Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàn bà dục vọng là thứ đáng sợ nhất, Liễu Linh Lợi hiện tại ở tầm tuổi như vậy, cộng thêm tính cách của nàng thoải mái. Cho nên trong khu rừng rậm, dưới ánh nắng nhu hòa của trời chiều chiếu xuống, nàng không chút do dự nói với Tô Mộc. Cho dù sau khi nói xong, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, nhưng nàng không có bất kỳ ý tứ hối hận. Dù sao nói cũng nói rồi, nói thêm những thứ không đáng có, thật sự không cần thiết.

Huống chi bây giờ Liễu Linh Lợi thật sự rất muốn như vậy!

Mỗi khi Liễu Linh Lợi nghĩ đến tình cảnh trên xe, đều cảm giác bên trong thân thể mềm mại giống như có thêm một ngọn lửa đang thiêu đốt. Đó là ngọn lửa dục vọng muốn đốt nàng thành tro bụi, nếu không phát tiết ra ngoài…, Liễu Linh Lợi thật sự sợ sẽ bị giết chết. Tô Mộc cười một cái, nhăn mày, da thịt rắn chắc của hắn, hắn chỉ cần mạnh mẽ xông tới, cũng làm cho Liễu Linh Lợi si mê. Mặc dù biết mình là thư ký của Lý Tuyển, nhưng Liễu Linh Lợi vẫn không nhịn được nghĩ như vậy.

Nếu để cho Liễu Linh Lợi lựa chọn giữa Lý Tuyển và Tô Mộc…, trước kia nàng sẽ không chút do dự lựa chọn người trước, hiện tại nàng thật sự có chần chờ. Chỉ cần có chần chờ, đã nói lên cuộc chiến công tâm của Tô Mộc đã thành công.

Dĩ nhiên ban đầu Tô Mộc cũng không muốn có quan hệ gì với Liễu Linh Lợi, cho dù là hiện tại cũng có ý nghĩ như vậy.

– Liễu thư ký...

– Chúng ta đừng như vậy, anh không thể gọi tên tôi sao? Tôi không phải không có tên.

Liễu Linh Lợi gắt giọng.

– Được rồi, Linh Lợi, cô thật sự rất muốn sao?

Tô Mộc hỏi.

– Làm gì có ai trực tiếp nói thẳng như anh!

Liễu Linh Lợi nhất thời quýnh lên.

Cha mẹ nó!

Tiểu thư, cô rốt cuộc muốn làm trò gì đây. Lúc trước là cô dũng cảm nói cô muốn như vậy, bây giờ cô lại biến thành như vậy, cô rốt cuộc muốn tôi làm sao cô mới có thể vui vẻ? Trời ạ, không phải là muốn làm chuyện kia sao? Nếu cô do dự như vậy, vậy tôi sẽ cho cô kiên định chút lòng tin. Vừa nói Tô Mộc vừa trực tiếp kéo cánh tay Liễu Linh Lợi, kéo cả người nàng đổ vào trong ngực mình.

Sau đó tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên, bên trong xe nhất thời phong quang vô hạn!

So với lần trước, lần này Liễu Linh Lợi hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác hưởng thụ, bình thường cũng không có người nào tới đây, cho nên tiếng rên rỉ của nàng cũng rất thoải mái buông ra. Tiếng rên rỉ như vậy vang lên bên tai Tô Mộc, kích thích hơn bất cứ loại xuân dược nào trên đời. Trong nháy mắt càng làm cho hắn va chạm mãnh liệt hơn.

Chiếc xe nhỏ không ngừng đung đưa!

Chiếc xe này là của Liễu Linh Lợi. Trong huyện thành người biết bí mật này cũng không nhiều. Ban đầu nàng hư thân trên chiếc xe này, bây giờ nàng vẫn đắm chìm trong loại không khí vui thích này, nắm chặt tất cả thời gian hưởng thụ.

Rốt cục sau khi đưa Liễu Linh Lợi lên đỉnh cao dục vọng, tinh hoa của Tô Mộc cũng bắn nhanh ra, hai người có chút mệt mỏi, cứ như vậy nằm vật xuống chỗ ngồi sau xe, cũng không ai muốn mở miệng nói chuyện.

– Tô Mộc, em sẽ không quấn lấy anh, nhưng em cũng cần có anh, cho nên sau này khi nào em muốn, anh cũng phải xuất hiện. Ngược lại em sẽ nói cho anh nghe những chuyện của Lý bí thư.. A!

Bốp!

Tô Mộc không thèm nhìn, hung hăng vỗ một cái lên cặp mông tuyết trắng của Liễu Linh Lợi, trong cơn tức giận của Liễu Linh Lợi, Tô Mộc ngạo nghễ nói:

– Liễu thư ký của tôi, tốt nhất cô nghe rõ cho tôi, tôi biết cô là người có nhu cầu, nhưng ngoại trừ tôi ra, nếu cô còn dám tìm những người khác, tôi sẽ giải quyết hắn. Còn nữa đừng dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với tôi, tôi là nam nhân, hơn nữa còn là đại nam nhân, không chịu được cái này. Về phần chuyện bên phía Lý Tuyển, cô không cần thiết như vậy. Nếu tôi đã đến huyện Hoa Hải làm huyện trưởng, cũng sẽ không e ngại bất kỳ khiêu chiến nào.

Lý Tuyển là người có chút bối cảnh, tôi cũng biết quan hệ giữa cô và nàng khẳng định không đơn giản, nhưng tôi khuyên cô một câu, thuận tiện cũng cho cô đôi khi nhắc nhở nàng. Tô Mộc này còn trẻ như vậy đã có thể ngồi vào vị trí này, có thể là người không có bối cảnh được sao? Tôi cũng có thể thông thiên, nếu mọi người hợp tác lẫn nhau…, có chính tích tôi sẽ không ngần ngại chia một phần cho Lý Tuyển. Nếu như Lý Tuyển dám đùa bỡn với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

– Em...

Bốp!

Lại thêm một cái vỗ rất dứt khoát, vỗ lên cặp mông trắng hồng. Liễu Linh Lợi đụng chạm ánh mắt quật cường ngạo nghễ của Tô Mộc, không biết tại sao, cả người thoáng cái mềm nhũn.

– Người ta biết rồi!

Liễu Linh Lợi gắt giọng.

– Biết là tốt rồi, thật là ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói.

Tô Mộc lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ, đây là ban đầu hắn để cho thuận tiện, chuẩn bị mấy tấm thẻ, trong mỗi tấm thẻ có chừng một trăm vạn gởi ngân hàng.

– Em đã thành nữ nhân của anh, bất kể em có muốn thừa nhận hay không, đây cũng là sự thật. Anh không có khả năng công khai đi cùng em dạo phố, em cũng không thể làm như vậy. Cho nên tấm thẻ này cho em, cầm đi mua quần áo cho mình ….

– Em có tiền, em sẽ không lấy tiền của anh!

Liễu Linh Lợi biến sắc.

– Tiêu cái gì chứ, tiền của anh rất sạch sẽ, cho dù là bí thư ban kỷ luật thanh tra tỉnh cũng không điều tra được cái gì, chuyện của anh sau này em sẽ biết, cho em thì em cứ cầm!

Tô Mộc nói thẳng.

Liễu Linh Lợi nghe Tô Mộc nói lời này, sắc mặt mới thoáng chuyển biến tốt đẹp. Bất kể trong lòng nàng nghĩ như thế nào, nhưng thấy Tô Mộc nói như vậy, cảm thụ được loại thần thái lớn lối của hắn, Liễu Linh Lợi giống như một chú mèo nhỏ tìm được một nơi ở ấm áp. Đây là loại cảm giác hoàn toàn bất đồng khi ở chỗ Lý Tuyển. Nói thật, hiện tại Liễu Linh Lợi thực sự rất quyến luyến cảm giác như thế.

– Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?

Liễu Linh Lợi tùy ý hỏi.

– Hơn một trăm vạn!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Bao nhiêu?

Liễu Linh Lợi nhất thời kinh ngạc, đừng trách nàng khiếp sợ, bởi vì Liễu Linh Lợi thật sự chưa từng thấy một khoản tiền lớn như vậy. Làm thư ký của Lý Tuyển, Liễu Linh Lợi biết Lý Tuyển không tham ô, nàng dĩ nhiên cũng rất trong sạch. Dưới điều kiện như vậy, nàng đơn thuần là dựa vào tiền lương để sống. Hơn một trăm vạn cứ như vậy bị Tô Mộc lơ đãng lấy ra, như vậy kêu Liễu Linh Lợi làm sao không kinh hãi?

Liễu Linh Lợi vừa muốn hỏi Tô Mộc, số tiền này có phải nhờ tham ô lấy được hay không, sau đó lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tô Mộc, Liễu Linh Lợi biết mình hỏi như vậy sẽ vô cùng ngu xuẩn. Tô Mộc là người khôn khéo, lại phạm vào loại sai lầm cấp thấp này sao? Hiển nhiên không có khả năng!

– Nhiều lắm, em...

– Cho em thì em cứ cầm lấy!

– Được rồi!

– Được rồi, bây giờ chúng ta phải trở về, tối nay anh còn có việc.

– Ừ!

So với vừa rồi, hiện tại Liễu Linh Lợi thật giống như chú dê nhỏ biết điều. Loại sức lực giương nanh múa vuốt đã vô ảnh vô tung biến mất, chỉ có điều càng như vậy, càng khiến cho Tô Mộc cảm giác thú vị. Mình thân là tân huyện trưởng huyện Hoa Hải, đối với Lý Tuyển chính là không đội trời chung, nhưng bây giờ mình và thư ký của Lý Tuyển lại có quan hệ như vậy, điều này làm cho Tô Mộc cũng không khỏi cảm khái, thế sự vô thường!

Nhà hàng Vân Mộng.

Lô Đào sở dĩ lựa chọn nơi này, là bởi vì lão bản của nhà hàng này là quan hệ của hắn, là con dâu của Lô Đào kinh doanh nơi này. Dĩ nhiên đây là chuyện bí mật, ở ngoài sáng vẫn là người khác quản lý. Chuyện này, mấy người ngồi ở đây dĩ nhiên cũng biết. Nói ra Chương Duệ vẫn là người có tư cách nhỏ nhất nơi này, dĩ nhiên tư cách nhỏ cũng không có nghĩa địa vị của hắn nhẹ. Vị trí cục trưởng cục công an huyện, thật sự là đủ phân lượng.

Lô Đào làm chủ nhiệm chính quyền huyện, bí thư chính pháp ủy huyện Mạnh Vi Khiêm, phó huyện trưởng thường vụ Đổng Học Vũ, cộng thêm cục trưởng cục công an huyện Chương Duệ, đây cũng là tiểu đoàn đội của Bạch Trác ở huyện Hoa Hải lúc trước. Nói thật đoàn đội này thật sự rất có phân lượng, nếu theo ý nghĩ của Đổng Học Vũ, căn bản cũng không cần đứng thành hàng, đội hình của bọn họ như vậy, đặt ở huyện Hoa Hải có ai dám trêu chọc. Chưa nói đến những thứ khác, muốn duy trì trung lập cũng không có vấn đề/

– Lão Mạnh, anh thật sự quá mức cẩn thận rồi, chúng ta đã tới đây nhiều năm như vậy, có cần thiết phải làm như vậy không?

Đổng Học Vũ thờ ơ nói.

Mạnh Vi Khiêm nhìn lướt qua Đổng Học Vũ, khẽ lắc đầu:

– Lão Đổng, tôi biết trong lòng anh nhất định không phục, dù sao sau khi Bạch Trác bị bắt, anh là người có hi vọng ngồi lên vị trí kia nhất. Có lẽ anh cho rằng tôi kêu lão Lô chuẩn bị bữa tiệc như vậy, là có chút quá thận trọng. Nhưng có chuyện này, mặc dù hiện tại tôi chưa có chứng cớ xác thực, nhưng cũng có thể có dấu hiệu cho thấy, chuyện Bạch Trác bị nhà nước điều tra, có liên quan đến vị Tô huyện trưởng của huyện chúng ta.

– Cái gì?

Đổng Học Vũ giật mình nói:

– Lão Mạnh, chuyện anh nói là sự thật?

– Đương nhiên là thật! Chẳng qua tôi chưa có chứng cớ xác thực, tin tức như thế tôi cũng nghe được từ phía trên. Hơn nữa lý lịch của vị Tô huyện trưởng này các vị cũng nên biết, so với Bạch Trác, hậu đài phía sau Tô huyện trưởng là ai, các vị dám nói các vị không biết sao?

Mạnh Vi Khiêm hỏi.

– Tôi thật sự không biết!

Đổng Học Vũ nói.

Sau khi Mạnh Vi Khiêm viết chữ Diệp lên mặt bàn, liền nói với bọn Đổng Học Vũ:

– Vị này chính là nhạc phụ tương lai của Tô huyện trưởng!

– Thiệt hay giả? Anh nói là phó bí thư Diệp?

Đổng Học Vũ giật mình nói.

Đổng Học Vũ thật sự không biết Tô Mộc có bối cảnh như vậy, Diệp An bang là ai? Đây chính là một trong ba nhân vật lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh Giang Nam, hơn nữa còn là nhân vật có thực quyền mạnh nhất hiện tại, kiêm nhiệm bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy, bên trong tỉnh Giang Nam thật sự là nhân vật không thể địch nổi.

– Hoàn toàn chính xác, chuyện này...

– Tô huyện trưởng đến rồi!

Khi Đổng Học Vũ chuẩn bị hỏi thăm cặn kẽ Mạnh Vi Khiêm, Lô Đào bất chợt đứng lên nói, hai đầu lông mày lóe ra vẻ thận trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK