- Có lẽ là thời điểm nên cấp cho Tôn Nguyên Bồi tìm một ít chuyện làm.
Trong lòng Tô Mộc nhủ thầm.
- Huynh đệ, đoạn đường qua đây cũng mệt nhọc rồi, sao đây? Hay là nghỉ ngơi trước rồi tính sau. Về phần tiệc rượu tối nay, cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ có mặt. Tôi thật muốn kiến thức xem người có thể được tiểu tử Tôn Nguyên Bồi lấy ra làm quân cờ rốt cục có bộ dáng thế nào. Còn dám súy sắc mặt cho chúng ta xem!
Lý Nhạc Thiên cười lạnh nói.
- Đường xá mệt nhọc? Mệt cho anh dám nói! Nhưng tôi thật muốn đi tắm, đã vài ngày cũng không được thoải mái nghỉ ngơi. Được rồi, tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, bây giờ còn sớm, tôi đi tắm rửa một chút sau đó mới tâm sự với mọi người.
Tô Mộc nói.
- Sư phụ, để em an bài.
Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm nói.
- Cậu không an bài thì ai an bài!
Tô Mộc cười nói.
Nơi này là hội quán Đế Hào, nếu thái tử gia Đỗ Phẩm Thượng còn không ra mặt, chẳng phải nói mình thật không có phân lượng? Trường hợp giống như vậy, không khí như thế, cho dù là Tô Mộc cũng bắt đầu thả lỏng.
- Các vị, giới thiệu cho mọi người, vị này là thư ký của tôi tên Trương Quan Trung! Quan Trung, những người này là nhà đầu tư của khu cao tân chúng ta, thuận tiện nói luôn, họ đều là huynh đệ của tôi. Nơi này không có người ngoài, anh không cần quá mức câu nệ. Nếu anh có rảnh rỗi, ở lại đây trò chuyện với họ, yên tâm đi, họ sẽ không làm gì anh đâu.
Tô Mộc cười nói.
- Dạ, lãnh đạo!
Trương Quan Trung gật đầu nói.
Muốn chân chính dung nhập vào trong vòng luẩn quẩn của Tô Mộc, muốn thật sự được Tô Mộc cho phép, Trương Quan Trung biết một màn trước mắt là cách thích hợp nhất, cũng là biện pháp nhanh chóng nhất. Trương Quan Trung nghĩ tới lời dặn dò của ông nội ngày hôm qua, trong lòng nhủ thầm, chỉ cần có cơ hội nhất định làm việc thật tốt, Tô Mộc là một người đáng giá cho hắn truy theo.
Nếu không phải đã biết thái độ của Trương Quan Trung, Tô Mộc quả quyết sẽ không làm ra quyết định như vậy.
Dù sao nói thế nào Trương Quan Trung cũng là thư ký của hắn, thân phận như vậy không thể thay đổi.
Nhóm người Lý Nhạc Thiên là ai? Bọn họ đều là kẻ thành tinh, hỗn trong vòng luẩn quẩn như cá gặp nước, thái độ của Tô Mộc chẳng lẽ còn chưa đủ minh xác sao? Đừng nói bọn họ đều biết thân phận Trương Quan Trung, biết hắn là cháu trai của Trương Lão Hổ, hơn nữa có Phó lão đứng sau lưng, chỉ nói với thân phận thư ký của Tô Mộc đã đủ cho họ tiếp nạp hắn.
- Gọi lãnh đạo cái gì, ở trong này tất cả mọi người là huynh đệ. Ngồi xuống uống một ly nói sau.
Lý Nhạc Thiên cười tiếp đón.
Tô Mộc xoay người cùng Đỗ Phẩm Thượng đi ra ngoài.
Mãi tới khi Tô Mộc rời khỏi, Lý Nhạc Thiên chợt vỗ trán:
- Vừa rồi chỉ lo nói chuyện của Chu Mai Lâm, thiếu chút nữa đã quên nói chuyện của Diệp Tích. Hay là bây giờ tôi đuổi theo nói với hắn?
- Thôi đi, cũng không cần nói lúc này. Tôi nghĩ chúng ta có nên suy nghĩ làm sao đối phó Tôn Nguyên Bồi hay không.
Trong mắt Trịnh Mục lướt qua vẻ băng sương.
- Đúng vậy, khi dễ lên đầu huynh đệ chúng ta, cần gì cho hắn sắc mặt tốt!
Lý Nhạc Thiên cười lạnh nói.
Trong tỉnh Giang Nam cũng có người của Tôn gia, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tôn Mộ Bạch chính là người phát ngôn của Tôn gia. Mà Tôn Tân là huynh đệ của Tôn Nguyên Bồi cùng Tôn Nguyên Thắng. Ở trong mỗi địa cấp thị đều cũng có người của họ. Nhưng phải biết rằng nhân mạch như vậy so sánh với Trịnh Vấn Tri đương nhiên là yếu nhược hơn. Cha của Trịnh Mục là ai? Đó chính là Trịnh Vấn Tri, là người đứng đầu toàn tỉnh Giang Nam.
Càng khỏi nói hiện tại có thêm Lý Nhạc Thiên, có Lý gia can thiệp vào, nếu tính cả Hoàng gia của Hoàng Duy Nhân cùng những người khác ra sức, muốn thu thập Tôn gia thật sự dễ dàng chóng vánh.
Đương nhiên việc này không thể làm quá rõ ràng, nói thế nào cũng phải phù hợp quy củ mới được.
- Tôn Nguyên Bồi không phải đang làm chủ tịch huyện Hình Đường sao? Nếu là như vậy, chúng ta phân công nhau gọi điện thoại đi.
Thanh âm Trịnh Mục lạnh lùng nói.
- Không thành vấn đề!
Lý Nhạc Thiên cười a a đi tới cầm điện thoại gọi cho Lý Nhạc Dân, có lão ca của hắn ở đó, hắn thật sự làm việc quá dễ dàng.
- Lão ca, là em…
Ngay lúc Lý Nhạc Thiên đang gọi điện thoại, Trịnh Mục cũng bắt đầu hành động, gọi một dãy số mà đã lâu hắn không gọi tới, nhóm người Hoàng Duy Nhân cũng không nhàn rỗi, nhìn thấy hai người đã hành động, đều bắt đầu tự mình gọi ra ngoài. Đương nhiên là quan nhị đại trong quan trường, tự nhiên hiểu nên làm thế nào, sau khi chuyển máy nên nói ra sao.
Tôn Nguyên Bồi nằm mơ cũng không nghĩ tới bởi vì mình muốn thu thập Tô Mộc nên gọi Chu Mai Lâm ra tay, nhưng không nghĩ vì thế lại mang tới những hiệu quả trái ngược khó đoán trước cho chính hắn. Sau mấy cuộc điện thoại kia, cục diện mà Tôn Nguyên Bồi thật vất vả mới mở ra tại huyện Hình Đường chỉ trong nháy mắt đã bị hủy hoại.
Đây là uy lực nhân mạch!
Đây cũng là cường thế của phe phái!
Tô Mộc còn chưa biết ngay lúc bản thân mình định triển khai phản kích đối phó Tôn Nguyên Bồi, mấy huynh đệ của hắn đã bắt đầu ra tay, hành động vô cùng nhanh chóng, thật sự làm Tô Mộc không cách nào tưởng tượng.
- Sư phụ, lần này xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình, em cũng đầu tư ít tiền.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
- Chỉ đầu tư ít tiền thôi sao?
Tô Mộc hỏi.
- Hì hì, kỳ thật cũng không có bao nhiêu, chẳng qua là một nửa tiền riêng của em đi.
Đỗ Phẩm Thượng gãi đầu nói.
- Một nửa tiền riêng còn ít? Cậu cho rằng một nửa tiền của cậu là bao nhiêu! Nhưng không sao cả, chuyện lần này dù cậu không gia nhập cũng sẽ có người khác tham gia. Một khối bánh ngọt như vậy tuyệt đối không thể do một nhà độc hưởng, nếu đã như vậy cậu gia nhập vào cũng tốt. Phải biết rằng việc xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình lần này cũng không phải là việc bình thường. Nếu đã hoàn thành, ý nghĩa gần ba phần tư mảnh đất trong khu cao tân Cổ Lan thị sẽ tính vào, trong đó còn có một ít khu thành cũ cũng tính vào bên trong.
- Mà khách du lịch sẽ là một bộ phận trong đó, lợi nhuận sẽ lớn. Dựa theo trọng lượng của tập đoàn Cự Nhân trong tỉnh Giang Nam, có sự gia nhập của mọi người, căn cứ điện ảnh truyền hình sẽ càng thêm hoàn thiện. Hơn nữa những cảnh điểm bên khu du lịch trấn Hắc Sơn cũng có thể hợp tác cùng căn cứ điện ảnh truyền hình. Nếu cậu gia nhập, điều này đối với nhóm người Lý Nhạc Thiên mà nói là chuyện trăm lợi mà không một hại chút nào.
Tô Mộc nói.
- Em biết sư phụ sẽ chiếu cố em.
Đỗ Phẩm Thượng cười híp mắt nói.
- Được rồi, việc này cậu tốt nhất kéo thêm mấy tiểu tử kia đi vào. Trong khoảng thời gian này cậu tận lực lo việc đầu tư này đi. Không cần cậu làm việc gì, chỉ chờ chia hoa hồng là được. Đây là chuyện tốt!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Yên tâm đi, em sẽ không quên mấy tên kia.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
- Sư phụ, tiệc tối nay sẽ định trong này, có cần em…
Đỗ Phẩm Thượng còn chưa nói xong, đã bị Tô Mộc ngắt lời:
- Việc này cậu không cần quản, do thành phố ra mặt phụ trách, cho dù là tôi cũng vậy, nên làm sao thì làm. Nhưng tiêu phí tiệc rượu đêm nay cậu chuẩn bị một phần cho tôi, tôi muốn là hóa đơn đúng mức nhất.
- Hiểu được!
Đỗ Phẩm Thượng gật đầu.
Sau khi đóng cửa phòng, Tô Mộc cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, tẩy rửa một thân mệt mỏi. Tắm xong hắn mặc áo tắm, ngồi xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đinh linh linh!
Ngay khi Tô Mộc vừa nằm xuống, điện thoại đầu giường chợt vang lên, hắn vừa chuyển máy liền nghe được một thanh âm nũng nịu:
- Tiên sinh, cần phục vụ không?
Không lời gì để nói! Hoàn toàn không nói được!
Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới ở địa phương như hội quán Đế Hào lại có cuộc điện thoại như vậy, còn hỏi là có cần phục vụ hay không, rõ ràng ám chỉ chuyện kia mà thôi. Vì sao hội quán Đế Hào cao cấp như vậy lại có thể tùy ý cho người gọi điện vào phòng của khách đây? Hay là những người làm nghề như vậy đã thần thông quảng đại tới mức có thể lấy được số điện thoại của phòng này.
- Không cần!
Tô Mộc trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng hắn vừa gác điện thoại không bao lâu, di động lại vang lên, nhìn thấy là dãy số xa lạ, Tô Mộc vừa định cúp máy nhưng ngẫm nghĩ lại mở ra, vạn nhất có sự tình gì trọng yếu thì sao?
- Tiên sinh, cần phục vụ không?