Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp An Bang l thật không ngờ Tô Mộc sẽ gọi điện thoại qua vào lúc này. Chỉ có điều sau khi hắn nghe Tô Mộc nói Lý Dật Phong bây giờ đang ở thành phố Tây Phẩm, hơn nữa thời gian trước vừa nói chuyện với Tô Mộc, hắn thoáng trầm ngâm một lát.

- Tô Mộc, theo bác được biết, Lý Dật Phong là người của cấp tối cao, điều này không phải là giả. Nhưng nhận xét về con người hắn cũng không tệ lắm, là một người sẽ không vì việc riêng mà làm rối loạn kỉ cương. Cháu cũng biết thân phận của hắn, hắn không cần phải làm ra chuyện này. Cho nên lần này cháu qua nghe một chút xem hắn nói như thế nào rồi mới quyết định.

- Cháu đã biết!

Tô Mộc nói.

- Chỉ có điều nếu như Lý Dật Phong thật sự khuyên bảo cháu, cháu cũng nên biết điểm tiến lui. Chuyện này đã làm đến mức như vậy. Lúc đó khi ở bên trong biệt thự lại không có lục soát ra được gì khác. Hơn nữa cháu nói mười gia đình kia có khả năng đều sẽ đổi ý, vậy vấn đề của Âu Dương Dung cho dù muốn nghiêm trọng cũng không có khả năng nghiêm trọng được bao nhiêu.

Diệp An Bang nói.

- Cháu biết phải làm sao!

Tô Mộc hít sâu một cái nói.

Lăn lộn trong giới quan trường cũng đã một thời gian, Tô Mộc hiểu rõ ràng từng câu trong đó. Đừng nói trong tay anh không có chứng cứ, cho dù trong tay anh có chứng cứ đầy đủ, chỉ cần đối phương làm công tác tốt với cấp trên, trong thời gian rất ngắn anh muốn xử lý chuyện này cũng không có khả năng.

Muốn lại không được!

Nước ấm nấu ếch!

Đây là kinh nghiệm Tô Mộc nhận được khi lăn lộn ở trong quan trường. Dù sao phía sau Âu Dương Dung là gia tộc Âu Dương, ở thành phố Tây Phẩm cũng khá có phân lượng. Nhưng hắn đã bị Tô Mộc nhớ thương. Tô Mộc tin tưởng sớm muộn sẽ có một ngày mình kéo Âu Dương Dung xuống, diệt trừ cái u ác tính của gia tộc Âu Dương.

Từ chỗ Diệp An Bang nhận được ý kiến, Tô Mộc hoàn toàn không do dự, lái xe về phía thành phố Tây Phẩm. Mà ngay vừa rồi, Đoạn Bằng đã qua, thay thế vị trí của Tô Mộc, trở thành tài xế. Lại nói tiếp, lái chiếc xe riêng của Tô Mộc, cảm giác khác hẳn.

- Lãnh đạo, việc anh phân phó cho tôi làm mấy ngày hôm trước, gần đây đã có manh mối.

Đoạn Bằng vừa lái xe vừa nói.

- Phải vậy không? Thế nào?

Tô Mộc hỏi.

- Là như thế này. Tôi tìm được mười mấy người. Bọn họ đều là chiến hữu trong quân đội với tôi ngày trước. Sau khi tôi nói chuyện này với bọn họ, bọn họ đều thu xếp xong xuôi, hiện tại đã có thể qua.

Đoạn Bằng nói.

- Tất cả đã an bài xong rồi sao? Bọn họ chắc có gia đình đúng không?

Tô Mộc hỏi.

- Đúng vậy. Có người có, có người không! Chỉ có điều bọn họ đều đã an bài xong. Bởi vì anh biết đây, bọn họ đều không hài lòng đối với công việc bây giờ, cho nên sau khi nghe tôi nói có việc làm như vậy, tất cả đều muốn đi qua.

Đoạn Bằng nói.

- Vậy là tốt rồi! Như vậy, anh bảo tất cả bọn họ qua bây giờ gặp mặt anh, sau đó nói về phần thành lập công ty Bảo Toàn. Đợi đến khi bọn họ tới, sẽ có người chuyên môn chịu trách nhiệm chuyện này.

Tô Mộc nói.

- Được!

Đoạn Bằng gật đầu nói.

Về phần nói chuyện cụ thể, Tô Mộc không nói Đoạn Bằng chắc sẽ không hỏi tới. Rốt cuộc công ty Bảo Toàn thành lập thế nào, đứng trên danh nghĩa là ai, Đoạn Bằng đều sẽ không để ý tới.

...

Tại một quán trà ở thành phố Tây Phẩm.

Vị trí quán trà này rất kín đáo. Muốn tìm được thật sự không dễ dàng. Đương nhiên mấu chốt nhất chính là, quán trà như vậy cũng không phải mở cửa buôn bán. Trừ phi là hội viên mới có thể tiến vào đây. Cho dù là như vậy, ngày hôm nay quán trà này cũng hoàn toàn đóng kín, không có bất kỳ người nào có thể tự do ra vào.

Nói trắng ra quán trà này chính là sản nghiệp của gia tộc Âu Dương, là nơi Âu Dương gia chuyên môn dùng để chiêu đãi người khác. Ở trên cơ sở này, cả quán trà lắp đặt thiết bị rất có hàm xúc.

Ở bên trong một gian nhã phòng của quán trà, hai người đang ngồi. Một người trong đó tất nhiên là Âu Dương Nghị Tranh. Ngày hôm nay Âu Dương Nghị Tranh giống như là nữ thần trút đi hào quang trên người. Toàn thân không có bao nhiêu cảm giác lạnh như băng nữa, mà tăng thêm một khí tức vô cùng thanh thuần.

Cảm giác giống như cô gái nhà chính là Âu Dương Nghị Tranh bây giờ.

Cảnh tượng như vậy nếu để những người quen thuộc với Âu Dương Nghị Tranh nhìn thấy, không dụi mắt nhìn lại cũng không được. Quả thực quá bất ngờ!

Ngồi ở đối diện Âu Dương Nghị Tranh chính là một nam nhân. Trên mặt nam nhân này lộ ra một khí tức cấp trên. Chỉ có điều khí tức như vậy khiến người ta cảm thấy nho nhã rất thoải mái. Toàn thân ăn mặc rất chỉnh tề, vô hình trung tôn lên khí thế hơn người của hắn.

Hắn chính là Lý Dật Phong!

Hiện tại là thường ủy tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy Lý Dật Phong!

- Tiểu Tranh, chuyện này em xác định không giấu diếm anh gì nữa chứ?

Lý Dật Phong thản nhiên nói.

- Đúng vậy! Em không giấu giếm bất kỳ điều gì. Âu Dương Dung đúng là từng làm chuyện như vậy. Chỉ có điều bây giờ nhà những người đó anh em đã giải quyết. Anh Phong, anh cũng biết tình hình nhà em có chút đặc biệt. Cho nên lần này là lần cuối cùng em giúp đỡ Âu Dương Nghị Phong. Chỉ cần lần này Âu Dương Dung có thể đi ra, hắn lại gây ra chuyện gì nữa, thật sự không có bất cứ quan hệ gì với em.

Khi Âu Dương Nghị Tranh nhắc tới gia tộc, biểu tình trên mặt rõ ràng là trầm xuống.

Bộ dạng con gái rượu của cô sẽ chỉ để lộ ra ở trước mặt Lý Dật Phong.

- Được, chuyện này anh giúp!

Lý Dật Phong không nói gì thêm, trực tiếp đáp ứng. Có một số thời điểm, có một số việc cho dù biết là sai, nhưng chỉ cần không sai quá mức, Lý Dật Phong đều sẽ vì nể mặt người khác mà đáp ứng. Huống chi ngày hôm nay nếu Lý Dật Phong đã dám xuất hiện ở nơi này, đã nói rõ trong lòng hắn đã có suy nghĩ.

Đối với Âu Dương Nghị Tranh, cô gái đã từng thầm mến mình, trong lòng Lý Dật Phong vẫn có một hồi ức tốt đẹp. Mặc dù hắn vẫn xem Âu Dương Nghị Tranh như em gái ruột, nhưng hắn trước sau vẫn không có cách nào thay đổi được suy nghĩ trong lòng Âu Dương Nghị Tranh. Nhìn Âu Dương Nghị Tranh hiện tại vẫn độc thân, Lý Dật Phong có thể biết cô vẫn giống như quật cường trước đây.

- Tiểu Tranh, nếu như có thể, sau này không nên trở mặt cùng Tô Mộc!

Lý Dật Phong nói.

- Vì sao?

Âu Dương Nghị Tranh nhướng mày nói:

- Hắn không phải là một huyện trưởng nho nhỏ sao? Cho dù phía sau có bí thư Diệp chỗ dựa, có thể có phân lượng thế nào?

Có thể có phân lượng thế nào?

Lý Dật Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Âu Dương Nghị Tranh à, em vẫn giống như trước đây, trong lòng đều che dấu một loại cao ngạo nho nhỏ. Em thật sự cho rằng Tô Mộc đơn giản như vậy sao? Thật sự cho rằng sau lưng của hắn cũng chỉ dựa vào một Diệp An Bang thôi sao? Thật sự cho rằng vị trí chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy như vậy ai muốn làm là có thể làm sao? Thật sự cho rằng ở trình tự cấp tỉnh như tỉnh Giang Nam hiện nay, người có thể có được sự ưu ái của cả Trịnh Vấn Tri và Chu Thao, sẽ là loại người đơn giản sao?

Chỉ có điều về phương diện này, Lý Dật Phong không tính nói ra cho Âu Dương Nghị Tranh biết. Có một số việc chỉ có càng ít người biết mới càng là vũ khí bí mật.

- Tiểu Tranh, em chỉ cần biết rằng đừng tùy tiện khai chiến với Tô Mộc là được!

Lý Dật Phong lời nặng, tình thâm nói.

- Biết rồi!

Âu Dương Nghị Tranh gật đầu nói.

Ở trong lòng Lý Dật Phong có một câu nói đã đến bên miệng, lại không có thốt ra lời. Nếu như thật sự nói ra, hắn không dám cam đoan có thể gây ra sóng gió thế nào đối với thành phố Tây Phẩm, cững như tăng thêm cho mình nhân tố không xác định hay không. Cho nên vẫn đàng hoàng khiêm tốn một chút.

Những lời này rất đơn giản, chỉ là bảy chữ đơn giản như vậy: Người này tài lớn kinh thiên!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua như vậy!

Ngoài Âu Dương Nghị Tranh và Tô Mộc ra, bây giờ còn chưa có bao nhiêu người biết, ở thành phố Tây Phẩm ngay bên trong quán trà này, hiện tại giấu một vị thường ủy Tỉnh ủy. Hơn nữa còn là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy có phân lượng rất nặng. Thật ra lần này Lý Dật Phong tới nơi này trước, cũng không làm kinh động tới bất kỳ kẻ nào. Hắn muốn khiêm tốn như vậy.

Nếu như trực tiếp thông báo cho chính phủ thị ủy thành phố Tây Phẩm, Lý Dật Phong ngược lại không có cách nào giúp đỡ Âu Dương Nghị Tranh làm việc này. Mặc dù Lý Dật Phong không ngại vì Âu Dương Nghị Tranh có đôi khi đánh một vài quân bài của mình ra. Dù sao đã vào tỉnh Giang Nam, Lý Dật Phong cũng muốn tập trung bên cạnh mình một nhóm người. Nhưng nếu Âu Dương Nghị Tranh dám dùng tới danh hiệu của hắn làm ra một vài chuyện xấu, Lý Dật Phong vẫn sẽ trực tiếp động thủ xử lý.

Cái gọi là nhu tình, cái gọi là hồi ức, ở trong cuộc sống quan trường tàn khốc đều sẽ phải nhận lấy thử thách vô tình nhất!

Cốc cốc!

Ngay trong lúc Lý Dật Phong chờ đợi, cánh cửa nhã phòng của quán trà đột nhiên được đẩy ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau. Sau khi biết ai tới nơi này, thần sắc Lý Dật Phong thật ra không có biến hóa. Vẻ nhu tình vừa rồi còn lộ rõ trên mặt Âu Dương Nghị Tranh, trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng của ban đầu, rất trong trẻo.

Lý Dật Phong không nói gì, mỉm cười!

- Lý bộ trưởng!

Đợi đến khi Tô Mộc đi vào, liền nhận ra Lý Dật Phong trước. Từ khi Lý Dật Phong nhậm chức, Tô Mộc đã sớm bắt đầu lưu ý, làm sao có thể không nhận ra?

- Tô Mộc, lại đây ngồi đi!

Lý Dật Phong thật ra rất tùy ý nói, hình như không nghĩ tới chuyện truy cứu Tô Mộc tại sao không có ý định chào hỏi Âu Dương Nghị Tranh.

Dù sao vừa nãy khi gọi điện thoại, Lý Dật Phong đã nghe được.

Thật muốn nói, nếu như chuyện này không phải là Âu Dương Nghị Tranh nói, Lý Dật Phong thật sự sẽ không đi tìm hiểu. Dù sao chuyện này cũng vi phạm nguyên tắc. Nhưng ở Thiên Triều này là xã hội không có cách nào không có nhân tình. Lý Dật Phong muốn trả lại phần nhân tình của Âu Dương Nghị Tranh, cũng chỉ có thể làm như vậy. Càng chưa nói ở trong lòng Âu Dương Nghị Tranh vẫn có ý nghĩ khác, chỉ là tạm thời sẽ không nói ra mà thôi.

Tô Mộc có thể nhận ra Lý Dật Phong, Lý Dật Phong tất nhiên có thể ở nhận ra Tô Mộc. Phải biết rằng Tô Mộc không thể giống như huyện trưởng bình thường. Nghiêm khắc mà nói, Tô Mộc cũng nằm trong phạm vi quản lý trực tiếp của Lý Dật Phong. Dù sao Tô Mộc cũng là cán bộ do tỉnh quản lý.

Sau khi Tô Mộc ngồi xuống, mới giống như nhìn thấy được Âu Dương Nghị Tranh, mỉm cười nói:

- Âu Dương thị trưởng cũng ở đây à. Thật sự là trùng hợp.

Thật là trùng hợp? Trùng hợp cái đầu anh. Biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, còn ở nơi này nói những lời như vậy. Thái độ của anh như vậy là thế nào. Quả thực chính là chuyện nực cười!

Nhưng vào lúc này Âu Dương Nghị Tranh lại không thể ngang nhiên nổi bão. Dù sao cô ta tới đây có chuyện cần nhờ cậy. Nếu như thật sự gây huyên náo, chính là vượt mặt Lý Dật Phong.

- Đúng vậy, thật sự thật là trùng hợp!

Âu Dương Nghị Tranh thản nhiên nói.

- Ăn cơm chưa?

Lý Dật Phong hỏi.

- Vẫn chưa!

Tô Mộc nói thẳng.

- Vậy ăn cơm thôi. Vừa ăn vừa nói!

Âu Dương Nghị Tranh vừa cười vừa nói.

- Được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK