Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, là nơi hăng hái chiến đấu!

Tưởng Hoài Bắc quý trọng cơ hội này hơn bất kỳ ai khác. Hắn đã tìm hiểu rất kỹ công tác ở thành phố Tây Phẩm thế nào. Điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn. Cho dù hắn là thư ký của Trịnh Vấn Tri, nếu như không nắm được mười phần thành tích ở trong tay, cũng đừng mong có thể nhận được sự tôn trọng của ai. Cũng bởi vì hắn là thư ký của Trịnh Vấn Tri, cho nên chắc chắn càng hiểu rõ tầm quan trọng của thành tích. Chỉ có khiến công việc của mình vững chắc, mới có thể giành được cơ hội cất nhắc.

Tưởng Hoài Bắc đương nhiên hiểu rõ Bàng Chấn Kỳ, bí thư Thị Ủy thành phố Tây Phẩm là người đứng ở trong đội ngũ của Trịnh Vấn Tri. Hơn nữa, quan hệ của hai người cũng không phải đơn giản. Giữa hai người vẫn có quan hệ rất sâu sắc. Bởi vì nói thế nào, Tưởng Hoài Bắc cũng là thư ký của Trịnh Vấn Tri. Bàng Chấn Kỳ muốn gặp được Trịnh Vấn Tri, chung quy phải thông qua hắn mới có thể làm được.

Nhưng vậy thì tính sao?

Tưởng Hoài Bắc đã sớm biết, ở trong quan trường nếu như không phải là nhân mạch do mình tạo nên, chỉ dựa vào mồm mép đùa giỡn một chút là có thể làm được sao? Đó là chuyện không thể. Bàng Chấn Kỳ sẽ không làm khó mình, nhưng muốn nói đến thật sự ủng hộ, vậy cũng chưa chắc. Dù sao Bàng Chấn Kỳ là bí thư Thị Ủy, cũng không phải là bảo mẫu của Tưởng Hoài Bắc.

Bất cứ lúc nào cũng phải dựa vào chính mình. Cho nên Tưởng Hoài Bắc đối với Tô Mộc là đặc biệt xem trọng.

Tưởng Hoài Bắc hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác về nội tình của Tô Mộc. Hắn hiểu rõ nếu như Tô Mộc thật sự lợi dụng tốt, có khả năng bạo phát ra năng lực cực lớn. Nói như vậy, hắn thật ra có thể tác động xuống. Nói ví dụ như đem huyện Hoa Hải hiện tại kéo vào dưới trướng của mình. Cho dù mình chẳng quản được bất kỳ công việc gì, chỉ cần được phân công quản lý huyện Hoa Hải là được.

Chỉ cần huyện Hoa Hải trở thành vòi nước phát triển kinh tế của thành phố Tây Phẩm, thành tích của Tưởng Hoài Bắc hắn sẽ vững vàng.

Đây cũng là điều Tưởng Hoài Bắc hy vọng trước khi tới đây, từ tấm thẻ cầu được từ chỗ Trịnh Vấn Tri.

– Tô lão đệ, nếu như trong quá trình chính phủ thành phố điều chỉnh công tác, anh được phân công quản lý huyện Hoa Hải, cậu phải phối hợp công tác với anh.

Tưởng Hoài Bắc cười nói.

– Anh Tưởng, lời anh nói là sự thật sao?

Ánh mắt Tô Mộc chợt sáng ngời.

Phải biết rằng Tô Mộc cũng mới đến, thật sự sợ trong thành phố sẽ gặp phải người ngăn cản mình. Nếu như Tưởng Hoài Bắc thật sự có thể đối phó chuyện này, như vậy các thị ủy thường ủy còn lại sẽ thầm chấp nhận phân công hắn quản lý huyện Hoa Hải, cũng sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết. Đây là chuyện tốt, là chuyện Tô Mộc tha thiết ước mơ.

– Đương nhiên là sự thật!

Tưởng Hoài Bắc cười nói.

– Anh Tưởng, có thể nắm chắc mấy phần?

Tô Mộc hỏi.

– Tám phần!

Tưởng Hoài Bắc nói.

– Tám phần, tám phần…

Tô Mộc thì thầm hai câu, ánh mắt càng nóng rực.

– Tưởng phó thị trưởng, chỉ cần anh có thể phân công quản lý huyện Hoa Hải, bảo đảm trong quá trình huyện Hoa Hải phát triển sau này, sẽ không phải chịu ảnh hưởng lung tung. Tôi cam đoan với anh, trong thời gian rất ngắn, tuyệt đối có thể khiến huyện Hoa Hải khắc phục khó khăn!

– Được, anh chờ chính là lời này của em!

Tưởng Hoài Bắc cười to nói.

Trên con đường này, Tưởng Hoài Bắc cảm thấy hoàn toàn thả lỏng. Hiện tại hắn ngược lại hi vọng thành phố Tây Phẩm sẽ có khó khăn. Nếu như không có khó khăn, làm sao có thể thể hiện ra sự bất phàm của hắn?

Khi toàn bộ đoàn xe xuất hiện ở thành phố Tây Phẩm, ở trong trình tự đã sớm chuẩn bị đầy đủ, Dương Viêm Ngọc liền thu xếp xong chuyện của Tưởng Hoài Bắc. Sau khi Tưởng Hoài Bắc phát biểu nhậm chức, coi như đã trở thành phó thị trưởng thường vụ thành phố Tây Phẩm được đề danh. Tiếp theo chỉ cần trải qua trình tự đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc là được. Vốn mọi chuyện đều được tiến hành tốt đẹp ở trong bầu không khí bình ổn như vậy, lại có chút bất ngờ xuất hiện.

Buổi trưa, Dương Viêm Ngọc thật ra không rời đi, mà ở lại thành phố Tây Phẩm, ăn bữa tiệc trưa do chính phủ thành phố chuẩn bị hoan nghênh.

Cũng chính ở trong bữa tiệc như vậy, Dương Viêm Ngọc đột nhiên nhìn về phía Bàng Chấn Kỳ cười nói:

– Chấn Kỳ, lần này tôi qua trả lại cho thành phố Tây Phẩm một thành viên có năng lực đấy.

– Ai vậy?

Bàng Chấn Kỳ cười nói.

– Chính là hắn!

Nói xong, Dương Viêm Ngọc nhìn về phía Tô Mộc vẫy vẫy tay, Tô Mộc nhìn thấy động tác tay của Dương Viêm Ngọc, có chút sửng sốt. Nhưng hắn không do dự nhiều, nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp đi qua. Hôm nay là chuyện công tác của Tưởng Hoài Bắc. Đợi sau khi chuyện của Tưởng Hoài Bắc dàn xếp xong, Tô Mộc mới có thể tùy người do bộ Tổ chức thị ủy thành phố Tây Phẩm phái ra, đi tới huyện Hoa Hải nhậm chức.

– Tô Mộc, huyện trưởng huyện Hoa Hải của các người!

Dương Viêm Ngọc cười nói.

– Chào Bàng bí thư, chào Lỗ thị trưởng, chào các vị lãnh đạo.

Sau khi Tô Mộc qua, nhanh chóng ân cần thăm hỏi.

Tô Mộc!

Bàng Chấn Kỳ cũng vậy, Lỗ Minh Nghĩa cũng vậy, thậm chí cả những thị ủy thường ủy khác đang ngồi trong bàn này, đều không phải là người đóng cửa không ra ngoài. Bọn họ đều có nhân mạch của riêng mình. Bọn họ đều hiểu được người trẻ tuổi trước mắt này, đừng thấy trẻ tuổi, nhưng là nhân vật cứng rắn không thể bỏ qua. Không nói tới chuyện khác. Nếu như không phải huyện Hoa Hải đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không nhảy dù tới đây. Nếu dựa theo tốc độ chính quy của Tô Mộc hiện tại, chắc hẳn trong tương lai không xa, sẽ lấy thân phận chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy xuất hiện ở thành phố Tây Phẩm.

Nói vậy, thành phố Tây Phẩm có ai dám không để ý Tô Mộc?

Nhưng bây giờ lại khác. Không nói tới những cái khác, Tô Mộc đã trở thành Huyện trưởng huyện Hoa Hải. Nói cách khác là cấp dưới của đám người kia. Ở trong quan trường, không quan tâm anh có hậu trường mạnh mẽ, cứng rắn tới mức nào, chỉ cần quan giai thấp hơn một cấp, phải nghiêm khắc tuân thủ quan hệ giữa cấp dưới và lãnh đạo. Ai cũng không có cách nào thay đổi được chuyện này. Nếu không sẽ rơi vào tiếng xấu không tuấn theo kỷ luật của tổ chức, không để lãnh đạo vào trong mắt.

Thật ra nếu muốn nói sâu hơn, các thị ủy thường ủy đang ngồi ở đây đều có mông chờ lớn đối với chuyện Tô Mộc đến đây. Bọn họ hi vọng người có năng lực làm kinh tế này, có thể thật sự khiến huyện Hoa Hải thoát bần tiến tới giàu. Nói vậy, kinh tế thành phố Tây Phẩm không chừng sẽ phát sinh biến hóa.

Các thị ủy thường ủy thành phố Tây Phẩm đang suy nghĩ quan sát Tô Mộc. Đồng thời, trong đầu Tô Mộc đã nhanh chóng chuyển động. Tuy rằng hắn không biết mục đích Dương Viêm Ngọc gọi hắn qua thực sự là gì, là tìm chỗ dựa hay muốn đánh. Nhưng không quan tâm là loại nào, hiện tại hắn đã đi qua. Tô Mộc qua, nhất định phải đối mặt với chuyện sắp tới. Không nói tới những chuyện khác, bây giờ hắn thực sự trở thành tiêu điểm chú ý. Có thể được Dương Viêm Ngọc xem như trọng điểm chiếu cố như vậy, có ai dám không để ý Tô Mộc?

Dưới trường hợp như vậy, thật sự muốn điều động quan bảng!

Tô Mộc hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái xong, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong tay vẫn cầm chén rượu, trên mặt tươi cười, khiến người ta cảm thấy rất thản nhiên. Biểu hiện như vậy, thật sự khiến tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, ngây người.

Trong đầu mọi người đều nghĩ, người này quả nhiên không đơn giản. Có thể ở dưới trường hợp như vậy, có thể ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhiều thị ủy thường ủy, vẫn duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối. Đổi lại là bọn họ, tuyệt đối sẽ giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Đây cũng là do địa vị khác nhau mang đến nhãn giới khác nhau!

Trước đó, dù thế nào Tô Mộc cũng là chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, làm sao có thể bị chiến trận trước mắt hù dọa được? Ngay cả lãnh đạo tỉnh ủy Tô Mộc cũng có thể gặp bất cứ lúc nào. Nếu như thật sự muốn dựa vào đội hình như vậy hù dọa hắn, chính là nằm mơ!

– Đồng chí Chấn Kỳ, tôi giới thiệu với đồng chí, đây là đồng chí Tô Mộc. Hắn sẽ thành huyện trưởng của huyện Hoa Hải các anh. Đồng chí Tô Mộc làm kinh tế thật sự rất tốt. Cho nên các anh bây giờ thật sự có phúc. Anh không biết, thời điểm tiết lộ tin tức đưa đồng chí Tô Mộc xuống cơ sở, có rất nhiều thành phố đều tranh đoạt hắn.

Dương Viêm Ngọc cười nói.

– Đúng vậy. Thành phố Tây Phẩm chúng tôi chỉ còn thiếu người như đồng chí Tô Mộc. Tôi tin tưởng sau khi đồng chí Tô Mộc qua, phát triển kinh tế ở thành phố Tây Phẩm chúng tôi tuyệt đối sẽ nâng cao!

Bàng Chấn Kỳ vừa cười vừa nói.

– Đúng vậy, nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Tô Mộc đến thành phố Tây Phẩm chúng tôi.

Lỗ Minh Nghĩa cười nói.

– Vẫn mong dựa vào lãnh đạo thượng cấp ra sức ủng hộ.

Tô Mộc nói.

Trong trường hợp như vậy, thật sự không nhất thiết phải trắng trợn nói loạn cái gì có hay không có. Quy định thế nào công thức hoá thế nào thì nói thế. Dù sao ở trong mắt Tô Mộc, bữa tiệc ngày hôm nay chỉ cần kết thúc, tức tức về mình nhất định sẽ truyền đi. Nhưng không sao. Dù sao mình cũng đã có danh tiếng, sẽ không sợ điều này.

Huyện Hoa Hải, thật không sợ các người có thể chơi ra trò gì.

– Đồng chí Chấn Kỳ, đồng chí Minh Nghĩa, tôi thật sự hi vọng lần sau khi trở lại, thành phố Tây Phẩm các người có thể có một biến hóa lớn.

Dương Viêm Ngọc nói.

– Sẽ như vậy!

Bàng Chấn Kỳ quyết đoán nói.

Bữa tiệc buổi trưa diễn ra trong bầu không khí hài hòa. Tô Mộc lại trở về chỗ ngồi. Những người còn lại trong bàn liền bắt đầu giơ cốc rượu lên, mời rượu Tô Mộc. Lúc trước không biết Tô Mộc là ai. Bây giờ biết rồi, tuyệt đối không thể buông tha cơ hội kết giao. Tô Mộc là ai? Hắn chẳng những là huyện trưởng huyện Hoa Hải, trước đó còn là chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. Với thân phận như vậy, làm sao có thể đơn giản được?

Các người như vậy, Tô Mộc làm sao có thể không phối hợp được?

Phải biết rằng Tô Mộc cũng chờ đợi cơ hội như vậy. Những người ngồi đây đều là người trong thành phố Tây Phẩm, mỗi người đều có địa vị. Nếu không có địa vị làm sao có thể ngồi ở chỗ này? Cho nên mắt nhìn thấy cơ hội tốt như vậy, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Quan bảng bắt đầu chuyển động. Mỗi ngày có năm lần cơ hội dùng quan bảng. Hắn trực tiếp dùng hết bốn lần. Một lần còn lại, chính là để dành tới lúc tiến hành báo danh ở chỗ bộ Tổ chức thị ủy, xem có cơ hội vận dụng hay không.

Ngoài ra, điều khiến Tô Mộc bất ngờ chính là, ở trong bữa tiệc trưa như vậy, không ngờ không tìm được bóng dáng của bí thư huyện Hoa Hải. Theo lý mà nói, cấp các huyện của thành phố Tây Phẩm ở trong trường hợp như hiện nay, xuất hiện cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng bây giờ lại không có ở đây. Điều đó khiến Tô Mộc có cảm giác ngoài ý muốn.

Chỉ có điều việc này tạm thời để lại đó. Tô Mộc rất thành thạo ứng phó với trường hợp như vậy.

Hắn không biết, đúng lúc này, có đôi mắt ở trong bóng tối theo dõi hắn, phóng ra ánh mắt cũng không phải là thiện ý, mà đầy vẻ ác độc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK