- Bộ trưởng, ngài yên tâm, tôi sẽ tận hết mọi khả năng đem Cổ Lan thị đưa lên con đường phát triển đúng đắn một lần nữa. Tôi cũng không tin một thành phố tràn đầy văn hóa lịch sử như vậy làm sao lại không thể phát triển. Tôi cam đoan với ngài, nếu trong nhiệm kỳ tôi còn không làm được, tôi tự động nhận lỗi từ chức!
- Tốt lắm, có được tinh thần tiến tới của người đứng đầu! Chỉ cần có dũng khí này, không cần sợ hãi không làm được chuyện gì!
Hai mắt Diệp An Bang tỏa sáng.
Nói thật, Diệp An Bang vẫn thật xem trọng Lý Hưng Hoa, bằng không cũng không gọi điện để hắn tới. Phải biết rằng trước đó Diệp An Bang đã gặp Trịnh Vấn Tri, cho dù Trịnh Vấn Tri không nói rõ ràng nhưng ý tứ ám chỉ cũng có thể hiểu được, đó chính là trong toàn bộ địa cấp thị, Cổ Lan thị bị vây lót đáy. Điều Lý Hưng Hoa đi qua là vì thay đổi tình huống như thế, thật không ngờ hiện tại chẳng những không thay đổi, ngược lại còn có cảm giác chính hắn sa vào trong vũng bùn.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp An Bang gọi Lý Hưng Hoa tới hội báo!
Nói là hội báo, kỳ thật là chỉ điểm!
- Hưng Hoa, cậu nói địa phương đau đầu nhất của Cổ Lan thị là ở nơi nào?
Diệp An Bang tùy ý hỏi.
- Khu khai phát kỹ thuật cao tân!
Lý Hưng Hoa nói tới đây, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:
- Bộ trưởng, không dối gạt ngài, khu khai phát kỹ thuật cao tân vốn đã xây dựng trước khi tôi tới, nhưng mãi tới khi tôi đi qua, ở nơi đó ngoại trừ vài xí nghiệp nửa chết nửa sống, ông cũng không nhìn thấy được một xí nghiệp nào lớn có tư chất. Càng khỏi nói là loại xí nghiệp kỹ thuật cao tân.
- Tôi cũng không phải cáo trạng với ngài, tôi có gì thì nói đó, ước nguyện ban đầu khi xây dựng khu vực kia là muốn kết hợp cùng nội tình văn hóa lịch sử Cổ Lan thị, tranh thủ làm được việc kết hợp cổ đại cùng hiện tại thật hoàn mỹ, là chuẩn bị tạo thành điểm sáng cho Cổ Lan thị. Nhưng hiện tại lại biến thành vấn đề nan giải, trở thành một cục diện rối rắm, ai đi qua cũng chơi không chuyển, ai đi tới cũng bị rơi vào.
- Một khu vực vốn có thể tốt hơn, lại biến thành một công trình chiến tích. Cho dù là công trình chiến tích cho dù có báo cáo hư ảo cũng không nói, nhưng lại liên lụy tới Cổ Lan thị hàng năm đều phải đầu nhập thật nhiều tài chính trợ cấp. Nếu thật sự có thể, tôi muốn hủy bỏ cả khu khai phát kỹ thuật cao tân này, thay vì để nó phá nát dây dưa, chi bằng trực tiếp vứt bỏ.
Nói tới đây, Lý Hưng Hoa đã chân chính đem Diệp An Bang xem như lão lãnh đạo ngày trước, bắt đầu phun nước đắng. Hắn nắm bắt thời cơ thật tốt, vừa đem ưu thế cùng khuyết điểm của Cổ Lan thị bày ra, có thể điều động được lòng đồng tình lớn nhất của Diệp An Bang.
Kỳ thật nếu nói sâu hơn, Lý Hưng Hoa cũng không hề nói dối, khu khai phát kỹ thuật cao tân được xây dựng vốn là vì hùa theo thủy triều. Hiện tại biến thành đuôi to khó vẫy, làm cho Lý Hưng Hoa cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Chẳng qua lúc đó là do bí thư thành ủy Thiệu Khôn đưa ra xây dựng, cũng dựa vào chiến tích này Thiệu Khôn mới được đề bạt làm phó chủ tịch tỉnh Giang Nam.
Cho nên dù biết khu khai phát kỹ thuật cao tân là một vấn đề vô cùng khó khăn, cũng không ai dám đưa tay hủy diệt khối khoai lang phỏng tay này, nếu bởi vậy mà đắc tội Thiệu Khôn, vậy thật sự không đáng giá.
Làm vậy là có ý tứ gì? Khi tôi còn ở đó xây dựng khu khai phát kỹ thuật cao tân, khiến cho tôi công thành danh toại, tôi đi rồi các người chẳng những không phát triển được nó, hiện tại còn muốn đóng cửa, đây không phải bày rõ ý tứ ban đầu tôi chỉ là làm chuyện không ra gì sao?
Nếu thật vì như thế để cho Thiệu Khôn ghi thù, thật quá mức không xong!
Lý Hưng Hoa nói ra những lời này, kỳ thật là ôm tâm lý thử xem, muốn dò chút tin tức từ miệng Diệp An Bang, nhìn xem có đạt được tin tức hữu dụng. Nếu Thiệu Khôn ở trong tỉnh cũng gian nan, như vậy hắn có thể mượn đại kỳ của Diệp An Bang đem tình huống khó khăn kia quét bỏ.
Nhưng Lý Hưng Hoa phải thất vọng!
Vẻ mặt Diệp An Bang vô cùng bình tĩnh, muốn phát hiện được dấu vết thật không khả năng. Hơn nữa làm Lý Hưng Hoa cảm thấy ngoài ý muốn chính là Diệp An Bang buột miệng nói ra một câu khiến sắc mặt hắn lập tức đại biến.
- Hưng Hoa, cậu thấy Tô Mộc thế nào?
Oanh!
Lý Hưng Hoa làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp An Bang lại hỏi hắn vấn đề này. Nhắc tới từ sau khi Lý Hưng Hoa rời khỏi Thanh Lâm thị, vẫn chưa liên hệ với Tô Mộc. Cho dù là có liên lạc với Đường Minh Hán cũng chỉ thỉnh thoảng mà thôi. Bây giờ nghe Diệp An Bang chủ động hỏi, nhịp tim Lý Hưng Hoa nhất thời gia tốc. Nếu không phải băn khoăn trường hợp không đúng, hắn thật sự muốn trực tiếp tát mình hai bạt tai.
Mình chính là một đầu con lợn!
Sao có thể vì bản thân trở thành bí thư thành ủy, nhất thời quá hưng phấn mà quên mất nhân vật quan trọng như Tô Mộc đây? Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc đã là phó chủ tịch huyện Hình Đường, quan trọng hơn nữa hắn còn là bạn trai của con gái Diệp An Bang. Có tầng quan hệ như vậy, Lý Hưng Hoa đánh chết cũng không tin Diệp An Bang sẽ không có an bài gì cho Tô Mộc. Hơn nữa còn nghe nói, hiện giờ trong Thanh Lâm thị đã phát sinh sự kiện nổ súng bắn chết người.
Mà sự kiện này chính do Tô Mộc thống ra tới, sau khi hắn chọc ra ngoài đã có một số cán bộ lãnh đạo bị cách chức. Trước đó Tô Mộc còn đem Tạ Văn cùng Triệu Thụy An kéo xuống, dưới tình huống cấp bậc không cao nhưng Tô Mộc vẫn có thể làm được như vậy, nếu cho hắn đủ thân phận, không tin hắn chơi không chuyển.
Hơn nữa Tô Mộc còn có ưu thế hơn chính mình, thư ký làm sao thân bằng con rể đây?
Nghĩ tới đây, Lý Hưng Hoa không chút chần chờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp An Bang trầm giọng nói:
- Bộ trưởng, đồng chí Tô Mộc là một cán bộ đảng viên vượt qua khảo nghiệm, quan trọng là hắn rất giỏi kinh tế. Trấn Hắc Sơn nghèo nhất huyện Hình Đường, nhưng ở trong tay hắn đã tỏa sáng sinh cơ. Đối với đồng chí như vậy lúc tôi còn ở Thanh Lâm thị đã xem là đối tượng bồi dưỡng điểm tựa. Bộ trưởng, tôi có một thỉnh cầu, mong ngài đáp ứng tôi.
- Thỉnh cầu?
Diệp An Bang hỏi.
- Dạ, thỉnh cầu. Vừa rồi chuyện tôi hứa với ngài vẫn thật hữu hiệu, nhưng tôi muốn thỉnh cầu ngài cho tôi mang đi một người trong Thanh Lâm thị, người đó chính là Tô Mộc, người tài hoa xuất chúng như hắn nên đặt ở võ đài càng thêm thích hợp cho hắn triển lãm khả năng. Tôi cho rằng khu khai phát kỹ thuật cao tân ở Cổ Lan thị cần người như vậy tới chủ trì. Hơn nữa đoạn thời gian trước ban lãnh đạo khu khai phát đã được điều chỉnh, hiện tại vị trí chủ nhiệm quản ủy hội, bí thư đảng ủy đều bỏ trống, tôi mong bộ trưởng có thể suy nghĩ, để đồng chí Tô Mộc tới hiệp trợ tôi triển khai công tác!
Lý Hưng Hoa lớn tiếng nói.
- Cậu đang muốn lấy góc tường của huyện Hình Đường ah.
Diệp An Bang cười nói.
- Bộ trưởng, ngài cũng không thể quá mức thiên vị cho Thanh Lâm thị. Hiện tại Tô Mộc đã phát huy xong tác dụng ở nơi đó, chỗ chúng tôi đang cần nhân tài như hắn, bộ trưởng, ngài nhất định phải xử lý công bằng đó thôi.
Lý Hưng Hoa nhìn dáng vẻ tươi cười của Diệp An Bang, biết vị lão lãnh đạo đang chờ mình đưa ra yêu cầu, làm sao còn dám do dự, vội vàng thuận cột đi tới.
Cái gì là đồ tể quan trường, Lý Hưng Hoa vốn không để ý. Hiện tại hắn không thể mở ra cục diện trong Cổ Lan thị, nếu thật sự có một đồ tể, đây đúng là chuyện tốt cho Lý Hưng Hoa!
- Chuyện này tôi sẽ xem xét!
Diệp An Bang đạm nhiên nói.
- Vậy không dám quấy rầy bộ trưởng, tôi về trước!
Lý Hưng Hoa biết điều đứng dậy rời đi, đợi khi hắn đi ra tới hành lang, nhìn cửa phòng khép lại, sau đó đi tới trước mặt Chung Tuyền, cười híp mắt nói:
- Thế nào? Đêm nay đi ra uống một ly?
- Lý bí thư đã mời, sao dám không theo?
Chung Tuyền cười đáp.
- Tốt, tối nay điện thoại cho anh!
Lý Hưng Hoa nói.
- Được!
Chung Tuyền gật đầu đáp.
Diệp An Bang ngồi trong văn phòng, đôi mắt khép hờ, tay gõ mặt bàn, khoảng mười mấy phút sau hắn chợt mở mắt, vẻ do dự hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nét kiên nghị. Hắn trực tiếp cầm lấy điện thoại bấm một dãy số.
- Châu bí thư, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài, ngài xem hiện tại có được hay không? Được, hiện tại tôi đi qua!
…
Tô Mộc căn bản không hề nghĩ tới, vận mệnh của hắn đã lặng yên thay đổi. Mà đồng dạng phát sinh thay đổi không chỉ riêng Tô Mộc, còn có một người, chính là Tôn Nguyên Bồi.
Bên trong một hội quán xa hoa tại thủ đô.
Bên trong phòng có một nhóm người đang ngồi, do Tôn Nguyên Thắng cầm đầu, tất cả đều là đại thiếu ăn chơi hỗn cùng hắn. Ngay lúc này biểu hiện của Tôn Nguyên Thắng thật nhu thuận, bởi vì trong phòng còn một người làm cho hắn phải nghiêm túc đối đãi.
Chính là Tôn Nguyên Bồi!
Tôn Nguyên Bồi khoảng ba mươi tuổi, thật anh tuấn, mặc bộ đồ tây thương hiệu nổi tiếng, giơ tay nhấc chân tản ra vẻ quý khí thật dễ dàng cho người ta cảm giác ngưỡng mộ. Mà hắn cũng có đủ tư cách, là trực hệ được điểm tựa bồi dưỡng đời thứ ba Tôn gia, Tôn Nguyên Bồi cũng không làm cho gia tộc thất vọng. Từ ngày hắn đi vào con đường làm quan, luôn phát triển thật xuôi gió xuôi nước.
Mặc dù có sự ảnh hưởng của Tôn gia, nhưng năng lực cá nhân của hắn cũng không cần nghi ngờ.
Nếu không chỉ là một bãi bùn lầy, đương nhiên cũng không đỡ được tường đúng không?
Vòng luẩn quẩn trong này nếu nói chuẩn xác cũng không thuộc về Tôn Nguyên Bồi, nhưng hôm nay Tôn Nguyên Thắng đãi tiệc đưa tiễn hắn, đối với người anh em ruột của mình, Tôn Nguyên Bồi cũng không thể từ chối. Hơn nữa là đại thiếu hoàn khố trong thủ đô, ứng phó trường hợp như vậy chính hắn cũng vô cùng quen thuộc.
- Đại ca, lần này anh tới huyện Hình Đường làm chủ tịch, có thể giúp em một chuyện nhỏ hay không?
Tôn Nguyên Thắng nhìn nhìn âm nhạc nổ tung trong phòng, đi tới bên cạnh Tôn Nguyên Bồi thấp giọng nói.
- Chuyện gì?
Tôn Nguyên Bồi uống rượu, lạnh nhạt hỏi.
- Em muốn anh giúp em thu thập một người!
Đáy mắt Tôn Nguyên Thắng hiện lên ánh sáng lạnh.
- Ai?
- Tô Mộc!