Nhà cấp bốn.
Vẫn là nhà cấp bốn của Vọng Nguyệt chân nhân, nhưng bây giờ là buổi tối, thời điểm Tô Mộc đi qua, Vọng Nguyệt chân nhân đã chuẩn bị tất cả tốt rồi, cả nhà cấp bốn không có ai ngoài hắn, không có người thứ hai.
Đây là do Tô Mộc yêu cầu yên tĩnh tuyệt đối!
- Đây là lễ tạ ơn của tôi, kính xin Tô chủ nhiệm vui lòng nhận cho.
Vọng Nguyệt chân nhân nói xong cầm ngọc thạch ra, phẩm giai ngọc thạch đúng là không tệ, hơn nữa khó có được không chỉ có một khối, mà là ba khối. Ba khối ngọc thạch thượng đẳng được đặt trước mặt Tô Mộc.
- Vọng Nguyệt, ông gần đây có lẽ đi bệnh viện kiểm tra chưa? Tôi không có lừa ông nha!
Tô Mộc ngược lại là không có trước tiếp nhận ngọc thạch, thực vì bình tĩnh nói ra.
- Vâng, tôi đã đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bọn họ luôn nói rằng tôi không có chuyện gì. Sao có thể không có việc gì? Tôi biết rõ chân phải của mình không đúng, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào thì tôi lại không rõ ràng.
Vọng Nguyệt chân nhân bất đắc dĩ nói.
Nếu như không biết rõ chân phải của mình có thương tích, Vọng Nguyệt chân nhân cũng sẽ không tin lời Tô Mộc nói. Vọng Nguyệt biết rõ, đây là cơ hội duy nhất của mình, cho dù đổi người khác cũng không biết trị liệu thế nào. Phải mau chóng tìm Tô Mộc trị liệu, bằng không thì phiền phức lớn.
- Vọng Nguyệt, ông tốt nhất nên tin tưởng tôi, bởi vì đùi phải của ông trễ thêm một ngày sẽ triệt để trở thành phế nhân. Thật sự tới lúc đó, cho dù là Biển Thước tái thế cũng không có khả năng giúp ông đi lại bình thường đâu.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Tô chủ nhiệm. Thỉnh cứu tôi! Chỉ cần anh cứu tôi, cái mạng của Vọng Nguyệt chân nhân này sẽ cho anh sử dụng.
Vọng Nguyệt chân nhân nói ra.
- Thực cung cấp cho tôi sử dụng thì không cần. Vọng Nguyệt chân nhân, ông nên biết, sở dĩ tôi đáp ứng cứu ông vì ông là người đáng kết giao bằng hữu. Tôi thật sự xem ông là bằng hữu. Cho nên mới phải làm như vậy. Về phần mang ông ra sử dụng gì đó, hiện tại không cần, tôi sẽ không quan tâm. Còn nữa, những ngọc thạch này đừng cho rằng là thù lao tôi cần, kỳ thật không phải, tôi không thể nói cho ông biết xảy ra chuyện gì, nhưng thỉnh ông tin tưởng, đây không phải là vấn đề.
Tô Mộc nói ra.
- Tôi tin tưởng ảnh!
Vọng Nguyệt chân nhân thản nhiên nói.
Có cái gì không thể tin tưởng? Vì cái gì không thể tin tưởng? Tô Mộc đã nói tới mức này, chẳng lẽ nói Vọng Nguyệt chân nhân còn có gì hoài nghi sao? Huống chi Vọng Nguyệt chân nhân thật sự là người có bổn sự. Há có thể không biết Tô Mộc là người có thể dựa vào?
- Thành giao, như vậy chúng ta bắt đầu đi.
Tô Mộc nói ra.
- Tốt!
Vọng Nguyệt chân nhân nói xong liền đưa ngọc cho Tô Mộc, mà Tô Mộc tiếp nhận, quan bảng trong đầu xoay tròn. Hai khối ngọc thạch bị hắn thu lại, năng lượng trong một khối ngọc thạch đã bị quan bảng hấp thu mất.
- Nhắm hai mắt lại.
Tô Mộc nói xong liền bảo Vọng Nguyệt chân nhân nhắm mắt lại, đeo bịt mắt lên bảo đảm hắn không nhìn lén, liền bắt đầu vận dụng năng lượng trong quan bảo trị liệu đùi phải cho Vọng Nguyệt chân nhân. Khí lưu lạnh giá truyền vào đùi phải, Vọng Nguyệt chân nhân biết rõ Tô Mộc thật sự là người có bản lĩnh.
Bởi vì có khí lưu này vận chuyển, Vọng Nguyệt chân nhân có thể cảm nhận rõ ràng, đùi phải của mình biến hóa nghiêng trời lệch đất. Biến hóa như vậy không nói rõ cái gì, nhưng Vọng Nguyệt chân nhân biết rõ, loại cảm giác này thật sự thoải mái, khiến hắn muốn rên rỉ.
Thời gian trôi qua từng phút.
Đã qua nửa giờ, thời điểm năng lượng trong quan bảng tiêu tán không còn, trên mặt Tô Mộc lộ ra thần sắc mệt mỏi. Nhưng mệt mỏi so với lúc trước trị liệu cho Trung Nguyên cùng Phương Thạc thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Bởi vì loại khám và chữa bệnh này, Tô Mộc còn không tới mức mệt mỏi hôn mê.
- Ông có thể mở mắt ra.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Vọng Nguyệt chân nhân mở hai mắt ra, nhìn sắc mặt Tô Mộc tái nhợt, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp, hắn có thể cảm nhận được đùi phải của mình sinh ra cảm giác thoải mái, hắn biết rõ tổn thương của mình đã tốt hẳn rồi.
- Tô Mộc, thực rất cảm tạ anh! Tôi thật không biết nên nói cái gì, nhưng thỉnh anh nhớ kỹ, Vọng Nguyệt chân nhân tôi nói lời giữ lời, tôi nói sẽ trợ giúp anh, liền không nuốt lời. Đợi đến lúc tổn thương của tôi hoàn hảo, tôi sẽ đi tìm anh, cái khác không dám nói, trong thành phố Cổ Lan này thì anh yên tâm, tôi sẽ toàn lực phụ tá anh. Còn nữa, tôi cũng không phải vô năng như suy nghĩ của anh đâu, tôi rất có bổn sự.
Vọng Nguyệt chân nhân lần thứ nhất nói thế với Tô Mộc.
Mà lời này nếu nói với người khác, nhất định sẽ giật mình muốn chết. Bởi vì bọn họ đã từng phí tổn tâm tư cũng không nói động Vọng Nguyệt chân nhân rời đi cùng bọn họ, muốn được Vọng Nguyệt chân nhân phụ tá, Vọng Nguyệt chân nhân cũng chỉ cười nhạt mà thôi.
Hiện ở chỗ nào? Tô Mộc không nói cái gì đã được vịnh hanh như thế, nếu bọn họ biết được còn không nổi điên lên sao!
Có người trợ giúp chính mình, Tô Mộc còn chưa tới mức 'trang bức' giả vờ cự tuyệt.
- Vọng Nguyệt, thương thế của ông có lẽ không có có chuyện gì, nghỉ ngơi cả đêm là được. Nếu ông đã nói tới mức này, tôi không sao cả, chỉ cần ông muốn, tôi tùy thời chờ ông tới.
Tô Mộc nói ra.
- Nhất định!
Vọng Nguyệt chân nhân trầm giọng nói.
Có nhân mạch của Vọng Nguyệt chân nhân tại thành phố Cổ Lan, Tô Mộc tin tưởng mình ở thành phố Cổ Lan làm việc, tuyệt đối sẽ không buồn bực hơn một mình tự mài mò. Người ta có hảo ý, chính mình cũng không nên cự tuyệt.
Tô Mộc không có bổn sự khác, nhưng bổn sự nhìn người vẫn phải có, huống chi hiện tại còn có được quan bảng, hắn càng như cá gặp nước. Ngay vừa rồi hắn thông qua quan bảng, biết rõ trị số thân mật của Vọng Nguyệt chân nhân với mình đã vọt lên tám mươi.
Ở lúc yến hội tư nhân là bảy mươi, hiện tại đã trở thành tám mươi, đừng nhìn chỉ tăng thêm mười, nhưng đây là con số không dễ dàng vượt qua. Tám mươi, đã nói rõ Vọng Nguyệt chân nhân đối với Tô Mộc mà nói, là thật có thể bồi dưỡng thành lực lượng dòng chính.
Tô Mộc rất rõ ràng so sánh với con cái nhà giàu vừa ra đời ngậm chìa khóa vàng trong miệng, chính mình xuất thân rễ cỏ, đây là sự thật hắn không cách nào lảng tránh được. Đúng vậy, hiện tại Tô Mộc có thêm ông nội nuôi Từ Trung Nguyên, có Mai Tranh làm sư phụ, có Ngô Thanh Nguyên làm lão sư, hơn nữa là chuẩn con rễ Diệp An Bang. Nhưng thì tính sao? Lại nói tiếp những lực lượng này tới từ bên ngoài, không có thật sự thuộc về Tô Mộc.
Mình giống như căn nhà không có căn cơ, khi xây nhà trên khu vực đất mềm, sớm muộn gì căn nhà cũng sụp đổ.
- Nếu cha mẹ không thể cho ta vinh quang, ta chỉ có thể thông qua hai tay của mình cố gắng, đi thực hiện khát vọng trong lòng của mình. Ta không muốn kết bè kéo cánh gì đó, ta muốn chỉ muốn đoàn kết một đám người, một đám người cùng thực hiện lý tưởng của mình, một đám người cùng phấn đấu. So sánh với loại gia hỏa chỉ biết oán trời trách đất, nên nhanh chóng bố cục mới được.
Thời điểm Tô Mộc rời khỏi nhà cấp bốn, Triệu Vô Cực đang chờ ở bên ngoài, sau khi Tô Mộc lên xe, không có chút do dự, cho dù sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng nghĩ tới chuyện của Lâm Hồng cần giải quyết, hắn trực tiếp gọi điện qua.
- Lâm tỷ, hiện tại con của chị có ở nhà không?
- Ở nhà.
- Vậy được, bảo nó ở nhà cho tôi, tôi hiện tại muốn xem chân tổn thương của nó.
- Anh bây giờ sẽ tới sao?
- Bất tiện sao?
- Không, thuận tiện, chúng ta đang ở trong nhà chờ anh!
- Tốt, một hồi gặp!
Nói chuyện đơn giản một lúc, Tô Mộc liền khởi hành đi tới khu nhà kia. Mà Lâm Hồng sau khi tắt điện thoại, lại nói tiếp tâm tình rất kích động. Nàng nghĩ tới tràng diện kiều diễm và xấu hổ với Tô Mộc lúc trước, tim đập nhanh lên. Đã rất nhiều năm Lâm Hồng không có tiếp xúc gần như thế với nam nhân, mấy ngày gần đây nghĩ tới Tô Mộc, liền cảm giác thẹn thùng xấu hổ.
Lâm Hồng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, chính mình lớn hơn Tô Mộc quá nhiều, nhưng Lâm Hồng không có cách nào, mỗi lần nghĩ đến Tô Mộc, đầu óc như bị khống chế, chẳng có mục đích suy nghĩ lung tung.
Đừng si tâm vọng tưởng, chớ suy nghĩ lung tung, đừng tự đòi mất mặt, Lâm Hồng dùng các lý do này dẹp loạn suy nghĩ của mình, nhìn qua ghế sa lon, nhìn đứa con đang xem ti vi, trong mắt sinh ra hào quang mẫu tính.
- Tiểu Kiệt, thu thập đi, lát nữa có thúc thúc tới xem chân tổn thương của con đấy.
Lâm Hồng ôn nhu đi tới nói ra.
- Mẹ, đừng tốn sức, con biết rõ chân tổn thương của mình không thể chữa khỏi, nếu thật có biện pháp, những bệnh viện lớn đã sớm chữa tốt cho con rồi. Con không muốn trị tiếp, nếu thật lại trị tiếp, chỉ làm gia đình chúng ta suy sụp hơn.
Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn hai mắt Lâm Hồng, trầm giọng nói ra. Trên mặt non nớt mang theo thần sắc hiểu chuyện.
Đây là hiểu chuyện không có biện pháp gì cả, Tiểu Kiệt tận mắt nhìn thấy chân mình tổn thương đã làm Lâm Hồng mệt mỏi như thế nào, biết rõ nếu như không phải bởi vì chân của mình tổn thương, có lẽ Lâm Hồng đã sớm thăng tiến, trong nhà cũng sẽ không khó khăn như thế.
Tất cả đó là do chân của mình tổn thương tạo thành.
Nếu quả thật có chỗ lựa chọn, Tiểu Kiệt thật muốn chết đi, xem như giải thoát cho Lâm Hồng. Về phần nói oán hận, trong lòng Tiểu Kiệt tới bây giờ chưa từng oán hận Lâm Hồng, bởi vì chuyện kia, Tiểu Kiệt từ đầu đến cuối đều cho rằng Lâm Hồng không có làm gì sai cả.
Trong lòng Tiểu Kiệt, mẹ của hắn là tốt nhất trên đời, hắn tuyệt đối sẽ không trách cứ và oán hận Lâm Hồng.
Tiểu Kiệt nói thế, lọt vào trong tai Lâm Hồng, nàng càng cảm thấy có lỗi.
- Tiểu Kiệt, mẹ đáp ứng con, đây là lần cuối cùng, một lần cuối cùng được không?