Chỉ có như vậy, anh mới có thể có mạng sống!
Chỉ cần anh có thể còn sống, tất cả mọi thứ đều là vô nghĩa!
Đây là điều Mai Tranh đã dạy cho Tô Mộc, mà Tô Mộc hiện tại cũng là làm như vậy. Thừa dịp đối phương đang cuồng tiếu ngây người, hắn quyết đoán động thủ, không hề do dự, ngang nhiên phát động công kích mạnh nhất. Hai tên đứng gần hắn nhất, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có đã trực tiếp bị quật ngã. Để có thể giảm bớt lực chiến đấu của đối phương lớn nhất, Tô Mộc xuất thủ tuyệt đối quyết đoán.
Hoặc là không động, nếu đã động thì phải đánh người không có bất kỳ sức hoàn thủ.
- Vô liêm sỉ, hắn lại dám đánh trả, còn đứng ngây ra đó làm gì, động thủ cho ta, quật ngã hắn!
- Bao vây hắn, hôm nay tuyệt đối không để cho hắn chạy trốn!
- Dám đắc tội với Long ca của chúng ta, bất kể là ai, đều phải chịu phạt.
Long ca? Tô Mộc nghe thấy cái tên này, hai mắt không khỏi nheo lại, đám người kia thật sự là ngang ngược càn rỡ. Biết mình đắc tội với Đậu Long, đến đây xả giận co hắn còn chưa nói, còn dám trắng trợn nói ra, điều này có nghĩa là gì? Là hoàn toàn không đặt mình trong mắt, đây là muốn làm cho mình hiểu, rốt cuộc là người nào ra tay.
- Đậu Long. Ngươi đúng là tự chui đầu vào rọ, cho đám lâu la đến đây công kích một cán bộ chính phủ, ngươi ăn gan báo rồi. Lần này, cho dù là Thiên Vương tới đây, cũng đừng hòng cứu được ngươi.
Nếu biết đám người trước mắt không phải hạng thiện lương, Tô Mộc động thủ càng không cố kỵ. Ở trong tay hắn xuất hiện một cây gậy bóng chày mới vừa đoạt được. Mỗi lần né tránh đều sẽ hất lên. Mỗi lần cây gậy bóng chày vũ động cũng sẽ hung hăng đập vào sau lưng một kẻ nào đó, làm cho đối phương hộc máu tại chỗ, ngã sấp xuống đất không thể giãy dụa đứng lên.
- Các người không phải rất cố chấp sao? Không phải vừa lái xe đâm ta sao? Bây giờ còn đứng ngây ra đó làm gì? Ta đứng trước mắt các ngươi, các người có bản lãnh, thì xông lên lấy mạng ta đi!
Tô Mộc vũ động cây gậy bóng chày, mượn chiếc xe hơi bên cạnh, linh hoạt né tránh, mỗi lần tránh ra còn nói mấy câu châm chọc. Đây cũng là tâm lý chiến, làm tan rã phòng tuyến tâm lý của đối phương. Chỉ có như thế mới khiến cho bọn họ biết, cái gì gọi là đau đớn, cái gì gọi là điên cuồng. Chỉ khi bọn họ điên cuồng, Tô Mộc mới có thể gia tăng cơ hội sống sót nhiều hơn.
Từ đầu đến cuối Tô Mộc cũng không có ý nghĩ muốn chạy trốn, với thân thủ của hắn, thật sự là không đặt người nào trong mắt.
A!
Tiếng quát tháo thảm thiết không ngừng vang lên, bởi vì nơi này đã bị phong tỏa. Cho nên cho dù thỉnh thoảng vẫn có người đi đường đi qua, nhưng nhìn tình cảnh bên trong, nghe thấy tiếng quát tháo thê thảm, cũng không ai dám tới gần, xoay người bỏ đi. Theo bọn nghĩ đây nhất định là xã hội đen sống mái với nhau. Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, nơi này lại phát sinh chuyện nghiêm trọng như vậy.
Chín đại chiến tướng của Phi Long bang đều là những nhân vật nguyên lão đi theo Đậu Long giành chính quyền, tất cả bọn họ đều là những người từng nhìn thấy máu, biết động thủ như thế nào có thể mang đến lực sát thương và lực uy hiếp lớn nhất, biết phải làm như thế nào có thể giết chết Tô Mộc trong chớp mắt. Nhưng cho dù như vậy, trải qua mấy phút ngắn ngủi, có năm người ngã trên mặt đất, còn lại ba người mặt đầy khủng hoảng.
Không thể không khủng hoảng!
Đây là lực chiến đấu như thế nào chứ, không phải đối phương chỉ là một chủ nhiệm quản ủy hội sao? Làm sao có thể đánh như vậy? Trời ạ, từ lúc nào nhân viên công vụ lại vạm vỡ như vậy? Phải biết rằng thân thủ như vậy cho dù ở trong đội cảnh sát hình sự, thậm chí là trong đội cảnh sát đặc biệt, cũng không ai dám khẳng định có thể vượt qua. Đây quả thực là muốn lấy cái mạng già của bọn hắn!...
- Hoàng ca, đây chính là người anh nói rất dễ đối phó sao? Tại sao tôi thấy hắn lại cường hãn như vậy?
Chó Săn trợn mắt nhìn Tô Mộc như đại phát thần uy, chưa từng thấy một cán bộ quốc gia nào có thể đánh như vậy.
Bây giờ diện mạo của Hoàng Ngạn rất dữ tợn!
Kế hoạch của hắn chu toàn như vậy, chính là ở chỗ ngã rẽ này chặn xe Tô Mộc lại, sau đó để chín đại chiến tướng bọn hắn bắt đầu đối phó Tô Mộc, tuyệt đối sẽ thu thập cho tróc da tróc thịt, cho Tô Mộc biết đắc tội với Phi Long bang bọn hắn sẽ có kết quả thê thảm cỡ nào. Sau đó nếu có thể, Hoàng Ngạn còn chuẩn bị thuận tiện lấy đi một bộ phận trên cơ thể Tô Mộc, để cho hắn luôn nhớ tới chuyện hôm nay.
Chẳng qua màn phát sinh trước mắt không khỏi quá mức kinh hãi!
Một mình Tô Mộc mạnh mẽ giết chết năm chiến tướng, còn lại ba người cho dù là liên hiệp, cũng không ai dám nói có thể vững vàng ăn chết Tô Mộc. Mặc dù biết là người đứng đầu chín dại chiến tướng, Hoàng Ngạn cũng chỉ dựa vào cái gọi là bối cảnh thân phận, chứ không phải là thân thủ gì đó. Nếu chân chính nói đến thân thủ..., hắn thậm chí là người yếu nhất trong chín người.
Nhưng chuyện tối hôm nay đã không có đường quay về, nếu không cho Tô Mộc một chút giáo huấn, người bị dạy dỗ sẽ chính là bọn người Hoàng Ngạn.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hoàng Ngạn liền xẹt qua nồng đậm sát ý.
- Thế nào? Ba người các người muốn ôm thành đoàn sao? Không phải vừa rồi còn kiêu ngạo nói muốn đánh ta sao? Bây giờ thấy sợ rồi à? Nhìn thấy không, đám người đang nằm trên mặt đất rên rỉ chính là huynh đệ của các người, huynh đệ của các người đã thành như vậy, các người không đỡ dậy, không phải là quá tàn nhẫn sao?
Tô Mộc chanh chua nói.
Có thể trở thành chiến tướng của Phi Long bang, không ai là loại sợ chết, nếu như bị Tô Mộc sỉ nhục như vậy, bọn họ vẫn có thể tiếp tục chịu được, vậy thì không xứng trở thành chiến tướng, được hưởng danh hiệu như vậy.
- Đừng vọng động, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, hắn không dám làm gì chúng tôi đâu.
- Đúng vậy, các người không phải đối thủ của hắn, mau rời đi đi.
- Trở về tìm Long ca, rõ chuyện ở đây với hắn, kêu hắn nghĩ cách giúp chúng ta.
Mấy chiến tướng đang nằm trên đất nhìn thấy ba tên còn lại muốn động thủ, vội vàng la lớn, vừa rồi động thủ đã bộc lộ tất cả ưu điểm khuyết điểm của bọn hắn ra, bọn hắn không dám khẳng định dựa vào ba người trước mắt có thể bắt được Tô Mộc hay không. Thậm chí còn có ảo giác, Tô Mộc cho đến hiện tại vẫn chưa dùng hết sức. Nếu thật sự để cho bọn hắn liều mạng tiếp tục chiến đấu, cuối cùng người xui xẻo tuyệt đối là bọn hắn.
Nên ngừng thì nên ngừng, không ngừng thì ắt loạn.
Chỉ cần ba người bọn hắn có thể còn sống rời khỏi nơi này, sẽ không sợ Tô Mộc dám làm gì bọn hắn. Chỉ có điều bọn hắn đánh giá thấp nhẫn tâm của Tô Mộc, bởi vì khi bọn hắn vừa dứt lời, Tô Mộc không hề nghĩ ngợi, tiến lên một bước, hung hăng đập mạnh một cước. Đòn đá mãnh liệt như vậy khiến cánh tay một tên chiến tướng gãy nát không nói, trong xương còn phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.
A!
Tiếng quát tháo thê thảm không nỡ nhìn nhất thời vang lên chói tai, loại cảm giác đau đớn thấu tận tim gan, thật sự không phải thứ người ta có thể thừa nhận được. Tiếng kêu giống như quỷ khóc sói tru cứ vang lên như vậy trong đêm khuya, cũng may nơi này không có người, nếu không vang lên trong trung tâm thành phố, tuyệt đối có thể kinh động rất nhiều người.
- Lão Lục!
Ba người đang đứng không chút do dự, đôi mắt vằn đỏ, giơ cây gậy bóng chày tiến lên. Kêu bọn hắn trơ mắt nhìn huynh đệ của mình, bị phế bỏ cánh tay, đây là chuyện bọn hắn tuyệt đối không thể làm. Nếu để cho Tô Mộc được như ý, đánh tàn phế hết đám người bọn họ, vậy danh tiếng của chiến tướng Phi Long bang bọn họ hoàn toàn bị mất sạch rồi.
- Tới hay lắm!
Đối mặt với ba cây gậy bóng chày đột nhiên bay tới, Tô Mộc vẫn duy trì tỉnh táo tuyệt đối, lắc mình ra phía sau tạm thời tránh thoát, đồng thời, một cước đá bay một chiến tướng dưới chân, nhất thời ba cây gậy bóng chày liền không hề chậm chạp, tất cả đều lao đến trên người hắn. Cái này còn chưa tính, điều khiến cho người ta tuyệt vọng nhất chính là, Tô Mộc bắt được cơ hội ngắn ngủi như vậy, túm lấy. Gậy bóng chày hung hăng vung lên rồi đập xuống, thoáng cái đánh gãy cánh tay của ba chiến tướng…
Trong nháy mắt, Tô Mộc thật sự đã làm được lấy một chọi tám, đánh ngã tám đại chiến tướng xuống đất. Tám người vừa rồi còn diễu võ dương oai, lúc này đều chịu trọng thương, mấy chỗ xương trên người đều gãy lìa, trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh nồng đậm.
Ầm!
Đột nhiên khi Tô Mộc vừa định tiếp tục động thủ, một cảnh tượng ngoài ý muốn bất ngờ xuất hiện, một tiếng súng phá vỡ yên tĩnh của nơi này, mặc dù cây súng này mang theo ống hãm thanh, nhưng trong phạm vi và khoảng cách như vậy, tiếng súng vẫn vô cùng rõ ràng. Viên đạn bắn vào chỗ mặt đất trước người Tô Mộc, làm tóe lên một chút bùn đất, Hoàng Ngạn cầm súng, sắc mặt xanh mét, hung ác kêu:
- Ngươi cứ đánh nữa đi, ta xem ngươi rốt cuộc mạnh thế nào.
- Là ngươi?
Tô Mộc nhìn Hoàng Ngạn, hai mắt bất giác nheo lại thành một đường.
Tô Mộc thật sự không ngờ, người xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn dám nổ súng chính là Hoàng Ngạn. Hắn biết những người này do Đậu Long phái ra, nhưng Tô Mộc cũng biết những người này chỉ là đám kiến hôi, có thể loại bỏ bất cứ lúc nào, sẽ không đả thương đến căn cốt của Đậu Long. Nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, người bày ra vở tuồng tối nay lại là Hoàng Ngạn.
Phải biết rằng trong tập đoàn của Đậu Long, Hoàng Ngạn coi như là một đại nhân vật. Nếu có thể bắt được hắn, chắn chắn sẽ mang lại ích lợi cực lớn cho kế hoạch của Tô Mộc.
- Hoàng Ngạn, ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Tô Mộc lạnh lùng nói, đối mặt với uy hiếp của khẩu súng, hắn không dám tự tin có thể né tránh, hơn nữa nhìn tư thế nổ súng và khí thế toát ra của Hoàng Ngạn hiện tại. có thể thấy, hắn tuyệt đối không phải là tay mới nghịch súng.
- Làm cái gì? Ngươi hỏi ta đang làm cái gì sao?
Hoàng Ngạn nhe răng cười vung cánh tay lên, lại bắn một viên đến trước mắt Tô Mộc, theo bùn đất bay ra, nụ cười dữ tợn trên mặt hắn càng phát ra cuồng nhiệt.
- Tô Mộc, hiện tại quỳ xuống cho ta!