Cố Lễ cũng không biết là, cũng bởi vì hai câu này của hắn, khiến cho Tô Mộc cũng không có bao nhiêu thiện cảm với Niên Họa. Có câu nói rất hay, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Niên Họa có thể đi theo Cố Lễ, nói vậy cũng không phải là nhân tài ưu tú gì.
- Cố thư ký, nếu không anh đến làm chức chủ nhiệm quản ủy hội của tôi đi?
Tô Mộc lạnh nhạt nói, một câu nói không nhẹ không nặng, khiến cho sắc mặt Cố Lễ lập tức âm trầm.
Nghe lời đoán ý, chút bản lĩnh ấy Cố Lễ vẫn phải có. Đây là Tô Mộc rõ ràng không nể mặt mình! Nói ra, bây giờ Cố Lễ rất an nhàn, mang danh thư ký của Lý Hưng Hoa, ở thành phố Cổ Lan chính là có thể hô phong hoán vũ. Ngoại trừ Lý Hưng Hoa, cho dù đối mặt với Bạch Vi Dân, tiểu tử này cũng có chút càn rỡ, chớ nói chi là tươi cười đón chào Tô Mộc.
Chính bởi vì như vậy, đối mặt với giễu cợt Tô Mộc, Cố Lễ thật sự nổi giận!
Nhưng Cố Lễ còn chưa tới trạng thái bùng nổ, chỉ hừ lạnh một tiếng, đi nhanh về phía trước, đối mặt với chào hỏi của những người nhìn thấy hắn, hắn đều tỏ vẻ không thèm để ý.
Tô Mộc nhìn thấy hết màn này, trong lòng càng cảm thấy vọng.
Hai người rất nhanh xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của bí thư thị ủy, sau khi Cố Lễ đi vào thông báo, liền kêu Tô Mộc đi vào. Bởi vì mang theo tâm tình không vui, cho nên Cố Lễ thậm chí không bưng cho Tô Mộc một chén trà. Sau khi Lý Hưng Hoa nhìn thấy màn này, hai đầu lông mày không khỏi hiện lên một đạo phiền não và bất đắc dĩ. Tô Mộc nhìn thấy cảnh tượng này, tựa hồ lại càng khẳng định suy đoán lúc trước.
Nhưng suy đoán vẫn là suy đoán, hiện tại so với suy đoán, còn có chuyện trọng yếu hơn chờ Tô Mộc.
- Lão lãnh đạo, Tô Mộc đến đây trình diện ngài!
Tô Mộc cười nói.
- Tô Mộc, rốt cục tôi cũng đợi được cậu rồi.
Lý Hưng Hoa rất nể tình, đứng dậy bắt tay Tô Mộc, trong nháy mắt tay hai người chạm nhau, tâm tư Tô Mộc khẽ động, liền bắt đầu trực tiếp xoay tròn trên quan bảng.
Điều riêng tư quan bảng cho thấy là “Cho dù lần này Cố Mỹ khóc rống, cũng phải đổi Cố Lễ đi, quá không hiểu quy củ.” Sau khi có được tin tức này, suy đoán trong lòng Tô Mộc rốt cục nhận được chứng thật, Lý Hưng Hoa quả nhiên bị lợi dụng kẽ hở. Lý Hưng Hoa là vì Cố Mỹ mới nhận Cố Lễ làm thư ký của mình, chẳng qua là không biết giữa Lý Hưng Hoa và Cố Mỹ, rốt cuộc là người nào nắm được người nào.
Nhưng bây giờ xem ra, vấn đề này đã không phải là vấn đề Tô Mộc cần để ý, chỉ cần trong lòng Lý Hưng Hoa có ý nghĩ này, tất nhiên sẽ điều Cố Lễ đi. Để một quả bom hẹn giờ bên người như vậy, Lý Hưng Hoa cũng cảm thấy kiêng kỵ.
Sau khi đơn giản hàn huyên mấy câu, Lý Hưng Hoa liền đi thẳng vào vấn đề.
- Tô Mộc. Lần này cậu làm cán bộ trao đổi tới đây, là do tôi đề nghị với lão lãnh đạo, lão lãnh đạo cũng cho phép. Tôi biết cậu là bạn trai của Diệp Tích, tôi cũng là người nhìn Diệp Tích lớn lên, cho nên có mấy lời tôi không muốn che giấu. Lần này điều cậu tới đây chủ trì khu Cao Khai, cậu nhất định phải làm ra thành tích cho tôi. Như vậy chẳng những cậu được vẻ vang, tôi cũng có thể đứng thẳng sống lưng trước mặt lão lãnh đạo. Coi như lần này tới đây là trợ giúp tôi, thế nào?
Lý Hưng Hoa nhanh chóng, cứ trực tiếp nói thẳng ra như vậy, điều này làm cho Tô Mộc có chút bất ngờ, đồng thời cũng không khỏi âm thầm tán thưởng. Lý Hưng Hoa quả nhiên không hổ là bí thư thị ủy, lời này nhìn qua tưởng hết sức vọng động..., nhưng thật ra là biện pháp hữu hiệu nhất. Hắn nói như vậy, Tô Mộc liền không có bất kỳ đường lui. Người ta đã nói rồi, là nhìn Diệp Tích lớn lên, Diệp An Bang là lão lãnh đạo, Tô Mộc tới đây lại là người ta đề nghị, Diệp An Bang cũng gật đầu đáp ứng, Tô Mộc có thể không đi theo phía sau làm việc cho Lý Hưng Hoa được sao?... ,
Nói thành như vậy, còn hiệu quả hơn che giấu!
- Bí thư, ngài cứ yên tâm, tôi chính là một cây thương trong tay ngài, ngài chỉ đâu tôi đánh đấy!
Tô Mộc tỏ thái độ nói.
- Tốt! Ha ha! Tôi tin tưởng tài nghệ của cậu.
Lý Hưng Hoa cười to nói:
- Nếu có bất cứ vấn đề gì đều có thể tới tìm tôi, chỉ cần không trái với nguyên tắc, tôi tuyệt đối làm cho cậu. Như vậy, khi chúng ta đến trước mặt lão lãnh đạo, vẫn có thể ngẩng đầu nói chuyện đúng không.
Hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu, Tô Mộc nhìn đồng hồ thấy thời gian không sai biệt lắm, mà Lý Hưng Hoa lúc này cũng không có ý tứ tiếp tục nói nữa, hắn liền chủ động cáo từ. Nhưng khi Tô Mộc vừa chuẩn bị rời phòng làm việc, cước bộ hơi dừng lại, hai mắt nhìn Lý Hưng Hoa, trên mặt hiện lên vẻ do dự, sau đó vẫn lựa chọn nói ra.
- Bí thư, có câu này không biết có nên nói ra hay không?
- Nói đi, ở chỗ tôi không cần chú ý nhiều như vậy.
Lý Hưng Hoa cười nói.
- Bí thư, Cố thư ký vừa rồi muốn nhờ tôi một việc, cho một người ở văn phòng khu Cao Khai làm thư ký của tôi. Tôi nghĩ tôi mới đến, chưa có kinh nghiệm, cũng không quen biết ai, nên tạm thời cự tuyệt hắn. Tôi biết đây là hảo ý của Cố thư ký, nhưng sợ hắn hiểu lầm.
Tô Mộc nói.
Nghe được lời này của Tô Mộc, sắc mặt Lý Hưng Hoa liền trở nên khó coi, hắn nhìn Tô Mộc, nặng nề gật đầu.
- Tô Mộc, tôi biết rồi, cậu không cần để ý tới, nên làm gì thì làm.
- Vậy bí thư, tôi xin cáo từ!
Tô Mộc không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Đợi đến khi thân ảnh Tô Mộc biến mất trước mắt, vẻ âm trầm trên mặt cái Lý Hưng Hoa càng tăng thêm. Hắn không phải cho rằng Tô Mộc đang cố ý gây khó dễ cho Cố Lễ, bởi vì không có khả năng. Lúc này Tô Mộc mới vừa tới thành phố Cổ Lan, làm sao lại gây khó dễ cho Cố Lễ? Hai người cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Điều này càng nói lên Tô Mộc thật sự đứng bên phía Lý Hưng Hoa. Bởi vì nếu chuyện này đổi thành người khác, cũng sẽ không nói ra trước mặt mình.
Tô Mộc nói, chính là không xem mình là người ngoài. Thái độ này, không thể nghi ngờ là chỗ Lý Hưng Hoa hài lòng nhất. Phải biết rằng đừng thấy Tô Mộc là hắn đề nghị điều tới đây, nếu Tô Mộc thật sự không nể mặt hắn, Lý Hưng Hoa cũng không có cách nào.
Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Lý Hưng Hoa đối với Cố Lễ càng gia tăng. Tô Mộc vừa tới đã nói như vậy, nếu Cố Lễ ngươi nói không có chuyện gì thì ai tin? Hơn nữa Lý Hưng Hoa cũng không phải không biết tính tình của Cố Lễ. Cố Lễ thật sự cho là hắn có thể giấu diếm Lý Hưng Hoa sao?
Tô Mộc còn trẻ như vậy, cũng nắm rất rõ những quy củ bên trong thể chế. Cố Lễ ngươi dù gì cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, làm sao lại kém hơn Tô Mộc so ra?
Nhất định phải xử lý hắn trong thời gian sắp tới, tránh cho phiền toái không cần thiết!
Mà Tô Mộc sở dĩ trước khi rời đi, nói ra một câu như vậy, cũng là muốn cho Lý Hưng Hoa tránh khỏi phiền toái không cần thiết. Dù sao hiện tại chỗ dựa của hắn ở thành phố Cổ Lan chính là Lý Hưng Hoa, nếu Lý Hưng Hoa vì chuyện của Cố Lễ mà xảy ra chuyện..., chính là hậu đài của Tô Mộc ở chỗ này cũng không còn.
Khi Tô Mộc rời khỏi phòng làm việc của Lý Hưng Hoa, Cố Lễ cũng không ở bên ngoài, hắn cũng lười để ý, trực tiếp đi ra ngoài. Còn Bàng Tử Trăn hiện giờ đã chờ bên ngoài, sau khi Tô Mộc ngồi vào trong xe, xe liền lái về phía khu Cao Khai. Bởi vì ngày hôm qua tới đó trời đã tối rồi, cho nên Tô Mộc cũng chưa nắm được tình huống đối với khu Cao Khai, vừa vặn lúc này lại là sáng sớm, vì vậy trên đường đi Tô Mộc cũng âm thầm lưu ý từng chỗ đi dọc đường.
Bàng Tử Trăn ngồi phía sau, mắt khép hờ, không có ý tứ nói chuyện phiếm với Tô Mộc. Như vậy là đúng với tâm tư của Tô Mộc, có thể để cho hắn đánh giá được thành phố rất có nền tảng văn hóa này.
Trước tòa nhà quản ủy hội khu nghiên cứu kỹ thuật Cao Tân....
Sau khi Mai Ngự Thư từ chỗ Bạch Vi Dân đi ra, đã trực tiếp gọi điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng Khương Nhiên, kêu hắn lập tức cho người bố trí hội trường, hơn nữa báo cho tất cả thành viên quản ủy hội đến phòng họp nghênh đón. Lời nói của Bạch Vi Dân rất rõ ràng, nghi thức hoan nghênh này nhất định phải làm lớn một chút, phải biết rằng lần này dù sao Tô Mộc đến đây cũng là đảm nhiệm vị trí người đứng đầu, Mai Ngự Thư không cần thiết phải tính toán cái gì.
Hơn nữa người đến đây đọc quyết định bổ nhiệm lại là Bàng Tử Trăn, như vậy Mai Ngự Thư càng không thể bỏ qua.
- Đã thông báo hết cho mọi người chưa?
Mai Ngự Thư đứng trước mặt tòa nhà, nhìn chậu hoa phía ngoài lạnh nhạt hỏi.
- Rồi, dựa theo phân phó của ngài, thành viên ban lãnh đạo khu Cao Khai chúng ta, cùng các đơn vị trực thuộc quản hạt của khu Cao Khai đều đã tới đây, bởi vì chỗ bên ngoài có hạn, bọn họ hiện tại đã được an bài ở trong phòng họp.
Khương Nhiên nói.
Làm chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội Khương Nhiên vẫn rất có năng lực, mặc dù nói mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng có thể trong vòng một giờ thu thập xong tất cả, hơn nữa còn bố trí vô cùng đúng chỗ, cũng không phải việc ai cũng có thể làm được.
Chẳng qua Mai Ngự Thư cũng biết, Khương Nhiên cũng không phải người của hắn. Trên thực tế trong khu Cao Khai này, người Mai Ngự Thư có thể chân chính ảnh hưởng cũng không nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, hắn không có tâm tình đi nắm giữ. Hiện giờ khu Cao Khai chính là một vũng bùn, người nào đi vào cũng sẽ lún xuống, duới tình huống như vậy, không có ai đi tranh giành lợi ích, lòng công lợi yếu đi, dĩ nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện.
Nếu xuất phát từ nội tâm mà nói, Mai Ngự Thư thật sự muốn rời khỏi khu Cao Khai, ở lại chỗ như thế, mặc dù nhìn như nắm đại quyền, nhưng không có chính tích, thời gian dài muốn tiến bộ cũng rất khó khăn.
- Vậy thì tốt!
Mai Ngự Thư thản nhiên nói.
Khương Nhiên đứng bên cạnh, thật ra trong lòng cũng đang suy đoán, vị sắp tiền nhiệm chủ nhiệm quản ủy hội, người đứng đầu khu Cao Khai này, rốt cuộc là người nào? Có năng lực gì? Hắn tới đây rốt cuộc có thể chế trụ Mai Ngự Thư hay không.
Phải biết rằng ở khu Cao Khai này, nếu ngươi không thể chế trụ Mai Ngự Thư, nói gì cũng vô ích.
Trong lúc đang suy đoán, trong tầm mắt Khương Nhiên liền xuất hiện một cỗ xe chậm rãi lái tới, hắn chấn chỉnh tinh thần, vứt bỏ những ý niệm ngổn ngang ra sau đầu, chuẩn bị bắt đầu nghênh đón.