Đồng thời, khi được biết như vậy, vẫn khiến Bàng Tử Trăn có cảm giác ngoài ý muốn.
Bởi vì giấy điều động Tô Mộc là do bộ tổ chức Tỉnh ủy truyền đạt mệnh lệnh!
Mặc dù nói Tô Mộc đã từng học tập ở trường đảng ở tỉnh ủy, xem như là một nửa cán bộ do tỉnh quản lý, nhưng nếu giống như hắn, trực tiếp kinh động tới bộ tổ chức Tỉnh ủy, vẫn là chuyện rất hiếm thấy. Chỉ có điều trong vấn đề của Tô Mộc, Bàng Tử Trăn cũng biết có một số việc cứ nhắm một mắt mở một mắt là được. Dù sao Tô Mộc không giống với những người khác. Gia hỏa kia có nội tình rất thâm sâu.
Khụ!
Sau khi Bàng Tử Trăn ngồi xuống, Lý Hưng Hoa ho khan vài tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người qua, sau đó mới chậm rãi nói:
– Tôi biết trong lòng mọi người đều có chút nghi ngờ, tại sao lại có quyết định như vậy. Tôi có thể nói cho mọi người biết, đó chính là quyết định do tỉnh đưa ra, chỉ là muốn tốt cho đồng chí Tô Mộc, là vì nghĩ cho đồng chí Tô Mộc. Bởi vì mọi người đều biết, khu Cao Khai thị xã chúng ta trước kia thế nào, hiện tại thế nào. Đồng chí Tô Mộc thật sự biến một nơi hoang vu phát triển thành khu Cao Khai với bộ dạng như hiện nay. Hôm nay, nói không khách khí chút nào, khu Cao Khai trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể trở thành chiếc xe ngựa kinh tế cho thị xã của chúng ta. Thành tích đáng chú ý như vậy, tin tưởng không cần tôi nói thêm điều gì, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng. Đối với công tác của đồng chí Tô Mộc, thái độ của tổ chức rất rõ ràng, chính là khẳng định...
Theo Lý Hưng Hoa nói chuyện, đang ngồi ủy ban quản lý mọi người mới từ lúc đầu trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Tuy rằng bọn họ còn không biết Tô Mộc sẽ bị điều đi đâu, nhưng đều rõ ràng một điểm, vậy liền là Tô Mộc lần này dời chắc hẳn không phải là chuyện gì xấu, chỉ cần không phải chuyện xấu nói, bọn họ nhận. Nói sau nghe Lý Hưng Hoa nói, lời trong lời ngoài rõ ràng chính là vì Tô Mộc đang tạo thế. Ở như vậy tạo thế dưới. Tô Mộc đi tới nơi như thế nào sẽ rất sai?
Lý Hưng Hoa nói chuyện xong, chính là tới Triệu Thiên Hoa nói chuyện.
Giống như Lý Hưng Hoa, trong lúc Triệu Thiên Hoa nói chuyện cũng khẳng định việc làm của Tô Mộc. Nhưng chỉ cần để ý, mọi người có thể nghe được, tuy rằng cũng là khích lệ, nhưng Triệu Thiên Hoa phần nhiều chính là đem công lao đó đặt ở trên người của mọi người trong ủy ban quản lý. Hắn không giống như Lý Hưng Hoa, chỉ nhấn mạnh tác dụng của một mình Tô Mộc. Nói chuyện như vậy, thật ra trực tiếp xóa đi một phần tác dụng và tầm quan trọng của Tô Mộc.
Từ Minh Phàm cũng đơn giản nói mấy câu.
Sau khi ba người này nói xong, Bàng Tử Trăn mỉm cười nói:
– Đồng chí Tô Mộc, đồng chí cũng sắp phải rời khỏi chức vị. Trước khi rời đi, còn có gì muốn nói với mọi người, nhân lúc này còn có thời gian hãy nói ra đi.
Đúng vậy, tạm rời cương vị công tác, chung quy vẫn nên nói chuyện một chút.
Sau khi Bàng Tử Trăn vừa dứt lời, Tô Mộc đứng lên, nhìn lướt qua mọi người phía dưới. Tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên. Ánh mắt mỗi người nhìn Tô Mộc như sùng bái. Giống như Tô Mộc đã nói, uy tín cũng không phải dựa vào quyền lực mà có. Là phải dựa vào thành tích thật sự, là phải dựa vào bản thân anh thật sự chinh phục mọi người có được.
Khu Cao Khai chính là bài thi thỏa đáng mà Tô Mộc giao ra. Ở dưới phần giải cho bài thi như vậy, mọi người thành tâm thành ý hướng về phía Tô Mộc biểu đạt sự sùng bái và tôn kính.Tiếng vỗ tay như vậy theo hai tay Tô Mộc ép xuống, trong nháy mắt liền biến mất.
Kỷ luật nghiêm minh!
– Những điều nên nói, trước đây tôi đều đã nói với mọi người. Nói thật, tôi cũng không muốn rời khỏi nơi đây, cũng không muốn rời khỏi mọi người. Tôi đến khu Cao Khai này còn chưa được mấy ngày. Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng thích nơi này. Ở đây trước đó thế nòa, tôi nghĩ không nhất thiết phải nhiều lời. Ở đây sau này sẽ biến thành thế nào, tôi cũng sẽ không nghĩ tới. Tôi chỉ muốn nói một câu. Tôi đưa mọi người một cơ hội, hi vọng tương lai mọi người đưa tôi một phần huy hoàng.
Nói xong câu đó, Tô Mộc không có bất kỳ do dự nào, lui một bước về phía sau, đối mặt với mọi người, một mực cung kính cúi cầu một cái!
Sau khi cung kính cúi đầu, một sự yên lặng ngắn ngủi trôi qua, tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên. Mọi người đều đứng lên. Tiếng vỗ tay như vậy kéo dài không ngừng. Trên mặt mỗi người lộ ra tình cảm mãnh liệt. Nhiều người đã bắt đầu khóc. Bọn họ thật sự luyến tiếc, không muốn Tô Mộc rời đi. Chính là Tô Mộc khiến cho khu Cao Khai trở nên huy hoàng như vậy, là Tô Mộc khiến bọn họ ở trước mặt toàn bộ thị xã Cổ Lan có thể thẳng lưng mà đi.
– Tôi đưa mọi người một cơ hội, hi vọng tương lai mọi người đưa tôi một phần huy hoàng.
Đây là mong chờ của Tô Mộc đối với tất cả cán bộ lãnh đạo của ủy ban quản lý khu Cao Khai. mong chờ như vậy, khiễn mỗi người đang ngồi đây, trong lòng bắt đầu dâng lên một dòng nước ấm. Bọn họ xúc động. Nếu như không phải trường hợp này không đúng, bọn họ thật sự rất muốn đi lên, ôm chặt lấy Tô Mộc.
Triệu Thiên Hoa nhìn tình cảnh như thế, cảm xúc ngập tràn.
Làm một vị quan tốt có ý chí thiên hạ, hi vọng chấp chính một phương, sẽ vì bách tính một phương mà mưu phúc lợi mà nói, trường hợp như vậy là điều Triệu Thiên Hoa hướng tới nhất. Bởi vì trường hợp như vậy cũng không phải là đang ứng phó ai. Trong mắt mỗi người đều lộ ra sự chân thành hàm xúc. Triệu Thiên Hoa vẫn có thể cảm nhận được. Chính bởi vì có thể cảm nhận được, Triệu Thiên Hoa mới cảm thấy quyết định của mình trước đây là không sai.
Tô Mộc cùng mình là người cùng một đường!
Nếu như là người cùng một đường, như vậy vì Tô Mộc diễn kịch, trong lòng Triệu Thiên Hoa sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào!
Nhưng tình cảnh như thế thật ra chỉ mới bắt đầu. Sau khi đám người Lý Hưng Hoa đi ra khỏi phòng họp, muốn trở lại tỉnh, đột nhiên phát hiện, trước tòa nhà của ủy ban quản lý khu Cao Khai đã có người đứng chật kín. Những người này có người là công nhân của xí nghiệp, có người là chủ đầu tư, có người là nông dân địa phương, có người là lão nhân, có người là tiểu hài tử... Nhiều người như vậy đứng yên lặng như vậy. Sau khi đám người Tô Mộc đi ra, trong đám người bắt đầu phát ra từng tiếng kêu gào kích động.
– Tô chủ nhiệm, chúng ta không muốn anh đi!
– Tô chủ nhiệm, ở lại đây đi!
– Lý bí thư, Triệu thị trưởng, các ngài để Tô chủ nhiệm ở lại khu Cao Khai.
…
Nếu như nói cán bộ lãnh đạo ủy ban quản lý không có cách nào mở miệng nói, như vậy hiện tại đám người kia thật ra không chút kiêng kỵ. Bọn họ không kiêng nể cái gì là chính trực. Để có thể giữ Tô Mộc ở lại, không kiêng nể gì như vậy bọn họ muốn làm liền làm. Trong từng đôi mắt lộ ra sự khát vọng, thật sự không hề giữ lại hay làm ra vẻ ý. Tất cả đều chân thành tha thiết.
– Người được lòng dân chính là được cả thiên hạ!
Triệu Thiên Hoa cảm khái nói.
– Đúng vậy, lão Triệu. Đây chính là dụng tâm vì dân, lòng dân hướng về.
Lý Hưng Hoa cũng khiếp sợ.
Từ Minh Phàm bị chấn động tới mức sửng sốt ngây người tại chỗ!
Tình cảnh như thế, bọn họ tự nghĩ từ khi nhậm chức tới nay cũng chưa từng trải qua. Theo nhãn lực của bọn họ, tất nhiên có thể nhìn ra được đây không phải là đang diễn trò. Những người này thật lòng muốn giữ Tô Mộc ở lại. Chuyện như vậy chỉ cần truyền đi, sẽ có tác dụng tốt đối với tiếng tăm làm quan của Tô Mộc. Phải biết rằng ở trong xã hội bây giờ, có thể làm được một quan viên như vậy, tuyệt đối hiếm hoi giống như lông phượng và sừng lân.
Tô Mộc có thể!
Tô Mộc thật sự xứng dáng hưởng vinh dự như vậy!
Thẳng thắn mà nói, cục diện trước mắt cũng khiến cho Tô Mộc thật sự sửng sốt!
Tô Mộc căn bản cũng không biết rốt cuộc là người nào đã đi tiết lộ tin tức. Mình vốn chỉ muốn lặng lẽ tới, lặng lẽ rời đi. Nhưng hiện tại thì sao? Nhìn cảnh tượng trước mắt, làm sao có thể lặng lẽ không một tiếng động mà rời đi cho được? Không nên như vậy. Tin tức mình sắp tạm rời cương vị công tác, cho dù là những người trong ủy ban quản lý cũng không biết. Vì sao những công nhân và dân chúng này có thể biết được?
Điều này thật sự khó hiểu!
Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, hiện tại Tô Mộc phải nghĩ biện pháp ứng phó với tình cảnh trước mắt. Sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt Lý Hưng Hoa đưa tới, liền vội vàng tiến lên. Phải biết rằng hiện tại đã gần trưa. Nếu như thật sự để mọi người tiếp tục đứng ở chỗ này như vậy, tuyệt đối sẽ có người bị cảm nắng. Nếu như vậy, Tô Mộc cũng không phải biết nên làm gì.
– Mã lão bí thư chi bộ. Ngài làm cái gì vậy? Ngài cũng đã lớn tuổi như vậy, còn tới nơi này làm gì? Các thôn dân thôn Thượng Hà, mọi người không nên đứng ở chỗ này. Nhanh đỡ Mã lão bí thư chi bộ quay về thôn đi thôi. Quan Trung, lập tức an bài xe, đưa Mã lão bí thư chi bộ rời đi.
Tô Mộc nhìn Mã Văn Xương đứng ở phía trước, đi vội tới tiến lên nói.
Phải biết rằng Mã Văn Xương thật sự rất lớn tuổi. Nếu như còn bị phơi nắng như vậy nữa, thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện thế nào.
Mã Văn Xương lại không chịu rời đi, mà đưa mắt nhìn Tô Mộc, thần sắc kích động nói:
– Tô chủ nhiệm, cậu thật sự là một bị quan tốt, vì chuyện của thôn Thượng Hà chúng tôi, không ngờ cậu không tiếc công sức chống lại nhà máy hóa chất ở huyện bên. Thôn Thượng Hà chúng tôi có thể một lần nữa khôi phục lại bộ dạng như lúc ban đầu. Đây đều là công lao của cậu. Càng không nói tới rất nhiều người trong thôn chúng tôi đều đã vào làm ở trong nhà xưởng của khu Cao Khai. Cậu nói cậu làm nhiều chuyện tốt cho người trong thôn Thượng Hà chúng tôi như vậy, cậu sắp phải đi, tại sao tôi có thể không đến? Chỉ có điều, thật sự phải đi sao? Tô chủ nhiệm, lẽ nào cậu không thể ở lại sao? Các vị lãnh đạo, Tô chủ nhiệm thật sự một bị quan tốt, để hắn ở lại đi.
– Đúng vậy, để Tô chủ nhiệm ở lại!”
Mã Văn Xương vừa dứt lời, những người đứng ở đây lại bắt đầu hô lên. Bọn họ thật sự không biết, vì sao Tô Mộc lại phải dời đi. Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn bị bắn súng, cũng bởi vì hắn bắt một Phó thị trưởng lại, cho nên mới bị dời đi sao? Đây là đạo lý gì?
Một tên quan tham ô như Giang Doãn Trí, chẳng lẽ Tô Mộc bắt, còn có tội hay sao?
Nếu như không phải Tô Mộc đứng ở trước mắt bọn họ, nếu như không phải trên mặt Tô Mộc không bất kỳ biểu hiện chán chường nào, nếu như không phải bọn họ đều tin tưởng vào tính cách của Tô Mộc, bọn họ thật sự sẽ náo động.
Trong xã hội ngày nay, gặp phải một vị quan tốt đã không dễ dàng. Nếu gặp phải, sẽ không có ai muốn bỏ qua.
Tô Mộc cảm động!