Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân tính thật sự là một đầu đề nghiên cứu thật kỳ quái, giống như Lưu Đăng Khoa hiện tại. Rõ ràng là Tô Mộc đề bạt hắn, nhưng khi hắn chân chính lựa chọn phản bội, rõ ràng là bản thân hắn làm không đúng, thế nhưng hắn chỉ nháy mắt đã chuyển biến ý nghĩ, đem mục tiêu nhắm ngay Tô Mộc, không đem Tô Mộc đẩy ngã tuyệt đối không bỏ qua. Giống như thông qua phương thức này là có thể đem chuyện báo ân gì đó hủy diệt, cũng sẽ khiến cho hắn có cảm giác như mình chưa từng phản bội.

Nhưng đó chỉ là ý tưởng, một khi chân chính đi làm thì lại là một chuyện khác.

Bởi vì Lưu Đăng Khoa mặc dù có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn không có năng lực như thế. Muốn dựa vào bản thân hắn áp chế Tô Mộc đây là chuyện không thể nào. Cho nên theo kế sách hiện nay, chỉ đành đem hi vọng ký thác lên người Tôn Nguyên Bồi, hi vọng người này có thể giúp hắn thực hiện mục đích.

Đã biết, lão Lưu, mấy ngày này ông giúp tôi thu thập hành tung của Tô Mộc, lưu ý một chút. Hiện tại trong huyện Hình Đường dù sao cũng thuộc về tôi quản lý, tôi không muốn vì chút người nào gây ra chuyện xấu.

Tôn Nguyên Bồi lạnh nhạt nói.

Dạ, chủ tịch!

Lưu Đăng Khoa gật đầu nói.

Được rồi, gọi người vào matxa đi.

Dạ!

Hiện tại Lưu Đăng Khoa đã không còn đường lui, từ ngày hắn nắm quyền, sau đó Tô Mộc thật sự rời khỏi huyện Hình Đường, tham vọng cất giấu trong lòng hắn liền bạo phát. Dưới sự kích thích của dục vọng, tỷ như tham ô lại háo sắc đã trở thành từ ngữ đại diện cho hắn. Lưu Đăng Khoa đã không còn là người cẩn thận trước kia, hắn đã sa đọa.

Lúc này nếu không ôm chặt đùi của Tôn Nguyên Bồi, Lưu Đăng Khoa biết mình bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Sáng hôm sau.

Khi ánh mặt trời chiếu xuống cả huyện Hình Đường, Tô Mộc đã ngồi lên xe của Niếp Việt chạy thẳng tới Thanh Lâm thị. Nói thật, chính hắn cũng không nghĩ tới mình mới trở về hai ngày bên người đã liên tục phát sinh nhiều chuyện, thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Tô Mộc, có chuyện cần nói với cậu.

Niếp Việt nói.

Niếp thúc, chuyện gì ngài cứ phân phó là được.

Tô Mộc cười nói.

Lời xưng hô này làm cho Trữ Hạo ngồi phía trước cảm thấy hâm mộ. Hắn là thư ký của Niếp Việt, đã dần dần quen thuộc sự tồn tại của Tô Mộc, hiểu được địa vị của Tô Mộc trong lòng Niếp Việt, bởi vậy có đôi khi làm sự tình gì cũng biết đúng mực.

Là như vậy, sáng nay lúc đi ra, tôi nhận được điện thoại của Tôn chủ tịch, hắn muốn mời cậu lưu lại tham gia lễ mỹ thực kỳ nhông của trấn Hắc Sơn. Cậu thấy thế nào?

Niếp Việt hỏi.

Lúc ban đầu khi Niếp Việt nghe được lời đề nghị này cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Nhưng rất nhanh hắn đem chuyện này gạt sang một bên, bởi vì hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân Tôn Nguyên Bồi làm như thế. Đương nhiên, đây là vì Niếp Việt không biết chủ tịch thành phố Cổ Lan Triệu Thiên Hoa là người của Tôn gia, không rõ lý do lần này Tô Mộc về Hình Đường là do Triệu Thiên Hoa thúc đẩy.

Nếu biết chuyện này Niếp Việt sẽ hiểu được hành động của Tôn Nguyên Bồi tuyệt đối có thâm ý khác. Hiện tại Niếp Việt theo bản năng cảm giác không đúng, nhưng không biết nguyên nhân ở nơi nào.

Lễ mỹ thực kỳ nhông trấn Hắc Sơn sao?

Tô Mộc cũng cảm thấy ngoài ý muốn với lời mời của Tôn Nguyên Bồi. Nhưng hắn rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận, Tôn Nguyên Bồi rõ ràng muốn lưu hắn ở lại huyện Hình Đường làm cho Triệu Thiên Hoa tiến hành bố trị lại khu cao tân đi? Tôn Nguyên Bồi, hắn đúng là ngoan độc, nhưng chỉ sợ lần này hắn phải thất vọng. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết Triệu Thiên Hoa là người một lòng làm việc cho dân, hắn chắc chắn sẽ không đem tinh lực tập trung vào việc tranh giành quyền lợi.

Vận mệnh Tôn gia, thật sự làm người lo lắng!

Nhưng lời mời này lại hợp ý tưởng của Tô Mộc, hơn nữa hắn cũng đã xin phép, khu cao tân đều có thể tự vận chuyển. Có lời đề nghị của Tôn Nguyên Bồi, Tô Mộc có thể chiêu đãi cấp dưới ngày trước.

Niếp thúc, chuyện này tôi đáp ứng.

Tô Mộc nói.

Vậy thì tốt rồi. Lưu lại xem như thả lỏng hai ngày, đợi thoải mái một chút rồi quay về công tác. Nhưng cậu có biết hiện giờ lễ mỹ thực kỳ nhông trấn Hắc Sơn đã trở thành hạng mục chủ yếu hay không? Dựa vào hạng mục này, còn có thể mở ra sinh ý cả khu du lịch. Hơn nữa hoạt động như vậy không chỉ một hai ngày là xong, mà là chu kỳ một tuần.

Niếp Việt nói.

Nói tới đây, đáy lòng Niếp Việt càng cảm kích Tô Mộc. Nếu không có Tô Mộc, trấn Hắc Sơn sẽ biến thành địa phương đau đầu nhất của hắn. Mà bây giờ thì sao? Hãy nhìn thử xem, trấn Hắc Sơn phát triển từng ngày, đã trở thành nơi phát ra tài chính chủ yếu của cả huyện.

Có lẽ cậu còn không biết, thành phố cùng huyện đã có ý tưởng, đó chính là làm cho bí thư trấn ủy Hắc Sơn trở thành ủy viên huyện ủy, nhân số ủy viên trong huyện đã gia tăng thành mười ba người.

Niếp Việt nói.

Tin tức này làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy thật bình thường. Nếu không xuất hiện chuyện như vậy đó mới là việc lạ. Từ trước kia ở rất nhiều địa phương, là nơi kinh tế phát triển cực nhanh, sẽ trở thành trọng địa một bậc của chính phủ. Tỷ như bí thư khu ủy Triêu Nhan của Cổ Lan thị, bí thư trấn ủy Hắc Sơn trở thành ủy viên huyện ủy Hình Đường cũng là chuyện đương nhiên.

Niếp Việt vừa nói ra tin tức này làm tâm tư Tô Mộc chợt động, nghĩ tới bí thư trấn ủy Hắc Sơn Trương An, đó là do hắn đề bạt lên, hắn liền hiểu được ý tưởng thật sự của Niếp Việt.

Niếp thúc, ngài yên tâm, tôi tin tưởng trấn Hắc Sơn dưới sự lãnh đạo của huyện ủy sẽ phát triển tốt kinh tế địa phương, cải thiện cuộc sống của dân chúng, tận khả năng lớn nhất của mình.

Ha ha, có những lời này của cậu tôi yên tâm.

Niếp Việt cười lớn nói, đáy lòng không khỏi thầm tán thưởng, Tô Mộc thật sự giống như ngày trước, rất biết làm người. Chỉ nói huyện ủy mà không nhắc tới ủy ban huyện, thái độ như vậy còn không đủ minh xác sao?

Tô Mộc cân nhắc, chuẩn bị đem chuyện của Lưu Đăng Khoa nói ra. Dù sao bây giờ hắn không phải quan chức huyện Hình Đường, chuyện này chỉ có thể mượn dùng tay Niếp Việt. Mà tin tưởng hiện tại Niếp Việt cũng vui vẻ đả kích Tôn Nguyên Bồi. Cơ hội như thế Niếp Việt chưa bao giờ bỏ qua.

Niếp bí thư, có chuyện tôi nghĩ báo cáo với ngài.

Giọng nói Tô Mộc đột nhiên nghiêm túc lên, xưng hô đã phát sinh biến hóa, điều này làm trong lòng Niếp Việt có cảm giác không hay, không biết Tô Mộc lại muốn nói gì.

Nói đi.

Giọng nói của Niếp Việt cũng biến thành nghiêm túc.

Là như vậy, đêm qua tôi ăn cơm với hai người bạn ở chỗ chợ tại nhất trung Hình Đường, sau đó gặp phải một chuyện…

Tô Mộc đem sự tình đơn giản thuật lại một lần, lại đem chứng cớ của Chương Trạch Quang giao cho Niếp Việt, vẻ mặt Niếp Việt liền biến thành tối tăm lạnh lẽo.

Không cần biết thế nào, Niếp Việt là một quan viên muốn làm việc cho dân, nếu không lúc trước Tô Mộc sẽ không lựa chọn đứng về phía hắn. Hiện giờ huyện Hình Đường đang phát triển với tốc độ cao, Niếp Việt là người đứng đầu, đạt được chiến tích là hiển nhiên, hơn nữa hắn cũng nghe được tiếng gió, nói thành phố đang suy tính gia tăng nhân số ủy viên thành ủy, đây là ý tứ trong tỉnh. Mà nếu gia tăng nhân số ủy viên, với chiến tích hiện tại của Niếp Việt, tuyệt đối đủ cho hắn tiến thêm một bước.

Nếu ở trong thời điểm này xuất hiện chuyện như vậy, có thể nghĩ ra sẽ mang tới hậu quả nặng nề bao nhiêu cho Niếp Việt.

Mà Lưu Đăng Khoa là do Tô Mộc đề bạt, vì sao Tô Mộc muốn kéo hắn xuống trong lúc này, Niếp Việt cũng đã hiểu. Bởi vì Lưu Đăng Khoa đã đứng về phía Tôn Nguyên Bồi, Tô Mộc sẽ không cho hắn cơ hội nào nữa. Hơn nữa cho dù hắn không đứng thành hàng, nhưng Niếp Việt biết dựa theo tính cách Tô Mộc, tuyệt đối sẽ không cho phép sâu mọt như Lưu Đăng Khoa lẫn vào trong đội ngũ lãnh đạo.

Phải biết rằng hạng mục xây dựng văn hóa giáo dục con số hóa, theo bước đầu phỏng chừng, Lưu Đăng Khoa tham ô công quỹ phải lên tới ba triệu! Nếu tính hết thảy, Lưu Đăng Khoa chính là tên tham quan chết tiệt!

Trữ Hạo ngồi phía trước, tuy rằng không biết trong tay Niếp Việt lấy được bằng chứng gì, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Niếp Việt, hắn biết trọng lượng bằng chứng tuyệt đối không thấp. Mà chính bởi vì như vậy, Trữ Hạo càng có nhận thức trực quan hơn với Tô Mộc. Trước kia hắn luôn nghĩ Tô Mộc thường cười ôn hòa, là người thật dễ nói chuyện, hiện tại xem ra hắn đã nhìn lầm.

Tô Mộc thật sự ra tay, là chỉnh tới chết, quả quyết sẽ không cho ai cơ hội xoay người.

Nếu tội danh của Lưu Đăng Khoa được chứng thực, đừng nghĩ tiếp tục đông sơn tái khởi, chỉ sợ còn phải vào nhà giam vượt qua quãng đời thê thảm nhất.

Lưu Đăng Khoa, đúng là hỗn đản! Cặn bã! Bại hoại! Người như vậy nên bị bắn chết! Chuyện này không thể buông tha, nhất định lập tức bắt tay tiến hành xử lý, chậm trễ thêm một ngày không biết tên hỗn đản kia làm ra việc gì.

Niếp Việt lạnh lùng nói.

Niếp bí thư, kỳ thật bây giờ chưa thích hợp xử lý Lưu Đăng Khoa, hoặc là nói thế này, cho dù muốn ra tay cũng phải đợi có chứng cớ chắc chắn, hơn nữa tôi nghĩ có nên để cho Lý phó bí thư nói ra tốt hơn hay không.

Tô Mộc đạm nhiên nói.

Lý Kiều? Niếp Việt nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhàng của Tô Mộc, nghĩ tới Lý Kiều, tâm tình dần dần bình phục lại. Đúng vậy, việc này nếu do Lý Kiều nói ra tuyệt đối càng có lợi hơn so với mình.

Cậu đó!

Niếp Việt bật cười:

Thiếu chút nữa bị cậu chọc giận.

Niếp thúc, ngài đây là cất nhắc tôi thôi.

Tô Mộc cười nói.

Được rồi, chuyện này tôi biết làm thế nào.

Niếp Việt khôi phục tỉnh táo, rất nhanh hiểu được nên làm sao thao tác.

Mà Tô Mộc nhìn vẻ mặt của Niếp Việt, hắn biết, lần này Lưu Đăng Khoa thật sự đã thua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK