Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyện vọng luôn mỹ hảo, sự thật luôn tàn khốc, người nào không thừa nhận điểm này cũng không được.

Bất cứ thời điểm gì, cái gọi là nguyện vọng cũng không phải nói hoàn thành là hoàn thành, toàn bộ đều là công việc khó làm. Đừng nghĩ nguyện vọng mỹ hảo cỡ nào, bởi vì một khi ngươi làm như vậy, vậy ý nghĩa ngươi gặp gỡ kết quả bi thảm. Muốn không bị loại bi thảm này ảnh hưởng tới tâm tình, biện pháp tốt nhất là đừng hy vọng nguyện vọng có nhiều kích tình.

Chỉ có như vậy, thời điểm kết quả mỹ hảo, ngươi mới có hy vọng thực hiện nguyện vọng.

Nhưng mà chuyện này chính là Chu Mai Lâm phải đối mặt hiện tại.

Giọng Lý Hưng Hoa gào thét không chút che dấu gì cả, từ trong điện thoại truyền ra, hắn không muốn nghe cũng không được. Cũng chỉ có vào lúc này Chu Mai Lâm mới đột nhiên phát hiện, bản thân mình không có kiên cường như vậy, đối với Tôn gia hắn cũng sinh ra dao động. Bởi vì nếu như nói Lý Hưng Hoa cùng Bạch Vi Dân liên thủ đối phó chính mình, mặc dù có Tôn gia thì mình có thể xoay người hay sao?

Ngươi một phó thị trưởng, bị bí thư thị ủy cùng thị trưởng liên thủ hạ bệ, ai còn dám dùng ngươi?

- Lý bí thư, đúng, hắn đang ở chỗ của tôi.

Bạch Vi Dân nói ra.

- Bảo hắn đi tới chỗ của tôi, tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào. Bạch thị trưởng, thuận tiện nói với anh một chút, ba xí nghiệp rút vốn không nói, lãnh đạo trong tỉnh đã gọi xuống hỏi thăm rồi đấy.

Lý Hưng Hoa nói một câu, nhưng mà câu này làm nội tâm của Bạch Vi Dân căng cứng, việc này đã không còn trong tay của hắn nữa rồi.

Đã biết rõ bối cảnh đám người Lý Nhạc Thiên không đơn giản, bây giờ tốt rồi. Người ta có bối cảnh hùng hậu, đến nơi đây lại là đầu tư, thời điểm tất cả chuẩn bị tốt chỉ cần ký hiệp nghị là xong, thành phố Cổ Lan lại làm ra chuyện như thế, phải làm sao bây giờ?

- Vâng, tôi sẽ bảo hắn ta đi qua, tôi cùng đi cùng.

Bạch Vi Dân nói.

- Tốt. Tôi chờ các người.

Lý Hưng Hoa nói xong tắt điện thoại.

Sắc mặt Bạch Vi Dân bất thiện nhìn chằm chằm vào Chu Mai Lâm, nói:

- Vừa rồi Lý bí thư điện thoại anh cũng nghe rồi đấy, tôi mặc kệ lý do của anh đầy đủ cỡ nào. Hành vi của anh hiện giờ đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới bộ mặt của thị ủy. Hiện tại trước theo tôi đi tới chỗ Lý bí thư, chuyện này không thể tính toán như thế đâu.

- Bạch thị trưởng, tôi...

Chu Mai Lâm vừa định tiếp tục giải thích, bị Bạch Vi Dân trừng mắt, hắn đứng dậy muốn rời đi, điện thoại lại vang lên, sau khi Bạch Vi Dân nghe, bên kia là giọng nói quen thuộc với hắn.

Là phó tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam Thiệu Khôn!

- Thành phố Cổ Lan của các người muốn làm cái gì? Người ta hảo hảo tới chỗ của các người đầu tư, vì cái gì không cho người ta đầu tư còn đuổi ra ngoài? Khu Cao Khai như thế nào? Ai nói khu Cao Khai có vấn đề? Bạch Vi Dân, chuyện này anh phải xử lý tốt. Nếu quả thật bởi vì chuyện này mà làm nhà đầu tư thất vọng đau khổ rời đi, thành phố Cổ Lan của các người sẽ bị điều tra.

Thiệu Khôn nói rất ngắn gọn.

Sau khi nói xong, không chờ Bạch Vi Dân giải thích thì tắt điện thoại.

Bạch Vi Dân biết rõ. Thiệu Khôn đã thật sự tức giận.

Đúng vậy a, nếu như những người còn lại trong tỉnh đã biết, Thiệu Khôn làm sao không biết. Thiệu Khôn là ai? Khu Cao Khai chính là một tay hắn dựng lên, hắn muốn nhìn khu Cao Khai của thành phố Cổ Lan phát triển nhất.

Mặc dù nói khu Cao Khai cũng có rất nhiều vấn đề, nhưng không thể phủ nhận nếu nói khu Cao Khai thật có thể quật khởi, chuyện này với Thiệu Khôn mà nói là chuyện cực tốt.

Ai dám trở ngại khu Cao Khai phát triển, đó là đối nghịch với Thiệu Khôn, Thiệu Khôn làm sao không tức giận?

Nhìn qua Chu Mai Lâm, nhìn qua người chọc chuyện lớn cỡ nào. Bạch Vi Dân thật sự muốn chửi Chu Mai Lâm một trận. Nhưng hắn biết rõ, hiện tại cấp bách nhất không phải là khua môi múa mép với Chu Mai Lâm ở chỗ này, mà là tranh thủ thời gian tiến tới chỗ Lý Hưng Hoa, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mới là mấu chốt nhất.

- Tô Mộc, anh không cần đi theo, anh bây giờ lập tức đi tới khách sạn trấn an tốt đám người Lý tổng. Nói cho bọn họ biết, không có chuyện chuyển dời đâu, sau đó ký kết cứ tiến hành đúng hạn, đến lúc đó tôi sẽ đích thân tham gia.

Bạch Vi Dân nói ra.

- Vâng, thị trưởng, tôi sẽ làm!

Tô Mộc gật đầu nói.

- Tốt, vậy cứ như thế.

Bạch Vi Dân vừa nói vừa đi ra ngoài, Chu Mai Lâm theo sau, đầu rũ cụp xuống. So sánh với vừa rồi vênh váo tự đắc, hiện tại Chu Mai Lâm đã thật sự ỉu xìu.

Không ỉu xìu không được ah, cả chuyện này phát triển tới mức như thế, vậy mà không có một chuyện gì dựa theo kế hoạch của Chu Mai Lâm tiến hành. Chẳng những không có, hơn nữa còn phát triển theo hướng ác liệt nhất, nếu không nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, xem chừng tiền đồ của Chu Mai Lâm cũng dừng ở đây.

Nghĩ tới như vậy, Chu Mai Lâm liền lén lút lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Tôn Nguyên Thắng một cái. Sau khi gửi tin nhắn xong, tim Chu Mai Lâm đang treo trên cổ họng cũng buông lỏng một ít.

Trong một biệt thự ẩn mật ở thành phố Cổ Lan.

Tôn Nguyên Thắng người này không có yêu thích gì nhiều, hưởng thụ xa hoa tuyệt đối xếp ở hàng đầu. Bất kể ở địa phương nào, cho dù là ở nơi nào hắn cũng không ủy khuất chính mình. Trong lòng người như Tôn Nguyên Thắng, chỉ có mình trời sinh cao hơn người khác một đầu. Trên phương diện cơ sở, Tôn Nguyên Thắng ăn, mặc, ở, đi lại đều muốn tốt nhất. Cũng thế, từ khi sinh ra tới bây giờ, hắn chưa từng bị làm khó ở phương diện này.

Hiện tại đã sắp mười giờ, người bình thường đã bắt đầu đi làm, nhưng mà hiện tại hắn đang hương thụ ánh mặt trời trong phòng, nằm trên giường lớn với hai thân thể trần truồng. Nếu có người khác ở đây, không chừng sẽ nhận ra nữ nhân này là tiểu minh tinh. Cho dù hiện tại còn không còn nổi danh, nhưng minh tinh vẫn là minh tinh.

Nhưng minh tinh này hôm nay làm đủ tư thái, nằm trên giường lớn với Tôn Nguyên Thắng.

Mùi vị dâm dật trong phòng còn chưa có tán đi, đầy đủ nói rõ chuyện đêm qua xảy ra cái gì.

Không biết các ngươi có tin hay không, dù sao ta tin tưởng. Bởi vì nếu ngươi ngủ, người khác quát tháo có lẽ sẽ không đánh thức ngươi dậy, nhưng có đôi khi dù chỉ là âm thanh tin nhắn không lớn cũng có thể làm cho ngươi từ trong mơ màng tỉnh lại. Âm thanh tin nhắn, chuông điện thoại giống như nối thẳng vào tiềm thức của ngươi, có thể trong vô thanh vô tức mở đôi mắt nhắm chặt của ngươi ra.

...

Tôn Nguyên Thắng hiện tại bị âm thanh tin nhắn của Chu Mai Lâm đánh thức, tức giận cau mày, cầm điện thoại nhìn qua, trên mặt mang theo thần thái trầm thấp. Hắn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bắt đầu gọi điện thoại.

- Ca, có kiện chuyện em muốn nói với anh, chuyện là như thế này, Chu Mai Lâm đoạn thời gian trước...

Sau khi Tôn Nguyên Thắng mang kế hoạch của Chu Mai Lâm nói ra, bên kia trầm mặc ngắn ngửi, bên trong có tiếng trách mắt tức giận của Tôn Nguyên Bồi.

- Em nói xem em đã làm ra chuyện gì, anh bảo em khó xử Tô Mộc, cũng không có bảo em làm ra chuyện ngu xuẩn như thế. Chuyện này tính là cái gì? Em thật cho rằng Chu Mai Lâm có Tôn gia chúng ta chống lưng là có thể công nhiên đối kháng hai bả thủ đứng đầu thị ủy sao? Em biết quyết định này có bao nhiêu ngu xuẩn hay không? Làm như vậy sẽ khiến Chu Mai Lâm bị lãnh đạo cả thành phố Cổ Lan xa lánh. Đầu của hắn có bị kẹt cửa không? Vì sao chuyện này em không sớm nói cho anh biết...

Tiếng thóa mạ không ngừng vang lên, làm cho Tôn Nguyên Thắng tỉnh táo lại.

Đúng vậy a, chính mình lúc trước vì sao bị tẩu hỏa nhập ma, cứ thế tán thành biện pháp của Chu Mai Lâm. Hiện tại cẩn thận nhớ tới, đúng là có chuyện như vậy. Chu Mai Lâm làm như vậy không thể nghi ngờ là đắc tội với người, hơn nữa đắc tội với một đám lớn người. Hắn chỉ là phó thị trưởng, công nhiên đối kháng với cao tầng thị ủy thành phố Cổ Lan, đây quả thực là chuyện ngu xuẩn mà.

Chu Mai Lâm lại thật làm như vậy!

Chu Mai Lâm nổi điên sao?

- Ca, vậy anh nói xem chúng ta nên làm như thế nào?

Tôn Nguyên Thắng gấp giọng hỏi.

Tôn Nguyên Bồi trầm mặc, mở miệng nói:

- Chuyện này em đừng có xen vào nữa, cũng không nên giao thiệp vào trong đó. Chu Mai Lâm lần này chỉ sợ không cứu được, Tôn gia chúng ta mà ra tay vào thời điểm này mà nói, sẽ bị người ta lên án.

- Vâng, ca nói thế nào thì em sẽ làm thế nào.

Tôn Nguyên Thắng gật đầu nói.

- Cứ như vậy đi.

Tôn Nguyên Bồi cúp điện thoại, hắn ngồi trên ghế, ngẩng đầu, đây quả thật là tai bay vạ gió, làm sao lại xảy ra chuyện như thế? Ngươi nói Chu Mai Lâm, Tôn Nguyên Thắng không biết lợi hại trong đó, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao? Ngươi quá tin tưởng vào Tôn gia, ngươi làm một chuyện tự cho rằng là thông minh, nhưng nó thật ra là chuyện rất ngu xuẩn.

Chu Mai Lâm là thế, thành phố Cổ Lan bố cục như thế nào? Chẳng lẽ để Tô Mộc tiêu diêu tự tại sao? Không thể, muốn nói như vậy, thể diện của Tôn gia chẳng phải mất hết sao?

Nhưng mà Tô Mộc có Lý Hưng Hoa bảo kê, tại thành phố Cổ Lan hắn có sức nặng kinh người cũng không áp chế nổi. Hôm nay lại có Lý Nhạc Thiên đi ra hỗ trợ, phải đi lộ tuyến cao tầng, nghĩ biện pháp tìm người có phân lượng trấn áp.

- Bạch Vi Dân, thị trưởng thị ủy...

Tôn Nguyên Bồi nghĩ đi nghĩ lại trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, lập tức cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi về Tôn gia, sau khi điện thoại đã thông, trên mặt hắn mang theo thần sắc dữ tợn.

- Tô Mộc, chờ xem, tao sẽ cho mày đại lễ nhanh thôi!

Đại lễ lớn hay không, Tô Mộc bây giờ không biết, hắn hiện tại đang đi tới khách sạn. Phát sinh chuyện như vậy, kết cục của Chu Mai Lâm đã có thể đoán trước. Một phó thị trưởng không vào thường vụ, cũng dám làm ra chuyện như thế, không giết uy phong không được, đừng nói là Lý Hưng Hoa, cho dù là Bạch Vi Dân cũng không đồng ý. Bất kể sau lưng Chu Mai Lâm là ai, lần này chắc xong rồi.

So sánh ra, Tô Mộc hiện tại muốn làm nhất chính là hẹn đám người Lý Nhạc Thiên đến đây, hôm nay cũng ký tên lên hiệp nghị. Chỉ cần phần hiệp nghị này vừa ký, như vậy chuyện này cũng kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK