Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Ngư bị bắt cóc rồi!

Tin tức này phải xác thực, sắc mặt Tô Mộc kinh biến, không chần chờ, cầm điện thoại gọi đi, ai ngờ bên kia chỉ vang lên mấy tiếng, sau đó điện thoại liền bị ngắt.

Đã xảy ra chuyện, nhất định đã xảy ra chuyện!

Tô Mộc biết Quan Ngư là một cô bé tâm tư kín đáo, đầu óc tỉnh táo, hiện tại chuyện như vậy, cho dù thật sự bị bắt cóc, tin nhắn này là nàng lén lút nhắn đi, mặc dù Tô Mộc không biết Quan Ngư làm sao làm được. Nhưng hắn tin tưởng, Quan Ngư chính là làm được. Dĩ nhiên hiện tại những thứ này đã không quan trọng, quan trọng là... Quan Ngư thật sự bị bắt cóc rồi.

Đây là chuyện Tô Mộc tuyệt đối không cách nào chịu được!

Tô Mộc chưa từng có cảm giác khủng hoảng giống như hiện tại, từng đợt hơi thở lạnh lẽo lan tỏa khắp toàn thân, nhưng hắn sợ. Đúng vậy, Tô Mộc bây giờ thật sự sợ, hắn không phải sợ bọn bắt cóc, mà là sợ Quan Ngư bị thương tổn. Nếu như vậy, Tô Mộc tuyệt đối chết muôn lần cũng không bù đắp nổi. Nghĩ đến ưu ái của Chu Phụng Tiền đối với Quan Ngư, nghĩ đến ánh mắt thương hại của Quan Ngư, Tô Mộc thật sự có chút luống cuống tay chân.

- Lãnh đạo, ngài làm sao vậy?

Trương Quan Trung nhận thấy được dị thường của Tô Mộc gấp giọng hỏi.

Tô Mộc nặng nề hít vào một hơi, nhưng ngay sau đó lập tức phun ra, xoay người đi về phía xe, vừa đi vừa cấp tốc suy nghĩ. Tỉnh táo, hiện tại phải tỉnh táo. Bất kể đối phương là ai, nếu đã bắt cóc Quan Ngư nhất định là có mưu đồ. Dù sao Quan Ngư không thể nào vô duyên vô cớ bị trói đi, hơn nữa phải biết rằng lộ tuyến hành động của Quan Ngư hôm nay rất có quy luật.

Đã có quy luật vậy thì chứng minh có dấu vết lần theo. Quan Ngư đang ngồi ôtô đến huyện Hình Đường, dựa theo thời gian buổi sáng, cộng thêm thời gian chờ xe lái xe, lúc này Quan Ngư tuyệt đối chưa đến huyện Hình Đường. Mà chưa đến huyện Hình Đường, nửa đường bị bắt cóc, chuyện này đã lộ ra kỳ quái. Hoặc là bị bắt cóc ở thành phố Cổ Lan, hoặc là nửa đường bị bắt cóc.

Nhưng bất kể là loại nào. Hiện tại Quan Ngư cũng đang gặp nguy hiểm!

Lúc này Tô Mộc không nghĩ, Quan Ngư có phải đang đùa với mình hay không, trực giác nói cho Tô Mộc, chuyện này không có khả năng, Quan Ngư thật sự bị người nào bắt cóc rồi.

- Lập tức đến cục thành phố!

Tô Mộc vội vàng nói.

- Vâng!

Trương Quan Trung lái xe rời, lúc này Triệu Vô Cực vẫn đang ở huyện Hoa Cổ. Tài xế chỉ có thể là Trương Quan Trung. Chờ một lát, huyện Hoa Cổ, trong đầu Tô Mộc đột nhiên xuất hiện một ý niệm.

Phải biết rằng gần đây Tô Mộc không có đụng chạm với ai, nếu có cũng là hóa chất Húc Thịnh. Tính chất của hóa chất Húc Thịnh vốn là xã hội đen, chuyện như vậy chưa chắc không làm được. Nếu là hóa chất Húc Thịnh động thủ, chuyện này thật sự sẽ nguy hiểm.

- Triệu ca, có một tình huống đột phát, anh ở bên đó lưu ý, Quan Ngư bị bắt cóc rồi, tôi nghi ngờ là người nào của hóa chất Húc Thịnh động tay chân. Mau sớm điều tra cho tôi.

Tô Mộc thà rằng giết lầm cũng không thể bỏ sót.

- Tôi biết rồi.

Triệu Vô Cực gật đầu nói.

Quan Ngư bị bắt cóc, khi Trương Quan Trung nghe được tin tức kia, cả người cũng kinh hãi. Hắn biết Quan Ngư là ai, nhưng hiện tại Quan Ngư lại bị người ta bắt cóc. Chuyện này quả thực là trắng trợn khiêu khích Tô Mộc. Phàm là người có chút trực giác đều có thể đoán được, Quan Ngư sớm không bị bắt cóc muộn không bị bắt cóc, lại bị bắt cóc vào lúc này, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?

Chuyện này rõ ràng là nhằm vào Tô Mộc!

- Lãnh đạo, có cần báo cảnh sát hay không?

Trương Quan Trung hỏi.

- Không cần, hiện tại lặng lẽ qua đó.

Tô Mộc nói.

- Vâng!

Trương Quan Trung gấp gáp lái xe lao đi.

Tô Mộc vừa mới xuất hiện phía ngoài trụ sở trà mini, còn không đợi bọn người Lạc Khang Hoa đi tới, đã xoay người rời đi, cảnh tượng như vậy khiến cho bọn Lạc Khang Hoa rất sửng sốt, không biết vì sao.

- Lạc tổng, chuyện này là thế nào? Tại sao Tô chủ nhiệm có thể bỏ đi như vậy?

- Đúng vậy, chúng ta cũng đã tới, tại sao hắn lại làm như vậy?

- Chẳng lẽ bởi vì chúng ta tới muộn sao?

Mấy người bên cạnh Lạc Khang Hoa bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, nhưng Lạc Khang Hoa lại trực tiếp quát lên:

- Tất cả im miệng cho tôi, Tô chủ nhiệm không phải là người như vậy, không nhìn thấy vẻ mặt Tô chủ nhiệm lúc rời đi sao? Hiện tại hắn khẳng định có chuyện trọng yếu hơn cần xử lý. Chuyện này sau này hãy nói, giải tán đi, ai về chỗ người ấy!

- Vâng!

Đợi đến khi mấy người đều xoay người rời đi, Lạc Khang Hoa cũng chau mày, hắn thật sự lo lắng vừa rồi không biết đã làm cái gì không đúng, trêu chọc Tô Mộc bất mãn. Nếu như vậy, Lạc Khang Hoa thật sự buồn bực chết. Phải biết rằng mặc dù hiện tại kiến trúc Lạc thị đã khải tử hồi sinh, nhưng quy mô còn lớn hơn trước một chút. Mà điều này đều dựa vào quan hệ với Tô Mộc mới làm được, nếu Tô Mộc nổi giận, tất cả mọi thứ của Lạc Khang Hoa sẽ biến mất trong nháy mắt.

Ngàn vạn lần đừng vì ta, nếu không ta thật sự không biết nên làm như thế nào?

Thời gian, ta hiện tại cần nhất chính là thời gian!

Tô Mộc biết hiện tại Quan Ngư mới vừa bị bắt cóc, bởi vì Quan Ngư vẫn có thể gửi tin nhắn, điều này nói rõ đối phương vô cùng tự phụ. Sau khi nàng gửi tin nhắn, liền bị đối phương phát hiện ra điện thoại. Điện thoại hiện tại hoặc là bị lấy đi, hoặc là bị ném hỏng. Nhưng bất kể là loại tình huống nào, Tô Mộc cũng biết, đây là một đầu mối, một đầu mối có thể biết Quan Ngư bị bắt cóc.ở đâu.

Khi Tô Mộc đang lo âu, điện thoại của hắn chợt vang lên chói tai.

- Tô Mộc, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?

Trong nháy mắt điện thoại vừa mở, Chu Phụng Tiền ở bên kia rống giận.

Phương Nhai đứng bên cạnh Chu Phụng Tiền, hắn có thể cảm nhận được hiện tại Chu Phụng Tiền tức giận mãnh liệt thế nào, càng hiểu được Chu Phụng Tiền chưa bao giờ tức giận như vậy. Cho dù là ở thôn Thượng Hà, Chu Phụng Tiền cũng không như vậy.

Quan Ngư giống như một miếng thịt trong lòng Chu Phụng Tiền, một miếng thịt khiến cho hắn không cách nào không nhớ thương. Hiện tại miếng thịt này rơi xuống, sinh tử không biết, điều này kêu Chu Phụng Tiền làm sao có thể tỉnh táo.

Vì vậy tất cả lửa giận đều trút xuống người Tô Mộc, ai bảo Quan Ngư ở lại thành phố Cổ Lan với Tô Mộc.

- Chu lão, tôi...

Tô Mộc muốn giải thích cái gì, lại bị Chu Phụng Tiền trực tiếp cắt đứt:

- Tôi không muốn nghe cậu giải thích bất cứ cái gì, cậu hứa với tôi như vậy sao? Cậu nói cậu sẽ chú ý đến Quan Ngư, nhưng hiện tại thì sao? Lời hứa của cậu đâu rồi? Quan Ngư bị bắt cóc ở chỗ cậu, cậu còn gì có thể giải thích, cậu còn nói gì nữa, cậu nói đi, cậu rốt cuộc chuẩn bị giải thích cho tôi như thế nào?

Gửi tin nhắn tập thể sao? Tô Mộc hiện tại đã có thể đoán được, Quan Ngư nhất định là gửi tin nhắn tập thể, hoặc chỉ gửi cho mình và Chu Phụng Tiền. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải thích chuyện Quan Ngư vừa bị bắt cóc, Chu Phụng Tiền đã biết trước tiên.

- Chu lão, chuyện này tôi sẽ xử lý. Ngài yên tâm, hôm nay tôi sẽ cho ngài một câu trả lời. Nếu tôi không tìm được Quan Ngư..., không cần ngài nhiều lời, tôi sẽ quỳ trước mặt ngài, chờ đợi ngài xử trí!

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Cậu xác định cậu có thể xử lý?

Chu Phụng Tiền lạnh lùng nói.

- Có thể!

Tô Mộc quyết đoán nói.

- Được, vậy tôi tin tưởng cậu. Tốt nhất cậu hãy đưa Quan Ngư còn nguyên về đây cho tôi, nếu không, chuyện này không xong đâu!

Chu Phụng Tiền lạnh lùng nói. Đợi sau khi cúp điện thoại, Phương Nhai vội vàng bước lên phía trước.

- Tôi nghĩ Tô Mộc có thể xử lý tốt chuyện này, dù sao trong tay Tô Mộc có thể điều động không ít lực lượng. Ở thành phố Cổ Lan, người chân chính có thể làm khó hắn không nhiều lắm, tôi nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện này có lẽ là hóa chất Húc Thịnh làm.

- Hóa chất Húc Thịnh?

Trong mắt Chu Phụng Tiền chớp động sát ý nồng đậm:

- Chuẩn bị xe, đến thành phố Cổ Lan!

- Vâng!

Phương Nhai nói.

- Kêu người của chúng ta hành động, nhanh chóng tìm được Quan Ngư cho tôi.

Chu Phụng Tiền nghiêm túc nói.

- Tôi hiểu!

Phương Nhai nói.

Chuyện Chu Phụng Tiền đã quyết định, Phương Nhai biết không ai có thể thay đổi. Không giống với lần trước lặng lẽ đến thành phố Cổ Lan, Phương Nhai biết, lần này Chu Phụng Tiền một lần nữa quang lâm, tuyệt đối sẽ mang đến cho tòa thành thị này một loại áp lực không tiếng động.

Bây giờ Tô Mộc thật sự gấp gáp rồi!

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới chuyện này lại kinh động đến Chu Phụng Tiền, mà đã kinh động đến Chu Phụng Tiền, chuyện này tuyệt đối sẽ không phải chuyện nhỏ! Quan Ngư, bất kể hiện giờ em đang ở đâu, anh cũng phải tìm được em, anh thề, anh sẽ không để cho em chịu bất cứ thương tổn gì.

- Đệ Ngũ, là tôi đây, tôi muốn cô giúp tôi một việc...

Khi Đệ Ngũ Bối Xác nghe được toàn bộ câu chuyện từ miệng Tô Mộc, biết hiện tại Tô Mộc đang ở thời điểm tỉnh táo nhất điên cuồng nhất, tuyệt đối không thể kích thích.

- Tôi giúp anh!

Đệ Ngũ Bối Xác nói.

- Tôi sẽ nhớ nhân tình này!

Tô Mộc trầm giọng nói, không nói nhiều, trực tiếp ngắt điện thoại. Nhưng ngay sau đó suy nghĩ một lát, Tô Mộc lại gọi đến một số máy rất quen thuộc.

Nếu có thể, Tô Mộc không muốn gọi số máy này, nhưng hiện tại tình thế thật sự vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần có thể tìm được Quan Ngư, cho dù thiếu đối phương một nhân tình, Tô Mộc cũng nhận.

- Đỗ tổng, là tôi, Tô Mộc. Có chuyện này cần ngài giúp đỡ, chuyện là như vậy...

Người Tô Mộc gọi điện, đương nhiên là cha của Đỗ Phẩm Thượng, Đỗ Triển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK