Nhưng bất kể là loại ra vẻ nào, ra vẻ chính là ra vẻ. Giả bộ tốt có thể bình yên vô sự, giả bộ không tốt sẽ ảm đạm.
Cao Bằng Phi nằm mơ cũng không nghĩ tới, hôm nay tới nơi này ra vẻ, lại trở thành ác mộng của hắn. Cái gọi là ác mộng, người động thủ dĩ nhiên là rất mạnh, cường thế đến mức đừng nói cha hắn là cục trưởng cục văn hóa, cho dù là sở trưởng sở văn hóa, bộ trưởng bộ văn hóa Trung Quốc cũng không dám chống lại.
- Trương Quan Trung, hiện tại biết sự lợi hại của tôi chưa? Tôi đã nói với cậu, kêu cậu yên lặng một chút, nhưng cậu vẫn không vâng lời. Hiện tại thì thế nào? Ngay cả công việc cũng bị mất?
Cao Bằng Phi ngạo nghễ nói.
Cao Bằng Phi ăn mặc lòe loẹt, bên cạnh còn ôm một cô gái, cô gái này lại ăn mặc hết sức hở hang. Còn đôi tay của Cao Bằng Phi đặt trên cặp mông cô gái lại không ngừng vuốt ve. Cô gái kia hiển nhiên là đang rất hưởng thụ, chẳng những không toát ra vẻ chán ghét, ngược lại còn rất thỏai mái.
Đây chính là loại ra vẻ thuộc về Cao Bằng Phi!
- Cao Bằng Phi, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi lại tới đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn vạch mặt với ta sao? Ngươi thật sự muốn ép ta đánh nhau với ngươi sao?
Trương Quan Trung tức giận gầm thét.
- U ôi, vạch mặt sao! Tôi nói này. Giữa chúng ta còn cái gì mà vạch mặt? Lớp da mặt của ngươi ta đã sớm xé toang rồi. Nói thật cho ngươi biết, tiểu tử ngươi tốt nhất nên biết thức thời, đừng gây chuyện nữa. Nếu như vậy chuyện này coi như xong. Ngươi có thể trở lại cục văn hóa làm việc, dĩ nhiên về chuyện gia gia của ngươi, ta cũng sẽ cho ngươi một giao đãi. Ở đây có một trăm đồng, xem như tiền thuốc thang cho các ngươi. Nếu ngươi còn muốn gây chuyện. Tôi sẽ theo đến cùng. Nhưng đến lúc đó, ta không dám bảo đảm, cái chân của lão gia hỏa này có thể giữ được hay không.
Cao Bằng Phi cười lạnh nói.
Càn rỡ ương ngạnh. Không hề kiêng kỵ!
Một trăm đồng? Tô Mộc nhìn bàn tay Cao Bằng Phi phất phơ đồng một trăm, trong mắt bắn ra một luồng lạnh lẽo. Đừng nói hiện tại đã biết thân phận của Trương Lão Hổ, mặc dù không biết. Hắn cũng sẽ không nhìn chuyện như vậy phát sinh trước mắt. Phải biết rằng Trương Lão Hổ là quân nhân, hôm nay bởi vì già cả, mới biến thành như vậy, nếu lại bị người như Cao Bằng Phi khi dễ, lương tâm của Tô Mộc cũng không chịu được, chớ nói chi là kêu hắn đối mặt với Từ lão.
- Cao Bằng Phi, mang theo đám người khốn kiếp của ngươi, cút ra ngoài cho ta.
Trương Quan Trung lớn tiếng quát lên, vừa nói vừa lấy từ bên cạnh ra một cây chổi, tức sùi bọt mép định xông lên phía trước.
- Đánh người. Ngươi muốn đánh người sao? Chụp ảnh chưa vậy? Chuyện vừa rồi đã chụp ảnh chưa vậy?
Cao Bằng Phi lớn tiếng hét.
- Cao công tử, yên tâm đi, chúng tôi đã chụp lại rồi, hắc hắc, động thủ đi. Hiện tại chúng ta động thủ, chính là phòng vệ chính đáng, hắc hắc!
Một người đàn ông đứng bên cạnh Cao Bằng Phi, trong tay giơ lên một chiếc máy ảnh, cười hắc hắc.
Sao mà âm hiểm!
- Có nghe thấy không? Nếu Trương công tử đã không thức thời như vậy, vậy các người hãy để hắn thành thật một chút. Dù sao chúng ta là phòng vệ chính đáng, không ai có thể nói gì.
Cao Bằng Phi ôm eo cô gái nhe răng cười nói.
- Tốt, tới liền!
Đám lưu manh đi theo Cao Bằng Phi đến đây, nhe răng cười tiến lên phía trước. Bọn chúng vừa rồi đã tới đây hù dọa Trương Lão Hổ. Vì vậy làm chuyện này cũng không có gì mới lạ. Trong tay mỗi người đều nắm một cây thiết côn, dài ngắn lớn nhỏ rất thuận tay, nếu thật sự động thủ, tuyệt đối sẽ tạo thành lực sát thương rất lớn....
Trương Lão Hổ nằm trên giường, nhìn cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trước mắt, gương mặt kích động đỏ bừng, lớn tiếng quát:
- Các người muốn làm gì? Đây là thiên hạ của đảng sao? Ai dám động đến cháu trai ta xem. Chỉ cần các người vừa động đến cháu trai ta, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ làm cho các người hối hận cả đời!
Hối hận cả đời? Cao Bằng Phi nghe thấy mấy lời này, lại nhìn bộ dạng của Trương Lão Hổ, không nhịn được cười lên ha hả, vừa cười vừa hung hăng ôm chặt cô gái đến trước người, dùng sức hôn hít đôi môi khêu gợi của nàng, trong tiếng thở gấp của cô gái, trên mặt lộ ra vẻ ngang ngược càn rỡ.
- Lão già kia, ngươi lại dám uy hiếp ta, ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là công tử của cục trưởng cục văn hóa, Trương Quan Trung nhà các người còn làm việc trên địa bàn của lão tử ta, ngươi còn dám kiêu ngạo uy hiếp ta như vậy? Lão già kia, ngươi thật sự không biết sống chết! Các người ở trong phòng ốc dột nát như vậy, còn muốn uy hiếp ta, lão già kia, hôm nay không cho ngươi xem chút màn đặc sắc, ngươi không biết trời cao đất rộng! Mẹ ôi, sớm biết ban đầu nên đâm chết ngươi, coi như xong hết mọi chuyện!
Cao Bằng Phi lớn lối kêu lên.
- Ngươi, ngươi...
Trương Lão Hổ nghe nói như thế, tức đến nỗi suýt chút nữa không chịu được.
- Gia gia!
Trương Quan Trung vội vàng xoay người trấn an Trương Lão Hổ.
Tô Mộc đứng bên cạnh nhìn Cao Bằng Phi, sắc mặt đã trầm thấp đáng sợ. Trên thế giới này thật sự có rất nhiều người không mở mắt, thời gian trước xuất hiện Lý Cương. Hiện tại lại nhô ra một tên ngu ngốc, nói cha tôi là cục trưởng, lại còn là một cục trưởng cục văn hóa, nhi tử của hắn dám ỷ vào uy thế của cha, hoành hành vô kỵ, thử hỏi còn có đạo lý trên đời?
Thế đạo Trung Quốc từ lúc nào đã rơi vào tình trạng như vậy!
Pháp luật và kỷ luật Trung Quốc từ lúc nào đã bị người ta bỏ qua như vậy?
Chẳng lẽ nói trong mắt của những người này không còn một chút vương pháp hay sao?
Rầm!
Khi một cây thiết côn của đối phương sắp sửa đập trúng sau lưng Trương Quan Trung, luồng ác khí trong lồng ngực Tô Mộc cũng chịu không nổi nữa, chợt nhảy ra một bước về phía trước, hung hăng đá ra một cước, đá bay đối phương. Ngay sau đó không chần chờ, thân ảnh Tô Mộc chớp động xung quanh. Mỗi lần chớp động, đều sẽ có một người té xuống. Đám thiết côn kia, ở trong tay Tô Mộc, giống như làm ảo thuật, hết sức biết điều nghe lời.
Trong chớp mắt, bốn tên lưu manh đều ngã xuống đất, thống khổ rên rỉ!
Cảnh tượng đột nhiên phát sinh khiến cho Cao Bằng Phi sửng sốt đồng thời, cũng làm cho hai ông cháu Trương Lão Hổ và Trương Quan Trung sửng sốt! Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại quá lợi hại như vậy! Chỉ trong nháy mắt đã thu thập hết mấy tên lưu manh, phải biết rằng nếu đổi lại là Trương Quan Trung, mặc dù dựa vào thân thể khoẻ mạnh cũng có thể đối phó, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy.
Đây là cán bộ quốc gia sao? Làm sao có thể đánh như vậy?
- Ngươi là ai?
Cao Bằng Phi gắt gao nhìn Tô Mộc lớn tiếng hỏi.
Ban đầu Cao Bằng Phi cho rằng Tô Mộc chỉ là một người bạn đi theo Trương Quan Trung, gặp phải chuyện như vậy tuyệt đối không dám quản. Nhưng nhìn thần tình của Trương Quan Trung, Cao Bằng Phi biết mình đã đoán sai, Trương Quan Trung cũng không biết Tô Mộc có thể đánh như vậy. Vậy quan hệ của hai người cũng không quá mật thiết, quan hệ không mật thiết, Tô Mộc lại ra mặt vì hắn, điều này khiến cho Cao Bằng Phi cảm thấy nhục nhã.
- A!
Cô gái lẳng lơ đứng bên cạnh Cao Bằng Phi, nhìn trên mặt đất khắp nơi đều là máu tươi, không nhịn được thất thanh hét ầm lên, tiếng thét chói tai khiến cho hỏa khí của Cao Bằng Phi càng dâng cao. Không hề nghĩ ngợi giơ tay lên hung hăng tát vào cái mông nàng một cái:
- Kêu cái gì? Câm miệng cho ta, lão Tam, quay lại tất cả, tôi muốn giữ lại làm chứng cớ!
- Được, tới liền!
Lão Tam là người duy nhất không động thủ, lúc này làm sao còn dám do dự, vội vàng giơ máy lên. Tất cả những cái này đều là chứng cớ, vừa rồi là Tô Mộc động thủ, bọn họ là bên bị hại, có đoạn quay phim này, khi về chỉ việc cắt nối, muốn đưa Tô Mộc vào cục cục công an không hề khó khăn.
- Quay phim sao?
Tô Mộc nhìn cái máy quay phim, trong đáy mắt xẹt qua quang mang lạnh như băng, thân thể không có dấu hiệu dừng lại, hai chân đập mạnh xuống đất, trong nháy mắt Cao Bằng Phi đang quát nạt nữ nhân, hắn liền vọt tới. Một cái cùi trỏ đánh lão Tam đau đớn cúi người xuống, ngay sau đó cướp lấy máy quay phim, ném cho Trương Quan Trung, vẻ mặt không hề sợ hãi.
- Quay phim đúng không? Rất thích quay phim đúng không? Muốn lấy đoạn quay phim làm bằng chứng đúng không? Tôi thật sự muốn nhìn xem, có đoạn quay phim này, đến cuối cùng ai có thể cứu được các người? Quan Trung, tiếp tục quay cho tôi!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Vâng!
Trương Quan Trung vội vàng cầm máy lên.
- Trương Quan Trung ngươi muốn làm gì? Tắt máy ta đi cho ta! Ngươi cho rằng ngươi cướp được máy quay phim của ta là ta không có cách nào bắt được ngươi sao? Ngươi tắt nó cho ta!
Cao Bằng Phi nhìn Tô Mộc miệng hùm gan sứa hét lên, vừa hét chân vừa di chuyển về phía cửa.
Buồn cười, nhiều người như vậy cũng đánh không lại Tô Mộc, Cao Bằng Phi hắn bị tửu sắc lấy hết thân thể, làm sao có thể thu thập được? Người này rốt cuộc là từ đâu nhô ra? Không được, hiện tại mình mang theo người quá ít, dù thế nào cũng phải mang nhiều người tới đây thu thập người này. Còn nữa nếu không được phải nói cho Yến Nguyệt Dung, kêu Yến Tiễn ra mặt, không sợ không làm gì được tên Tô Mộc khốn kiếp này.
Hắc hắc, ai cũng biết Yến Tiễn tính tình nóng nảy! Đến lúc đó chỉ cần mình hơi chút vận hành, không lo Yến Tiễn không ra mặt vì mình!
- Tắt nó? Máy quay phim ở đây, các người không phải muốn lấy bằng chứng phòng vệ chính đáng sao? Tới đây lấy đi!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
- Trương Quan Trung, ngươi thật sự muốn chơi với ta sao?
Cao Bằng Phi đã đi đến cửa, tàn bạo hô.
- Chơi đến cùng!
Trương Quan Trung tức giận nói.
- Được, chờ đó cho ta, ta sẽ cho ngươi biết đối nghịch với ta có kết quả như thế nào.
Cao Bằng Phi vừa nói vừa xoay người bỏ chạy, mấy tên lưu manh nào dám ở lại, vội vàng từ trên mặt đất cố gắng bò dậy chạy ra ngoài.
Căn nhà vừa rồi còn náo nhiệt một lần nữa trở nên yên tĩnh, Trương Lão Hổ nằm vật xuống giường bất chợt giãy dụa muốn ngồi dậy. Tô Mộc có thể phát hiện rõ ràng, hiện giờ trên mặt Trương Lão Hổ đã toát ra một loại kiên quyết.