Đừng nói là Mạnh Thường Trực, cho dù là người khác đều không ôm chút hi vọng nào cho chuyến đi thủ đô của Tô Mộc lần này. Ai cũng cho rằng Tô Mộc làm như vậy chỉ là lãng phí thời gian lãng phí tiền tài. Có thời gian chi bằng đi thẳng vào thành phố hay trong tỉnh mà tìm người giúp đỡ.
Như vậy ít nhất còn được nể tình mọi người đang làm việc chung trong một địa phương mà chiếu cố anh một chút. Dù sao có được ba triệu lót đáy, chỉ cần tiếp tục gom đủ hai triệu nữa là thành công giải quyết vấn đề này. Nói thế nào Tô Mộc cũng là bí thư huyện ủy, hẳn sẽ có chút mặt mũi như thế.
Đi thủ đô, ai lại đem hắn xem trong mắt?
Nhưng hiện tại chuyện vốn không khả năng thành công, nhưng đã thành công, làm sao không khiến người cảm thấy giật mình, không khiến người cảm thấy không dám tưởng tượng!
Chẳng những thành công, còn là mười lăm triệu!
Đây là con số lớn thế nào a!
Sau khi Mạnh Thường Trực đi ra ngoài, không bao lâu cả quan trường huyện Ân Huyền đã nhận được tin tức. Người nào cũng biết lần này Tô Mộc đi thủ đô, chân chính mang theo vinh dự trở về, đây chính là tiền a, số tài chính mười lăm triệu!
Cho dù anh nói nhiều lời hơn nữa, cũng không có lực uy hiếp mạnh mẽ như hành động lần này. Chuyện lần này cùng hành động lúc trước của Tô Mộc, đã chậm rãi gây dựng lên uy tín của hắn trong huyện Ân Huyền. Không còn ai dám dễ dàng khiêu khích Tô Mộc, ai bảo người ta thật sự có bản lĩnh.
Cũng phải, nếu không có chút bổn sự, không có chút phương pháp, với số tuổi của Tô Mộc làm sao có thể trở thành người đứng đầu một huyện?
Từ cục!
Mộ Bạch nhìn thấy Từ Viêm đi tới vội vàng đứng dậy hô.
Tôi tìm lãnh đạo!
Từ Viêm híp mắt cười nói.
Để tôi thông báo cho anh!
Mộ Bạch từ trong phòng đi ra, Từ Viêm rất nhanh đã tiến vào, vừa ngồi xuống ghế đã cười hì hì không thôi.
Có phải anh có chuyện tốt gì hay không, có chuyện tốt thì nói ra, cứ cười ngu ngốc như vậy là sao chứ?
Đương nhiên là chuyện tốt, hơn nữa còn là chuyện rất tốt! Chẳng qua chuyện này không liên quan gì tới tôi, đều do anh làm được.
Từ Viêm cười nói.
Là mười lăm triệu? Anh biết là được, anh không phải không hiểu chuyện của tôi, nói đi, công tác trong thời gian này thế nào?
Tô Mộc chuyển đề tài.
Khi nói tới chính sự, Từ Viêm thu liễm vẻ tươi cười, vẻ mặt biến thành nghiêm túc:
Lãnh đạo, quả nhiên bị anh nói đúng rồi. Trước khi anh đi đã nói vị đại sư Trương Mâu có quan hệ với Hầu Bách Lương, tôi vừa điều tra quả nhiên đã phát hiện dị thường.
Thật sự có cổ quái?
Tô Mộc liền hỏi.
Phải, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái chết của Trương Mâu là do một người tên lão Ngũ động tay. Tôi có thể tìm được lão Ngũ cũng tốn số tiền lớn. Còn nữa, trải qua tôi bước đầu điều tra, đã tập trung một người, người này chính là tài xế của Hầu Sổ Căn.
Người này thường xuyên giúp Hầu Sổ Căn làm việc, khi chuyện phát sinh chính là lúc lão Ngũ phạm tội. Nếu tính toán, trải qua việc tiến hành kiểm chứng tư liệu do Dư Thuận cung cấp, phát hiện chuyện năm đó thật sự có cổ quái, chúng tôi lấy được chứng cớ bên bệnh viện, Dư Đào bị người hãm hại.
Đủ loại dấu hiệu chứng minh huyện nhất kiến tồn tại vấn đề kinh tế cùng trị an xã hội nghiêm trọng. Còn có vài án kiện giết người, tôi cho rằng có quan hệ với huyệt nhất kiến của Hầu Sổ Căn!
Từ Viêm trầm giọng nói.
Chết tiệt!
Trong mắt Tô Mộc bắn ra vẻ lạnh thấu xương, hắn thống hận nhất chính là những người này, dùng tiền làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương. Nếu chỉ là quan hệ nam nữ bất chính, ở trong xã hội này vẫn có thể bỏ qua, dù sao cũng không phải người làm việc trong thể chế.
Nhưng lại dám đả thương người, còn giết người, tính chất thật sự vô cùng nghiêm trọng. Nếu tiếp tục để cho bọn hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, quả thực là biểu hiện vô trách nhiệm với nhân dân huyện Ân Huyền. Mà sự tình này, Tô Mộc không tin Hầu Bách Lương không hề hay biết.
Tối thiểu chuyện của Trương Mâu có liên quan với hắn.
Cục công an huyện thế nào?
Tô Mộc hỏi.
Sau khi Mã Văn Tuyển bị bắt, hiện tại hệ thống chính pháp trong huyện đã bị tôi chỉnh đốn gần xong, những kẻ liên quan với Mã Văn Tuyển đã bị bắt. Nếu có vấn đề liền lập tức xử lý, không có vấn đề thì di dời, hiện giờ cục công an huyện đã bị tôi nắm trong tay!
Từ Viêm đi thẳng vào vấn đề nói.
Nếu hắn không có năng lực, cũng không được Tô Mộc điều động tới nơi đây. Từ Viêm rất quen thuộc đối với hệ thống cảnh vụ, đương nhiên biết nên làm sao thu thập lòng người chỉ trong thời gian ngắn.
Tôi có thể phải rời khỏi trong ba ngày, trong ba ngày này giúp tôi tiếp tục giám thị Hầu Sổ Căn, nếu cần thiết thì bắt giữ lão Ngũ tiến hành thẩm vấn. Nhưng nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ chút tin tức.
Tô Mộc nói.
Hiểu được!
Từ Viêm gật đầu:
Vậy bên Hầu chủ tịch?
Bên kia tạm thời không cần có động tác, giám thị Hầu Sổ Căn là được, nhưng giám thị Hầu chủ tịch có chút không hợp quy củ.
Tô Mộc lắc đầu nói.
Hiểu được!
Từ Viêm nói.
Nói thế nào Hầu Bách Lương cũng là chủ tịch huyện cấp chính xứ, là người đứng đầu ủy ban huyện. Nếu cục công an huyện làm trái quy củ, tiến hành giám thị Hầu Bách Lương, như vậy tính chất của chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng.
Sai lầm như vậy Tô Mộc sẽ không vi phạm!
Đinh linh linh!
Ngay khi Từ Viêm rời đi chưa bao lâu, di động chợt vang lên, Tô Mộc vừa chuyển máy liền nghe được thanh âm của Triệu Vô Cực.
Hiện tại chúng tôi đang ở trong huyện, anh xử lý xong việc thỉnh nghỉ phép, cứ đi qua là được. Nếu không xin phép được, tôi sẽ tự mình gọi điện thoại!
Triệu Vô Cực nói.
Được, chờ tôi một chút!
Trong lòng Tô Mộc luôn ghi nhớ nhiệm vụ mà Mai Tranh đã nói, hiện tại nếu thật sự cần hắn dốc sức, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nghĩ nghĩ, hắn liền gọi điện cho bí thư thành ủy Tôn Mai Cổ.
Khi Tôn Mai Cổ nghe được Tô Mộc xin phép đi công việc ba ngày, cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao với cấp bậc của Tô Mộc, nếu không có chuyện tuyệt đối không khả năng xin phép ba ngày, bởi vì chế độ công tác của lãnh đạo thật sự không phải chuyện vui đùa.
Nếu anh dám rời khỏi cương vị công tác đi lâu như vậy, nếu có chuyện gì phát sinh mà không tìm được anh, sẽ phiền toái!
Nhất định phải đi sao? Là vì sự tình gì?
Tôn Mai Cổ cũng không quá hiểu biết Tô Mộc, sau lưng hắn là bí thư tỉnh ủy, nghiêm khắc mà nói là quan hệ đối lập với Diệp An Bang.
Cho nên Tôn Mai Cổ sẽ không vì Tô Mộc mà gánh vác trách nhiệm như thế.
Đã biết sẽ hỏi như vậy!
Nhưng Tô Mộc lại không thể thông báo rõ ràng chi tiết, đành nói:
Tôn bí thư, nguyên nhân cụ thể thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng ngài có thể chờ một chút được không, tôi sẽ để họ nói với ngài.
Được!
Tôn Mai Cổ gật đầu nói.
Đợi sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, Tôn Mai Cổ vẫn đợi, hắn rất muốn biết Tô Mộc lại muốn gây ra chuyện gì.
Năm phút sau.
Giống như đã sớm an bài, điện thoại chợt vang lên chói tai, nhưng không phải Triệu Vô Cực gọi tới mà là bí thư tỉnh ủy Đỗ Khang Linh. Mà Đỗ Khang Linh cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản yêu cầu hắn cho Tô Mộc nghỉ phép.
Đỗ bí thư, tôi đã biết!
Tôn Mai Cổ làm sao dám nhiều lời, vội vàng đáp ứng.
Giống như lo lắng thuộc hạ dòng chính của mình sản sinh ý nghĩ khác, Đỗ Khang Linh có chút do dự mới nói.
Đừng hỏi nhiều, cũng đừng cố gắng đi thăm dò, lần này là cơ mật quân sự!
Cơ mật quân sự?
Khi Tôn Mai Cổ nghe được lời này, lập tức ngây ngẩn cả người, hắn làm sao cũng không nghĩ tới nguyên nhân thái quá đến như vậy.
Cái gì gọi là cơ mật quân sự?
Vì sao Tô Mộc lại liên quan tới cơ mật quân sự đây?
Sau thoáng ngây người, trong lòng Tôn Mai Cổ dâng lên rung động mãnh liệt. Tô Mộc lại có quan hệ với quân đội? Hơn nữa quan hệ vô cùng cường thế, có thể làm kinh động khiến cho Đỗ Khang Linh phải đích thân gọi điện thoại?
Làm như vậy thật giống như Đỗ Khang Linh vốn đã có chuẩn bị, chỉ cần Tô Mộc không thể xin phép, Đỗ Khang Linh sẽ đích thân ra mặt xử lý.
Tô Mộc, rốt cục cậu có bối cảnh như thế nào?
Tôn Mai Cổ châm điếu thuốc, còn đang ngẫm nghĩ, Tô Mộc lại gọi điện tới, lần này Tôn Mai Cổ lập tức đồng ý. Nhưng chỉ dặn dò Tô Mộc nên xử lý tốt công tác trong huyện, đừng ảnh hưởng tới công việc hàng ngày là được.
Tô Mộc cúp máy, lại gọi Mộ Bạch vào phòng, sau khi dặn dò liền khởi hành rời đi. Chỉ cần Mộ Bạch ở trong huyện, tin tưởng sẽ không xuất hiện chuyện gì lớn. Có bất cứ chuyện gì hắn cũng sớm biết được.
…
Khi Tô Mộc đi tới mục đích, Triệu Vô Cực đang chờ hắn. Chẳng qua lúc này Triệu Vô Cực cũng không che giấu hành tung, chỉ thoáng thay đổi chút bề ngoài liền đi tới quảng trường.
Triệu ca!
Tô Mộc mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tới sao, không làm chậm trễ công tác của anh đi!
Triệu Vô Cực hỏi, trên mặt lộ nụ cười.
Sẽ không, công tác của tôi vẫn như vậy, chỉ cần an bài tốt rời ba bốn ngày cũng không vấn đề.
Tô Mộc đáp.
Vậy được, chỉ cần anh dàn xếp tốt là được, yên tâm đi, nếu thuận lợi chỉ cần một ngày đã xong, hai ngày là có thể trở về.
Triệu Vô Cực tùy ý nói.
Rốt cục là nhiệm vụ gì vậy?
Tô Mộc tò mò hỏi.
Hiện tại đi theo tôi, tới nơi sẽ nói cho anh biết!
Triệu Vô Cực đứng dậy quyết đoán nói.
Được!
Tô Mộc theo sát phía sau.