– Nghe nói Âu Dương Dung bị bắt đi? Anh có biết không?
Giọng nói trầm ổn của Lương Tĩnh truyền đến.
– Tôi biết. Nguyên nhân gì vậy?
Âu Dương Nghị Phong hỏi.
– Nguyên nhân cụ thể không rõ. Nhưng chắc chắn có liên quan với khu biệt thự Hoa Bỉ Ngạn của anh. Tôi đã sớm nói nếu mở khu biệt thự này ra ngoài, cũng không cần che giấu làm gì. Nhanh chóng bắt đầu chào bán là được. Âu Dương Dung là hạng người thế nào? Chẳng lẽ anh không rõ sao? Hắn nắm tất cả khu biệt thự Hoa Bỉ Ngạn ở trong tay. Hắn làm những chuyện gì, anh thật sự hoàn toàn không biết sao? Hiện tại đã xảy ra chuyện, anh cho rằng có thể một vài lời là che giấu được sao?
Trong giọng nói Lương Tĩnh rõ ràng tức giận.
– Cô có ý gì?
Âu Dương Nghị Phong nhíu mày nói.
– Tôi có ý gì, lẽ nào anh nghe còn không hiểu sao? Âu Dương Nghị Phong, tôi chỉ muốn để cho anh biết, Âu Dương Dung cũng không phải chỉ có một mình. Hắn là người của Âu Dương gia. Tôi cũng vậy. Anh cũng vậy. Nếu như thật sự có người nào muốn nhằm vào Âu Dương Dung, anh cho rằng gia tộc Âu Dương có thể tránh được kiếp nạn sao? Hay anh thật sự cho rằng trong tay anh có chút tiền, là có thể tự cao tự đại.
Trong lời nói của Lương Tĩnh vô hình trung đã càng lúc càng nghiêm khắc.
Sắc mặt Âu Dương Nghị Phong dần dần trở nên âm trầm!
Lại nói tiếp quan hệ giữa Lương Tĩnh và Âu Dương Nghị Phong thật sự rắc rối phức tạp. Lương Tĩnh là do mẹ Âu Dương Nghị Phong nhận làm khuê nữ, từ nhỏ đến lớn sống trong Âu Dương gia. Nhưng Âu Dương Nghị Phong lại không xem cô là em gái kết nghĩa gì cả. Giữa hai người đã sớm lên giường.
Chính là lên giường!
Lương Tĩnh bây giờ có gia đình của mình, nhưng điều này cũng chỉ che giấu tai mắt của người khác. Trên thực tế, cô vẫn là phụ nữ của Âu Dương Nghị Phong. Cũng bởi vì như thế, cho nên Lương Tĩnh mới dám nói với Âu Dương Nghị Phong như vậy. Trước đây, Lương Tĩnh có thể lên làm bí thư Thị Ủy của Thiên Khải, dựa vào một lần phát triển kinh tế Thiên Khải, đã trở thành thường ủy thị ủy. Trong này tất nhiên không thiếu được việc Âu Dương Nghị Phong ra sức giúp đỡ. Hai người cứ như vậy từng bước một đi về phía trước. Quan hệ giữa hai bên trước sau vẫn mờ ám.
– Tôi biết rồi!
Âu Dương Nghị Phong nói.
– Tôi sẽ cố hết sức giúp Âu Dương Dung chu toàn!
Lương Tĩnh nói xong liền cúp điện thoại.
Âu Dương Nghị Phong nặng nề thở ra một hơi, sau đó thông qua một mã số.
– Lão Cửu, điều tra rõ ràng cho tôi, xem đêm nay ở khu biệt thự Hoa Bỉ Ngạn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Đúng. Tôi ở chỗ này chờ. Có tin tức liền báo ngay cho tôi biết!
– Vâng!
Âu Dương Nghị Phong trong đêm tối, gương mặt đó ở trong đốm lửa lập lòe của điếu thuốc lá, lại có vẻ nghiêm túc và trang trọng.
Một đêm lặng lẽ trôi qua!
Không quan tâm cục công an thành phố có động tĩnh như thế nào, không quan tâm chính phủ thị ủy làm như thế nào, cuộc sống nên diễn ra thế nào, vẫn tiếp tục như vậy. Mặt trời sẽ không bởi vì bất kỳ chuyện lớn gì mà dừng mọc ở phía đông và lặn ở phía tây. Cũng chính trong bầu không khí buổi sáng sớm như vậy, bốn người Tô Mộc xuất hiện ở bên ngoài của cục công an thành phố.
Địch Lâm và Lương Phá Lỗ cũng không rời khỏi thành phố Tây Phẩm. Ở đây phát sinh chuyện như vậy, bọn họ lại tự mình động thủ. Trước khi chưa nhìn thấy kết quả xử lý thế nào, bọn họ không muốn rời đi. Trái phải đều không có chuyện gì, còn không bằng cùng Tô Mộc đi đón người. Phải biết rằng lần này không chỉ có chiếc xe riêng của Tô Mộc. Đoạn Bằng lái một trong ba chiếc xe qua, chính là muốn tự mình đón đám thiếu nữ gian trá đó.
Thật ra Bùi Phi cũng không xuất hiện ở bên cạnh Tô Mộc, mà ngồi ở trong chiếc xe phía xa trông chừng. Nếu như Bùi Phi thật sự lộ diện, tình huống sẽ nghiêm trọng.
– Anh Tô, anh nói xem, đêm qua đám người của chính phủ thị ủy thành phố Tây Phẩm có phải bận rộn muốn phát điên hay không?
Lương Phá Lỗ nhỏ giọng nói.
Bọn họ đứng ở trong đại sảnh của tòa nhà cục công an thành phố. Bởi vì bọn họ muốn gặp Lý Dật Phong, cho nên khi không có thông báo trước, bọn họ không thể tùy tiện đi loạn. Tô Mộc dù sao cũng không có vấn đề gì, cứ tùy ý đứng đó, nhìn cảnh sát lui tới, trên mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Phát điên mất là chuyện tất nhiên. Chuyện đã đến nước này, ai cũng đừng mong giấu diếm được!
Tô Mộc nói.
– Tên hỗn đản Âu Dương Dung đó, bây giờ tôi muốn đứng lên, muốn hung hăng trừng trị hắn một trận!
Lương Phá Lỗ nói:
– Nếu thành phố Tây Phẩm thật sự có người nào dám bao che cho hắn, dù thế nào tôi cũng phải nói lão đầu tử nhà tôi động thủ xử lý hắn!
– Yên tâm đi. Chuyện còn chưa đến bước cuối cùng, không cần sốt ruột!
Tô Mộc nói.
– Được!
Lương Phá Lỗ gật đầu.
Không phải chờ đợi quá lâu, bóng dáng của Lý Dật Phong đã xuất hiện ở trước mặt ba người. Sau khi dẫn ba người trực tiếp đến trong phòng làm việc, trên mặt Lý Dật Phong mới lộ vẻ vui mừng giống như trút được gánh nặng.
– Tô huyện trưởng, lần này là qua dẫn người sao?
– Đúng vậy. Lý cục trưởng, không biết các anh đã làm xong thủ tục chưa? Nếu đã xong, tôi muốn một hồi lát nữa đưa các cô ấy đi. Anh cũng biết, đến bây giờ người nhà của bọn họ còn chưa biết tin tức. Tôi muốn sớm đưa bọn họ trở về, tránh cho người nhà lại chờ đợi lo lắng.
Tô Mộc nói.
– Xong rồi. Có thể trực tiếp đưa đi!
Lý Dật Phong nói.
– Chú Lý, sao cháu thấy mặt mày chú hớn hở như vậy? Chẳng lẽ chuyện tối ngày hôm qua, không có người nào làm khó dễ chú hay sao?
Lương Phá Lỗ nháy mắt hỏi.
Không ai gây khó dễ cho tôi sao?
Lý Dật Phong không nói gì, chỉ trừng mắt với Lương Phá Lỗ một cái. Cái gì gọi là không ai gây khó dễ cho tôi. Người gây khó dễ cho tôi thật sự không ít. Phát sinh chuyện như vậy, mặc dù còn không có ai có thể biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện liên quan đến khu biệt thự Hoa Bỉ Ngạn của gia tộc Âu Dương, cho nên người chào hỏi cũng rất nhiều. Về phương diện này có vài người Lý Dật Phong có thể không cần để ý, nhưng có vài người cho dù là hắn cũng phải đối đãi nghiêm túc.
Chỉ có điều bây giờ Lý Dật Phong thật sự không cần phải lo lắng gì nữa. Bởi vì đến giây phút cuối cùng, Lý Dật Phong trực tiếp đẩy ba tôn đại phật Hô Diên Khánh, Bàng Chấn Kỳ và Tưởng Hoài Bắc ra. Có ba tôn đại phật bọn họ ở đây, ai còn dám nhiều lời? Hơn nữa Lý Dật Phong còn biết, chuyện này thật sự không cần phải lo lắng nữa. Bởi vì cho dù là vị Lỗ Minh Nghĩa thị trưởng chính phủ thành phố kia cũng đã có tỏ thái độ, nói sẽ quan tâm chuyện này.
Dưới tình huống như vậy, ai còn dám dẫn lửa thiêu thân?
Hơn nữa phải biết rằng bây giờ Lý Dật Phong thật sự không e ngại ai tới gây sự nữa. Bởi vì ngay đêm qua, đội hình cảnh của cục công an thành phố đã xác định chuyện này. Tất cả căn cứ chính xác đều đã được chứng thực. Hơn nữa, ở nơi đó tìm được chứng cứ chính xác việc Âu Dương Dung buôn bán nhân khẩu. Chỉ cần có chứng cứ như vậy, Âu Dương Dung muốn xoay người cũng không có khả năng.
Bằng chứng ở trước mặt, ai dám lỗ mãng?
Đương nhiên đây là chuyện liên quan đến bên trong hệ thống công an. Lý Dật Phong cũng không muốn nói cho đám người Tô Mộc biết.
– Tiểu tử trở lại đây lúc nào? Chuyện tối ngày hôm qua chú đã báo cho Lương sở. Lương sở bảo chú nói với cháu, không có chuyện gì, về sớm một chút! Nếu còn dám ở chỗ này gây chuyện, Lương sở sẽ đích thân phái người đến đây đưa cháu về!
– Gây sự? Cháu đã thành thật hơn rất nhiều. Cháu so với tên cặn bã Âu Dương Dung kia, cũng hiền lành, tử tế hơn rất nhiều!
Lương Phá Lỗ nói lầm bầm.
Lời này thật ra vẫn là lời nói thật!
So sánh với người như Âu Dương Dung, thật sự không có mấy người tính là không đàng hoàng. Mặc dù Lương Phá Lỗ nói có chút giọng điệu giống Nha Nội, nhưng so sánh với người cặn bã như Âu Dương Dung, điều này lại có thể coi là mộg người tốt.
– Lý cục trưởng, chuyện này quyết định thế nào?
Tô Mộc hỏi.
– Phần tử xã hội đen có ý đồ nhiễu loạn trật tự xã hội!
Lý Dật Phong chậm rãi nói.
Trong mắt Tô Mộc chợt lóe lên tinh quang. Xem ra lần này gia tộc Âu Dương thật sự phải ra máu rất nhiều. Âu Dương Dung kiên quyết không có trái cây ngon mà ăn. Trừ phi có nhân vật có lực cường đại tiến hành chiếu cố, bằng không lần này Âu Dương Dung thật sự không chết cũng phải bị lột da. Xã hội đen, ở Thiên Triều có xã hội đen sao? Nhất định là không. Bởi vì chỉ cần vừa phát hiện, sẽ không chút do dự dùng thế lôi đình vạn quân thu thập hết! Dưới tình huống như vậy, sao có thể có xã hội đen như vừa nói.
Không quan tâm là ai, chỉ cần bị tội danh như vậy, kết quả từ trước đến nay đều không tốt.
Người như Âu Dương Dung, nếu như thật sự thả vào thời kỳ nghiêm trị trước đây, tuyệt đối không cần chờ đợi bao lâu sẽ trực tiếp bị bắn chết. Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải như vậy. Có đôi khi Tô Mộc đối với chuyện như vậy đều cảm thấy rất bất đắc dĩ. Bởi vì chuyện như vậy, vốn phải xử lý bằng cách dùng dao sắc chặt đay rối. Ai ngờ được chung quy lại trở thành kết quả tiến hành giao dịch chính trị của vài nhân vật chính trị như vậy. Tình huống như vậy ở các nơi trong Thiên Triều đều là tồn tại phổ biến. Tô Mộc cũng không có khả năng thay đổi được gì.
Lấy sức lực của một người, đối đầu với quy tắc của toàn bộ giới quan trường, người như vậy nhất định sẽ bị vứt bỏ!
Muốn làm việc, đầu tiên phải học được cách tự bảo vệ mình. Điều kiện đầu tiên để tự bảo vệ mình chính là vạch ra kế hoạch tốt, phải đạt được mục đích, như vậy mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Tình hình huyện Hoa Hải đặc biệt. Thành phố Tây Phẩm một thành phố địa cấp xa lạ như vậy, cũng làm cho Tô Mộc phải nghiêm túc đối đãi. Vô hình trung, Tô Mộc đã xem nơi đây trở thành nơi rèn luyện lý niệm chính trị của mình trở nên thành thục.
Đương nhiên những cái khác Tô Mộc không quản được, nhưng ở trên một mẫu ba phần đất của mình, nếu ai dám gọi nhịp, tuyệt đối sẽ không chút do dự đánh xuống!
Cho dù là Lý Tuyển, nếu thật sự dám can thiệp quá đáng vào chuyện của chính phủ huyện, Tô Mộc sẽ không ngồi chờ chết.
Đây là điểm mấu chốt của Tô Mộc!
– Lý cục trưởng, nếu như không có chuyện gì, chúng tôi đi về trước. Chuyện có liên quan đến tối hôm qua, thật sự phải nhiều cảm ơn Lý cục trưởng. Sau này trở lại trong huyện, chính quyền huyện Hoa Hải chúng ta sẽ trao cờ thưởng cho Lý cục trưởng.
Tô Mộc xong nói liền đứng dậy.
Tô Mộc chỉ nói một câu như vậy, sau đó không có ý định nói thêm gì nữa. Điều này làm cho Lý Dật Phong có chút kinh ngạc. Chỉ có điều sau đó trong lòng liền âm thầm khen ngợi. Thật không hổ danh là nhân vật tuổi còn trẻ đã trở thành huyện trưởng, hoàn toàn có ý tứ.
– Được. Tôi cùng mọi người đi dẫn người đi!
Lý Dật Phong nói.
Ngay thời điểm mấy người muốn đi ra khỏi phòng làm việc, cửa lớn của phòng làm việc đột nhiên mở ra.