô Mộc nhất thời không biết nói gì, cái gì gọi là trước khi ngài rời đi nhất định phải làm xong, tôi biết ngài rời đi lúc nào? Nếu ngài cứ như vậy xoay người rời đi, vậy tôi cũng không có cách nào giải quyết xong chuyện kia.
- Chu lão, tôi sẽ mau sớm giải quyết chuyện này.
Tô Mộc cắn răng một cái, chuyện đã như vậy, nói thêm gì đó với Chu lão thật sự không cần thiết, hắn tuyệt đối sẽ không để ý tới.
- Vậy tôi chờ tin tức tốt của cậu, còn nữa chuyện tôi tới đây, ngoài cậu ra, tôi không muốn bất cứ kẻ nào biết nữa, nếu có ai biết, vậy thì tuyệt đối là cậu để lộ tin tức, đến lúc đó cậu biết thế nào rồi đấy.
Chu Phụng Tiền nói xong liền đi về phía xe, để lại một mình Tô Mộc bất đắc dĩ đứng tại chỗ.
Cái gì gọi là chỉ cần có người biết, chính là tôi tiết lộ ra ngoài, điều này sao có thể? Chuyện này cũng không phải chỉ mình tôi biết, làm sao có thể đổ hết lên đầu tôi! Chu lão, ngài cũng không thể không nói lý lẽ như vậy!
Bọn Chu Phụng Tiền cứ như vậy rời khỏi thôn Thượng Hà, nhưng Quan Ngư không đi, mà lưu lại.
- Tô ca, chuyện này thật sự không có quan hệ đến em, Chu gia gia có phải là quan rất lớn hay không?
Quan Ngư hỏi
-Rất lớn.
Tô Mộc nói.
- Lớn thế nào? Có thể quản anh không? Vừa rồi Chu gia gia nói nếu anh không giải quyết chuyện này, ngài ấy sẽ cách chức anh, ngài ấy thật sự có thể sao?
Quan Ngư hỏi
- Cách chức anh? Lão nhân gia này thật sự xem trọng anh rồi, nếu lão nhân gia ấy muốn cách chức của người nào đều có thể triệt tiêu.
Tô Mộc cười khổ lắc đầu, đối với người không biết chuyện quan trường như Quan Ngư, thật sự không biết tồn tại của Chu lão có ý nghĩa như thế nào.
- Lợi hại vậy sao!
Quan Ngư lè lưỡi
- Còn em nữa, định ở đây chơi mấy ngày?
Tô Mộc hỏi
- Anh không cần phải để ý đến em, em chính là tới đây thăm anh, sau đó trở lại kinh thành, em còn phải trở về trung học Hình Đường một chuyến, lần này em tới đây là có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của anh.
Quan Ngư nói
- Chuyện gì?
Tô Mộc hỏi
- Em muốn hỏi thăm, anh nói em học đại học ở đâu thì tốt?
Quan Ngư hỏi.
- Cái này... Tạm thời không nói trước được, đợi sau khi anh suy nghĩ sẽ trả lời em, chuyện này không thể qua loa!
Tô Mộc chần chờ nói.
- Được rồi, Tô ca, vậy bây giờ em đi đây.
Quan Ngư nở nụ cười như hoa nói.
Tô Mộc biết bây giờ không phải là lúc ôn chuyện với Quan Ngư, trong đầu hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Chu Phụng Tiền..., trên mặt lộ ra một nụ cười quyết tâm, có lão nhân gia đứng sau lưng, mình còn sợ gì nữa? Hơn nữa chuyện này mình đã quyết định, nếu một giờ sau hóa chất Húc Thịnh không đồng ý năm điều kiện kia, vậy thì cứ dựa theo trình tự mà giải quyết.
Hi vọng bên phía Từ Viêm có thể lấy được chứng cớ hữu ích!
Từ Viêm là ai? Đó là người đi ra từ cơ sở, biết thủ đoạn nào đối phó với hạng người gì là hữu hiệu nhất, thật sự so với cái gọi là thương tổn nhân thân, hiện tại hắn thích chơi trò bức bách tâm lý, hoàn toàn đánh bại trận tuyến tâm lý của đối phương, chỉ cần có thể làm được việc này, liền ý nghĩa thủ đoạn của Từ Viêm sẽ bén nhọn thêm mấy phần, còn Từ Viêm cũng xem chuyện này là một sở thích.
Nếu không, với thân phận của Từ Viêm, thật sự không cần thiết xuất hiện trong phòng thẩm vấn lúc này.
Muốn chân chính để cho một người khuất phục, thủ đoạn gì là có hiệu quả nhất? Đe dọa, thừa dịp đối phương không kịp phản ứng, hoàn toàn đè gục tâm lý của hắn.
Giống như bêu đầu, xử tử lăng trì, ngũ xả phanh thây... Thử hỏi, khi ngươi tận mắt nhìn thấy những hình phạt kia, trong lòng có thể không sợ hãi hay không? Không thể nào! Chỉ cần ngươi có những ấn tượng này, mục đích thống trị cũng đạt được.
Hiện tại mặc dù Từ Viêm không cách nào đùa bỡn những thủ đoạn, cũng không có nghĩa Từ Viêm không thể thông qua phương thức còn lại để đạt được hiệu quả này.
Giống như những hình ảnh tài liệu đang phát hiện tại!
Phải biết rằng những hình ảnh tài liệu này là một trọng bảo của Từ Viêm, tất cả những thiết bị truyền phát tin này đều là thủ đoạn thẩm vấn đơn giản nhất, khác với những thủ đoạn thẩm vấn cổ đại, tất cả đều được chế luyện hiện đại, hơn nữa tính thực tế rất tốt. Nói thí dụ như từng sợi dây thép quấn quanh trên người, khi ghế dựa ngã xuống, từng sợi dây thép sẽ trói buộc, nhanh chóng bó sát vào người.
Người bị tra hỏi, sẽ mình đầy thương tích, sẽ máu tươi loang lổ, trừng phạt như vậy quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, những hình ảnh như vậy xuất hiện trước mắt, thật sự làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
Hiện tại Hạ Tiểu Xuyên gặp phải chính là tình cảnh như thế!
Hạ Tiểu Xuyên làm sao cũng không nghĩ tới, mình lại có một ngày đụng phải chuyện như vậy, phải biết rằng hắn dựa vào quyền thế của Hạ gia quấy rối, nhưng chưa từng bị người ta quấy rối, chưa nói đến ở trong cục còn có những thủ đoạn như vậy, Hạ Tiểu Xuyên cũng có nghe thấy một số thủ đoạn, nhưng so với những thứ nhìn thấy hiện tại, quả thực chỉ là trò trẻ con.
Đáng chết chính là, trong phòng thẩm vấn, không có gì ngoài máy chiếu đang phát hình, ánh đèn thì u ám, trước mắt cũng chỉ có một mình Từ Viêm, khuôn mặt Từ Viêm âm lãnh đến mức không biết tại sao Hạ Tiểu Xuyên lại hồi tưởng lại những ác quan trong lịch sử thiên triều.
- Ngươi muốn thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, làm ô nhiễm sông thôn Thượng Hà, không phải là ta, đổ rác thải lên ruộng đồng cũng không phải là ta, cả đập phá trường học cũng không phải là ta, ta chỉ mang người đến thôn Thượng Hà tiến hành đàm phán, chẳng lẽ điều này cũng sai sao? Nếu ngươi giam ta ở đây, ngươi chính là phạm pháp, ngươi biết không?
Hạ Tiểu Xuyên run rẩy kêu lên.
- Phạm pháp?
Từ Viêm cười lạnh nói:
- Hạ Tiểu Xuyên, ta thấy đến hiện tại ngươi vẫn không biết ngươi đã phạm vào chuyện gì, ngươi có thể nói ngươi vô tội sao? Ngươi biết hành động lúc đó của ngươi là gì không? Công khai xúi giục người của hóa chất Húc Thịnh, ý đồ nguy hại thôn dân thôn Thượng Hà! Công khai tấn công Tô Mộc chủ nhiệm, hơn nữa đã tiến hành công kích nhân thân đối với hắn! Ngươi nói với những tội như vậy, ta không làm gì được ngươi sao? Còn nữa ta cũng lười nhiều lời với ngươi, bởi vì ta vốn không muốn làm gì ngươi, ngươi cứ đàng hoàng chờ ở đây cho ta.
- Không thể! Ta không thể ở đây, ta tuyệt đối không ở, ta muốn ra ngoài, Từ Viêm, ta cho ngươi biết, ngươi không có quyền làm như vậy với ta, bởi vì ta không phải là người trong thiên triều! Ta được miễn quyền ngoại giao! Ta là người Mỹ!
Hạ Tiểu Xuyên bất chợt la lớn.
- Cái gì?
Khi Từ Viêm nghe nói như thế, chân mày không khỏi nhíu lại, làm một cảnh sát, hắn có thể nhạy cảm bắt được tình tiết bất ngờ, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Xuyên, vẻ mặt đột nhiên âm lãnh.
- Ngươi lừa gạt ai chứ, ngươi là người Mỹ, ngươi cho ta mắt mù sao? Có biết nếu ngươi còn dám nói xằng nói bậy như vậy, ta còn có thể kiện ngươi tội danh mạo nhận! Đến lúc đó, ngươi thật sự không có cách nào rời khỏi nơi này!
- Không, ta không lừa gạt ngươi, ta thật sự không phải người của thiên triều, ta đã gia nhập quốc tịch Mỹ, chẳng những ta, ngay cả nhị đại gia Hạ Hà cũng không phải người thiên triều, ta là theo chân hắn gia nhập quốc tịch Mỹ, chúng ta hiện tại chính là người Mỹ, không sai, chúng ta chính là người Mỹ, ngươi dám đối đãi với chúng ta như vậy, hắc hắc, Từ Viêm, đợi sau khi ta ra ngoài, sẽ tính sổ với ngươi!
Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên can đảm, nghĩ đến thân phận bất đồng hiện tại của mình, lập tức cao ngạo.
Cái gì? Hạ Hà cũng là quốc tịch Mỹ!
Mí mắt Từ Viêm nhảy lên một trận, ngay sau đó truy vấn Hạ Tiểu Xuyên mấy câu, sau đó xoay người đi ra phòng thẩm vấn, trực tiếp bấm điện thoại của Tô Mộc:
- Lãnh đạo, nơi này có chuyện, là như vậy...