Người xung quanh không ai dám xen mồm. Lương Thiên rất vừa lòng không khí như vậy, gã kiêu ngạo vuốt đùi Mạnh Kiều.
- Nghe thấy chưa? Lạc Lâm, sự nhẫn nại của tôi có hạn, nếu cô không nghe lời thì đừng trách tôi không nể mặt. Khi đó cô xui xẻo, kiến trúc Lạc thị cũng sẽ bị xóa sổ khỏi huyện Hình Đường.
Mạnh Kiều cười khúc khích:
- Ha ha ha ha ha ha!
Bộ ngực rung rinh theo tiếng cười, Mạnh Kiều nói:
- Lạc Lâm, những gì nên khuyên tôi đã nói mấy trăm lần, ngươi nhất quyết cá chết lưới rách sao? Trong huyện Hình Đường này, ngươi nghĩ còn ai dám xen vào chuyện của Lương công tử? Cho mặt mà không biết điều!
Rầm!
Lạc Lâm đứng bật dậy, bàn lung lay theo, bát đũa ngã đổ.
Lạc Lâm nói:
- Sau này đừng dây dưa tôi nữa.
Lạc Lâm xoay người định đi. Lương Thiên tức giận rướn người bắt lấy Lạc Lâm, chửi tục:
- Tiện nhân, dám vênh mặt với ta? Có tin hôm nay tôi hãm cô không? Còn muốn chạy? Xông lên... Ui da!
Lương Thiên chưa la xong bàn tay rụt về, nhưng nguyên bàn tay và cánh tay gã bị Lạc Lâm cầm lò than nướng chích vào, nổi bọt nước.
Lương Thiên hét to:
- Bà nội nó, dám làm tao phỏng? Xông lên, bắt tiện nhân này!
Lương Thiên lật đổ cái bàn, đám đàn em hành động. Cái bàn bay hướng Tô Mộc.
Khoảng cách quá gần, Tô Mộc chỉ kịp né sang một bên, chưa kịp đứng vững thì bị bàn đập vào ghế làm hắn lảo đảo.
Từ Viêm vội hỏi:
- Lãnh đạo có sao không?
Từ Viêm có mặt mà để Tô Mộc bị đánh, chút nữa bố lại gã sẽ bị chửi thúi đầu.
- Tôi không sao.
Sắc mặt Tô Mộc âm trầm xoay người nhìn một tên côn đồ chộp hướng Lạc Lâm. Tô Mộc co chân phải đá côn đồ té sang bên, mấy cái bàn bị đụng ngã. Khách ăn đã đứng dậy từ lâu, không ai muốn bị kéo vào vụ này. Bọn họ đứng một bên ngó xem.
Lạc Lâm cầm chai bia định xông lên đánh chợt ngẩng đầu thấy Tô Mộc. Lạc Lâm ngây người, trong mắt tràn ngập khó tin.
- Là anh!?
- Cẩn thận!
Một tên côn đồ giơ ghế huơ qua, sắp đập túng đầu Lạc Lâm. Chớp mắt đó Tô Mộc vọt lên kéo Lạc Lâm lại, chân đá trúng cái ghế, xung lực đẩy côn đồ té ra sau.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi đám người không kịp phản ứng lại. Lạc Lâm được Tô Mộc ôm trong ngực ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc, không dám tin đây là sự thật.
- Là anh sao, Tô Mộc?
Tô Mộc mỉm cười buông Lạc Lâm:
- Là anh.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Em vẫn bướng bỉnh như trước, biết rõ có nguy hiểm vẫn đến, không chút thay đổi.
Lạc Lâm trầm ngâm hỏi:
- Em... Sao anh ở đây?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Sao anh không thể ở đây? Anh cũng là người huyện Hình Đường.
Vật đổi sao dời, dù trước kia Lạc Lâm gây tổn thương cho Tô Mộc nhưng hắn sớm đã quên rồi. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, lúc trước Lạc Lâm không làm gì sai, Tô Mộc chỉ đơn phương tình nguyện. Tô Mộc cho rằng trả giá sẽ được đáp lại nhưng không biết xã hội rất hiện thực, dù ngươi trả giá bằng mạng sống chưa chắc có được điều mình muốn.
Lạc Lâm định hỏi tiếp:
- Ngươi...!
Lương Thiên phản ứng lại, thấy cử chỉ thân thiết của Lạc Lâm và Tô Mộc thì biểu tình cực kỳ khó xem.
- Khốn kiếp, dám giành nữ nhân với ta? Tiểu tử kia, ngươi là cái thứ gì? Xông lên, bắt chúng lại. Tôi phải dạy chúng một bài học!
- Vâng thưa Lương ca!
Đám côn đồ sớm chờ sẵn lập tức cầm cái gì thuận tay nhất xông hướng Tô Mộc. Mới rồi bọn chúng lơ là nên bị Tô Mộc đánh lén, trong lòng ôm cục tức cần được trút ra.
Lạc Lâm sốt ruột giục:
- Tô Mộc, mau đi đi, bọn chúng đánh rất ác, anh không đấu lại bọn họ!
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Đừng vội, anh không sao.
Tô Mộc lao lên, cùng Từ Viêm đánh nhau. Một chuỗi tiếng gào rú, tiếng đổ vỡ vang lên. Sáu tên côn đồ té dưới đất, không tên nào trốn thoát, bị một đấm đánh gục.
Lạc Lâm nhìn bóng dáng Tô Mộc, cô có ảo giác như trở về thời thanh xuân thuở nào. Cũng giống như bây giờ, Tô Mộc đánh nhau vì cô. Khi đó Tô Mộc mình đầy vết thương, người đẫm máu, bây giờ hắn ung dung, nắm chắc phần thắng.
Mạnh Kiều hét rầm lên:
- A, giết người, giết người!
Tô Mộc chán ghét nhíu mày, quát lạnh:
- Kêu cô ta câm miệng lại!
Ánh mắt Từ Viêm đầy sát ý liếc Mạnh Kiều:
- Ngươi còn dám la tiếng nào có tin là ta khiến ngươi không bao giờ hét được nữa không?
Mạnh Kiều ngậm miệng lại ngay, run cầm cập nhìn Từ Viêm, không dám nhúc nhích.
Lương Thiên không hề sợ hãi, la lối với Tô Mộc, Từ Viêm:
- Các ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của ta, có biết ta là ai không? Có tin ta gọi một cú điện thoại là các ngươi đừng hòng rời khỏi huyện Hình Đường?
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Tôi mặc kệ anh là ai. Nghe kỹ đây, sau này không được dây dưa cô ấy nữa!
Tô Mộc biết rõ không cách nào thờ ơ, thôi thì đặt dấu chấm tròn cho mối tình đầu đã mất, qua đêm nay mọi thứ như trước kia.
Đã bỏ lỡ thì mãi mãi không còn.
Lương Thiên chửi tục tĩu, vẻ mặt khinh thường nói:
- Bà nội ngươi, dám xen vào chuyện của lão tử? Lão tử không nghe lời ngươi, nghĩ mình là ai? Có ngon thì đụng vào lão tử xem?
Bốp!
Tô Mộc không hành động. Từ Viêm xông lên tát Lương Thiên, bàn tay dùng sức rất mạnh, mặt gã sưng húp.
- Cho ngươi nói bậy bạ!
Lương Thiên tức giận quát:
- Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám đánh ta!?
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Lão Từ, đánh tiếp.
Tạ Minh Hạo bá vương huyện Hình Đường còn bị ta đánh, ngươi là thứ gì?
- Biết rồi!
Từ Viêm giơ tay tát bôm bốp, chớp mắt mặt Lương Thiên sưng húp như đầu heo. Đám người đứng xem đánh lộn không ai ngăn cản, kích động hò reo.
- Huynh đệ giỏi lắm!
- Đám cặn bã nên sớm nên bị người xử!
- Đánh, đánh mạnh vào!
Lạc Lâm từ giật mình tỉnh táo lại, cô nhìn Tô Mộc, vội vàng thúc giục:
- Tô Mộc, đừng đánh nữa, mau dừng lại. Hắn là Lương Thiên con trai của bộ trưởng tuyên truyền của huyện, anh chọc vào hắn không hay ho gì. Thừa dịp bây giờ chưa lớn chuyện hãy mau đi đi.
Lương Thiên ngồi dưới đất, nhe răng cười:
- Đi? Bây giờ muốn đi cũng muộn rồi!
Mạnh Kiều nâng Lương Thiên dậy, gã móc di động ra:
- Triệu ca, tôi đang ở chợ đêm ven sôn bị người đánh. Triệu ca mau mang người đến đây.
Lương Thiên cúp máy, hung tợn nói:
- Tiểu tử, có giỏi thì các ngươi đừng đi, chờ tại đây. Ta nhìn xem các ngươi là vị Bồ Tát nào?
Tô Mộc lau sạch một cái ghế, ung dung ngồi xuống:
- Đi? Ai nói với ngươi là chúng ta đi? Hôm nay ta ngồi ở đây, ta không tin bầu trời huyện Hình Đường này không phải thiên hạ của Đảng. Ta chống mắt nhìn xem ai dám chống lưng cho tên cặn bã nhà ngươi!
Lạc Lâm cắn chặt răng, cuối cùng không rời đi, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc.
Lạc Lâm nhìn nửa bên mặt Tô Mộc, nhỏ giọng hỏi:
- Anh không sợ hắn sao?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Sợ? Tại sao anh phải sợ hắn? Chỉ bằng vào hắn? Một tên du thủ du thực mà đòi hù sợ anh?