Nhưng hiện tại Tô Mộc không nghĩ như vậy, nếu thật sự khen thưởng thì tình huống sẽ càng thêm nóng nảy. Tô Mộc hiểu được nếu mình tiếp lời của Vọng Nguyệt chân nhân, chỉ sợ sẽ bị hành khách trong xe xem mình là kẻ lừa gạt.
Vô duyên vô cớ bị liên lụy, Tô Mộc sẽ không làm.
- Sao vậy? Anh không tin?
Vọng Nguyệt chân nhân nghiền ngẫm nhìn Tô Mộc.
- Tin hay không có gì khác nhau sao? Nếu tin tôi sẽ có huyết quang tai ương, không tin tôi vẫn sẽ gặp được, một khi đã như vậy tin hay không đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tô Mộc thật bình tĩnh đáp.
- Ha ha!
Vọng Nguyệt chân nhân rõ ràng bị khí độ của Tô Mộc làm kinh ngạc, lập tức cười ha hả:
- Quả nhiên là người hữu duyên, nếu như vậy tôi xin khuyên anh một câu, anh không cần sợ hãi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có người tới giúp cho anh.
- Vậy thì tốt!
Tô Mộc cười nói.
Không khí cởi mở, hai người tiếp tục tán gẫu. Không thể không nói Vọng Nguyệt chân nhân có chút bổn sự, những lời nói ra nghe như đang vui đùa, nhưng nếu thật sự cân nhắc sẽ có một phen đạo lý bên trong. Nhưng mỗi khi nói xong một câu, đôi mắt hắn lại như ra đa không ngừng chuẩn xác bắt giữ những điểm sáng của các phụ nữ ngồi trong khoang xe.
Ba giờ sau, xe lửa dừng lại tại nhà ga Cổ Lan thị, mà lúc này bên ngoài trời đã dần tối, hoàng hôn buông xuống, là thời điểm một tòa thành thị bận rộn nhất, bởi vì mọi người đều đang tan tầm. Nếu đứng trên một chiếc cầu cao, nhìn xe cộ như nước trên đường, cảm giác này sẽ càng thêm mãnh liệt.
- Huynh đệ, anh cũng xuống xe tại Cổ Lan sao? Nói như vậy chúng ta thật sự có duyên phận ah, nhớ kỹ lời tôi đã nói với anh, huyết quang tai ương của anh không đáng sợ, không cần để trong lòng cũng không thể không đề phòng.
Vọng Nguyệt chân nhân cùng Tô Mộc xuống xe lửa, đi ra nhà ga sau đó cười nói.
- Chai nước này tôi chưa uống đâu, anh lấy uống đi.
Vọng Nguyệt chân nhân nói xong cũng không để ý vẻ kinh ngạc của Tô Mộc, đem chai nước nhét vào trong tay của hắn, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại, một thân đạo bào hòa vào dòng người thật sự chói mắt.
- Không ngờ là thật sự!
Chẳng qua lúc này Tô Mộc cầm chai nước khoáng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng lưng Vọng Nguyệt chân nhân, lộ vẻ mặt ngoài ý muốn. Bởi vì ngay nháy mắt hắn tiếp nhận chai nước, theo bản năng vận dụng quan bảng. Vốn cho rằng mình sẽ không nhận được tin tức gì hữu dụng, bởi vì trong lòng Tô Mộc không nghĩ đối phương có chức vị gì, nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược lại.
Tính danh: Vọng Nguyệt chân nhân.
Chức vụ: bình luận viên các tạp chí đặc hiệu, người quản lý hiệp hội đạo giáo quốc nội.
Sở thích: ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc.
Độ thân mật: 40.
Thăng chức: tạm vô.
Bệnh kín: chân phải sắp bị vỡ huyết mạch mà bị thương.
Khuy tư: bình sinh chỉ nguyện có thể sánh bằng Ngọa Long tiên sinh ( Gia Cát Lượng).
Tô Mộc thật không nghĩ tới chẳng những Vọng Nguyệt chân nhân không lừa gạt mình, mà tên của hắn cũng là thật sự, còn là người quản lý hiệp hội đạo giáo trong quốc nội, bình luận viên các tạp chí đặc hiệu. Có cần phong tao như vậy hay không? Một kẻ chỉ thích ăn chơi, bài bạc, nhậu nhẹt, chơi gái còn có một mặt bất phàm như vậy? Có lầm hay không ah! Nếu nói như vậy khả năng xem tướng của hắn không đơn giản là thổi phồng?
Giang sơn gấm vóc, kỳ nhân lớp lớp!
Tô Mộc chỉ có thể dùng lời này tự an ủi mình, nhưng đối với chuyện huyết quang tai ương cùng phương pháp hóa giải hắn cũng không đặt trong lòng. Nếu như hắn tin tưởng, thật sự là thái quá.
- Nơi này chính là Cổ Lan thị!
Tô Mộc lắc đầu, đem chuyện của Vọng Nguyệt chân nhân tạm thời gác sang một bên, xoay người nhìn quanh nhà ga. Có câu nói muốn nhận thức một tòa thành thị, phải tìm hiểu từng chi tiết nhỏ nhất của nó. Cho dù không thể đại biểu toàn bộ, nhưng tuyệt đối đủ chứng minh điều gì đó. Mà trong những chi tiết nhỏ này, nhà ga chính là một trong những khu vực đại biểu.
Nhà ga của một thành thị mang ý nghĩa danh thiếp của chính thành thị đó, chất lượng in ấn của danh thiếp thế nào, sẽ ảnh hưởng ánh mắt thưởng thức của người khác đối với thành phố đó. Mà Cổ Lan thị trước mắt, giờ phút này cảnh tượng hiện ra trước mặt Tô Mộc đã gây cho hắn cảm giác áp lực không nói nên lời.
Đừng nói là so sánh với nhà ga tỉnh thành Thịnh Kinh, cho dù là so sánh với nhà ga Thanh Lâm thị còn kém hơn rất nhiều. Quy mô nhà ga tạm thời không nhắc tới, chỉ nói hoàn cảnh bên ngoài thật sự đủ làm người lo lắng. Tiểu quán khắp nơi, tiếng gào nhốn nha nhốn nháo, người đứng kiếm khách trong nhà ga, mặt đất đầy rác rưởi, thậm chí những bồn hoa cũng tràn đầy dơ bẩn…
Ấn tượng đầu tiên chính là không thoải mái!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc rất khó tưởng tượng thành thị du lịch có nội tình văn hóa lớn nhất Giang Nam chính là nơi này sao? Những kiến trúc cổ đại nơi này đủ hấp dẫn ánh mắt du khách sao? Chỉ nhìn nhà ga, những người từng tới nơi này chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu đè nén sao? Hoàn cảnh không làm người thoải mái, làm sao có khả năng phát triển?
- Thật sự không biết vị bí thư thành ủy như Lý Hưng Hoa đảm nhiệm chức vụ trong này suốt mấy tháng nay làm sao trôi qua được.
Đáy lòng Tô Mộc thầm nghĩ, ngay lập tức đi về phía trước.
Làm cho Tô Mộc càng cảm thấy họa vô đơn chí chính là hắn vừa đi ra vài bước bầu trời lập tức đổ mưa phùn, không khí vốn có chút lạnh càng làm cho hắn cảm thấy băng giá. Hắn thoáng rụt người, cầm áo khoác phủ kín thân thể hơn một chút, cầm theo hành lý ngồi vào trong xe taxi, nghĩ nghĩ nói:
- Đi khu khai phát kỹ thuật cao tân!
- Huynh đệ, lần đầu tiên tới Cổ Lan thị đi? Nhìn hình dạng của anh, hẳn vừa tốt nghiệp không bao lâu chứ? Chạy nghiệp vụ?
Tài xế là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, đội mũ lưỡi trai, so sánh với quần áo trên người không chút hòa hợp, nhìn chẳng ra cái gì cả.
- Phải đó!
Tô Mộc cười nói.
Muốn hiểu biết nhanh một tòa thành thị, không có cách nào nhanh hơn là nói chuyện phiếm với tài xế taxi. Quả nhiên không qua vài câu, hai người đã thân thiện tán gẫu. Tô Mộc lần đầu tiên cảm giác được tài xế taxi Cổ Lan thị vô cùng nhiệt tình.
- Tiểu huynh đệ, giờ này còn đi khu cao tân làm gì? Ở địa phương tồi tàn kia, hiện tại toàn bộ xí nghiệp đều tan tầm. Trực ban lại không quản sự, tôi thấy anh vừa xuống xe lửa, nên đi tìm nơi nào ăn cơm trước, kiếm chỗ ở, có nghiệp vụ gì ngày mai giải quyết cũng không muộn.
Tài xế nói.
- Đại ca, lần này là do công ty phái tôi qua đây muốn tôi khảo sát khu cao tân, nhìn xem có chỗ nào đáng giá đầu tư hay không. Nếu không có thì phải xem có thể liên hệ với xí nghiệp tại địa phương, bàn chút sinh ý, công ty chúng tôi làm ngành sản xuất linh kiện máy tính.
Tô Mộc thành thạo nói, hắn từng kiêm chức tài xế taxi, nói chuyện không chút tốn sức.
- Công ty của anh muốn đầu tư vào khu cao tân?
Trên mặt tài xế lộ nụ cười khinh miệt:
- Tiểu huynh đệ, lão ca nhìn thấy cậu trung hậu thành thật, cho nên mới nói điều này. Lão ca là người sinh trưởng tại Cổ Lan, hiểu rõ khu cao tân kia. Đó thuần túy chỉ là một công trình chiến tích, là tiền nhiệm bí thư thành ủy Thiệu Khôn tạo ra. Từ sau khi kiến thành không có một xí nghiệp lớn nào đi vào, ký hợp đồng lại không ít, hiện tại nửa chết nửa sống, không còn ai đầu tư vào nơi đó đâu.
- Hiện tại trong khu cao tân đều là đất đai hoang vắng, nếu cậu đi vào đó đầu tư, tôi dám cam đoan tuyệt đối sẽ thâm hụt tiền. Nếu thật kiếm được tiền, cậu cho rằng các xí nghiệp không đầu tư sao? Tiểu huynh đệ, nên quay về nói với lão bản của cậu, đi địa phương khác đầu tư đi. Khu cao tân không tiền đồ, không thì đi tới những khu huyện còn lại trong Cổ Lan, dù sao vẫn tốt hơn nơi kia.
Nghe tới đây trong lòng Tô Mộc đã có tính toán, chẳng qua đáy lòng dâng lên cảm giác bi ai, thật không biết khu cao tân hỗn thành hình dạng gì, thậm chí cả tài xế taxi địa phương cũng không nói giúp lời nào. Trạng huống như vậy nếu không thay đổi, khu cao tân sớm muộn biến thành gánh nặng của Cổ Lan. Nghĩ tới đây, Tô Mộc cảm giác gánh nặng trên vai càng thêm trầm trọng.
Khó trách Lý Hưng Hoa tới Cổ Lan đã lâu cũng không mở được cục diện, nếu thật mở ra được đó mới là kỳ lạ.
Chờ sau khi xe chạy tới khu cao tân, Tô Mộc tùy ý chỉ một địa phương cho xe dừng lại, trả tiền xong tài xế thật nhiệt tình đưa danh thiếp cho hắn, nói là hợp tính tình, chỉ cần ở trong Cổ Lan có thể tìm hắn, cam đoan gọi điện liền tới đây. Tô Mộc tiếp danh thiếp, mỉm cười nhìn xe rời đi, sau đó dọc theo đường đi thẳng về phía trước.
Trong kế hoạch của hắn vốn định đi chung quanh quan sát nắm giữ thêm tư liệu. Nhưng bây giờ trời đã tối hẳn, hắn chuẩn bị tìm một khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng cả khu cao tân hoàn toàn vắng vẻ, cũng không có khách sạn nào vừa ý, cuối cùng Tô Mộc tùy tiện tìm một nhà trọ ven đường, nhìn thấy trang hoàng không sai, ở trước một đêm rồi tính sau.
Nhưng Tô Mộc như thế nào cũng không nghĩ tới, mình vào ở trong nhà trọ này, lại gặp phải chuyện như thế.