Tỷ như loại tình huống trước mắt, sóng gió như vậy chỉ là chuyện thật bình thường.
Tần Mông bão nổi, không khí phòng họp lập tức khẩn trương!
Trong lòng các ủy viên có mặt đều đang suy đoán mục đích thực sự trong hành động lần này của Tần Mông. Hắn muốn nhắm vào cục lâm nghiệp sao? Hay là muốn nhân cơ hội gõ Diêu Lâm, thậm chí nếu thời cơ vừa đúng, nghĩ biện pháp trực tiếp bắt Diêu Lâm.
Ở trong sự kiện này, Trương Ngâm Tuyên sắm vai diễn gì? Vì sao lại chủ động nói ra sự việc lần này, nếu hắn muốn khống chế, chuyện khác không dám nói, kéo dài đề tài thảo luận này thêm vài ngày cũng không thành vấn đề.
Hay là nói giữa Trương Ngâm Tuyên cùng Tần Mông đã đạt tới hiệp thương, nghĩ thông qua sự kiện nổ súng lần này nhân cơ hội ngăn chặn Ôn Bằng.
Nhắc tới đây, mặc dù Ôn Bằng vẫn ngồi vững vàng, nhưng không ai có thể nhìn ra được tâm tình hắn đang kịch liệt phập phồng. Sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, trong mắt còn chớp động lạnh lẽo. Nhưng vẻ lạnh lẽo này làm người ta đoán không ra, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
- Diêu chủ tịch, ông được phân công quản lý lâm nghiệp, vấn đề này ông hãy giải thích đi. Nếu có vấn đề gì cứ nói ra, chúng ta sẽ không bỏ qua bất kỳ phần tử phạm tội nào, đồng dạng cũng sẽ không oan uổng một vị đồng chí nào.
Cuối cùng Ôn Bằng mở miệng nói.
Ôn Bằng mở miệng, nói gần nói xa lộ ra ý tứ làm Diêu Lâm cảm thấy ấm áp. Ít nhất lúc này Ôn Bằng vẫn đứng về phía hắn, vẫn không buông tha cho hắn. Nghĩ tới đây Diêu Lâm vội vàng lên tiếng giải thích.
- Các vị lãnh đạo, chuyện này tôi được phân công quản lý, khẳng định phải có trách nhiệm, điểm này tôi sẽ không tránh né, tôi sẽ tự thỉnh xử phạt. Về phần cục lâm nghiệp, bởi vì cục trưởng Vương Sơn ra ngoài dưỡng bệnh, sự tình đều do phó cục trưởng thường vụ Đàm Vinh Quang phụ trách. Phong Tiêu là người của cục lâm nghiệp, phát sinh chuyện như vậy tôi cũng cảm thấy đau lòng. Tôi tỏ thái độ, mặc kệ đề cập tới ai, đều phải tra xét tới cùng! Sâu mọt như vậy đã sớm nên rửa sạch khỏi đội ngũ của chúng ta.
Diêu Lâm vừa nói xong, Ôn Bằng lên tiếng:
- Thái độ của đồng chí Diêu Lâm vẫn thật đoan chính, phát sinh chuyện như vậy nhất định phải nghiêm tra. Trương bí thư, Tần chủ tịch, tôi đề nghị tiến hành điều tra ban lãnh đạo cục lâm nghiệp, trước khi sự kiện được điều tra rõ ràng, thành viên ban lãnh đạo cục lâm nghiệp đều phải bị thẩm vấn.
- Mặt khác nhắm vào sự kiện săn trộm ác tính tại trấn Hắc Sơn, tôi đề nghị thành phố tạo thành tổ điều tra liên hợp, xâm nhập tiến hành nghiêm tra chuyện xảy ra ở trung đội phòng hộ rừng cùng đội săn trộm tại trấn Hắc Sơn, nhất định phải đem vấn đề điều tra rõ ràng! Tôi cũng không tin đội săn trộm này chỉ mới xuất hiện. Nếu vẫn luôn tồn tại, cục công an huyện Hình Đường làm ăn kiểu gì không biết, lại cho phép bọn hắn quang minh chính đại tồn tại như thế?
Đây là muốn làm gì?
Mùi thuốc súng càng thêm dày đặc!
Người nào cũng biết Diêu Lâm là người của Ôn Bằng, nếu Ôn Bằng không ra mặt bảo hộ, Diêu Lâm tuyệt đối khó vượt qua cửa ải này. Nhưng hiện tại xem ra, Ôn Bằng chẳng những bảo vệ, hơn nữa còn bảo vệ tới như vậy. Bên Tần Mông mới nói ra một vấn đề, Ôn Bằng lại thuận thế đưa ra cần thành lập tổ điều tra liên hợp tới huyện Hình Đường tra xét, còn trực tiếp đem mũi nhọn nhắm ngay cục công an huyện.
Đây là muốn dùng súng đối súng, đao đối đao sao?
Kỳ thật Ôn Bằng cũng đang vô cùng tức giận. Một mặt là bởi vì Diêu Lâm chọc ra cái sọt lớn như vậy cho hắn. Hơn nữa sau khi thống đi ra, tới bây giờ hắn mới biết được có chuyện này. Một mặt khác là bởi vì Tần Mông, vị chủ tịch thành phố này thật giỏi, vừa ngồi yên trong ủy ban đã khẩn cấp muốn động người của hắn.
Nhưng Ôn Bằng cũng hiểu rõ ràng, cho dù chuyện này có đâm thiên Diêu Lâm rõ ràng là sai lầm. Chỉ sợ phải giao ra cục lâm nghiệp, hơn nữa phải nghiêm trị trung đội phòng hộ rừng. Nhưng điểm mấu chốt của Ôn Bằng chính là không được động Diêu Lâm, nếu không phải thành lập tổ điều tra liên hợp, hắn cũng không tin tổ điều tra đi xuống, không tra xét được chuyện gì khác. Tới lúc đó toàn bộ lãnh đạo thành phố đều phải nếm khổ sở.
Đây là lựa chọn duy nhất mà Ôn Bằng bị buộc phải sử dụng. Bởi vì chỉ là nhất thời nói ra, hắn vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, nhưng hắn không nghĩ kỹ không có nghĩa những người khác không để ý.
Ôn Bằng làm như vậy rõ ràng là muốn kéo mọi người cùng rơi xuống, vô hình trung phạm nhiều người tức giận. Cho dù là ủy viên thành ủy có quan hệ tốt với Ôn Bằng lúc này sắc mặt cũng trầm xuống. Ánh mắt mọi người nhìn Ôn Bằng toát ra vẻ bất mãn không hề che giấu.
Ngay lúc Ôn Bằng tiếp xúc những ánh mắt kia, đột nhiên tỉnh táo lại. Nhưng lời đã nói ra miệng, còn muốn thu lại đương nhiên không thực tế. Trong lòng hắn thầm mắng Diêu Lâm đồng thời cũng nghĩ cách mở miệng cứu vãn.
Nhưng khi hắn muốn mở miệng cứu vãn thì đã muộn, bởi vì Trương Ngâm Tuyên quyết đoán bắt lấy cơ hội này, trực tiếp định liệu:
- Các đồng chí, ảnh hưởng của sự kiện này vô cùng tồi tệ, thật sự rất phá hủy. Vì tận khả năng cứu vãn ảnh hưởng, tôi đề nghị nhất định nhanh chóng xử lý. Thứ nhất phải tiến hành điều tra ban lãnh đạo cục lâm nghiệp, nhất là trung đội phòng hộ rừng, phải tra thật rõ ràng.
- Thứ hai, nếu như đã xóa sạch đội trộm săn huyện Hình Đường, phải long trọng khen ngợi khẳng định khả năng của cục công an huyện. Thứ ba, đối với toàn bộ kẻ tình nghi trong sự kiện đều phải xử lý trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa thông báo ra ngoài xã hội. Nếu như các đồng chí không có ý kiến, xin mời đưa tay biểu quyết đi!
- Tôi đồng ý!
- Tôi đồng ý!
- Tôi đồng ý!
Một nhóm ủy viên thành ủy giơ tay lên, cuối cùng Ôn Bằng cũng bất đắc dĩ giơ tay. Nếu lúc này lựa chọn giữ lại ý kiến, Ôn Bằng thật không có lá gan như thế. Phải biết rằng chuyện đội phòng hộ rừng tham ô đã bị bãi ra ngoài sáng, mà Cát Xuân Vượng bị bắn chết cũng là sự thật, nếu còn muốn phủ nhận, hắn còn chưa dám làm như thế.
Một mạng người, sao có thể nói bỏ qua liền bỏ qua!
- Nếu tất cả mọi người đồng ý, việc này giao cho Chu bí thư phụ trách, từ cục công an thành phố, viện kiểm sát, ban kỷ luật thanh tra điều động tinh anh nhanh chóng đưa ra kết quả!
Trương Ngâm Tuyên quả quyết nói.
- Dạ!
Chu Tòng Lan gật đầu đáp.
- Tan họp!
Trương Ngâm Tuyên đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Từ đầu tới đuôi Trương Ngâm Tuyên cũng không nhắc tới vấn đề nhắm vào cục lâm nghiệp, bởi vì trước khi vào họp hắn không có nghĩ qua. Nếu cục lâm nghiệp xảy ra tai vạ lớn như vậy, đề cập tới ban lãnh đạo cơ quan thành phố, Trương Ngâm Tuyên phải chân chính cân nhắc mới quyết định.
Mà việc này một khi còn chưa tìm hiểu kỹ càng, Trương Ngâm Tuyên tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định. Phải biết rằng nếu nói chi tiết hơn, vị trí phó chủ tịch thành phố của Diêu Lâm chính Trương Ngâm Tuyên cũng muốn lấy tới tay. Hơn nữa gần đây liên tục điều chỉnh nhân sự, hơn nữa quan trọng nhất là lựa chọn chủ tịch huyện mới của Hình Đường, Trương Ngâm Tuyên cần khai thông với Tần Mông cùng Ôn Bằng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
- Tần chủ tịch, đi thong thả, chỗ tôi có lá trà tốt nhất, nghe nói anh là người yêu trà, không bằng qua nếm thử một chút?
Ngay lúc Tần Mông đi ra khỏi phòng họp, Diêu Lâm định đuổi theo Ôn Bằng nói chuyện, Ôn Bằng lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ngay sau đó đi tới chỗ Tần Mông, khẽ cười nói. Vẻ mặt của hắn giống như vừa rồi chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
- Vậy sao? Tôi cũng muốn nếm thử xem!
Tần Mông tươi cười chân thành nói.
- Được!
Ôn Bằng cười nói cùng Tần Mông rời đi.
Một màn như vậy rơi vào trong mắt những vị ủy viên thành ủy còn lại cũng không ai có chút vẻ kinh ngạc. Bên trong đại chảo nhuộm như quan trường, bất cứ chuyện gì đều có thể phát sinh, đừng xem vừa rồi Tần Mông cùng Ôn Bằng tranh đấu gay gắt, nhưng không ai dám cam đoan chỉ cần có đủ lợi thế trao đổi, sự kiện nổ súng lần này có thể được dễ dàng giải quyết sau mấy lời nói chuyện của các vị đại lão hay không.
Kết quả tất cả vui vẻ chỉ sợ không có, nhưng tuyệt đối không xuất hiện tình hình trở mặt.
Bởi vì sự kiện nổ súng từ khi phát sinh tới khi chấm dứt đều được khống chế rất tốt, cho nên không xảy ra chuyện sóng to gió lớn. Sau khi tin tức trong hội nghị thường ủy truyền ra, phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Hồng Lập Tuấn ở bên trong văn phòng nhận được cuộc điện thoại luôn khiến cho hắn phải cung kính trước đó.
- An tâm làm việc đi, trong khoảng thời gian này tạm thời ổn định, miễn gặp phải phiền phức. Về phần lần này không cần phải lo lắng, tới chỗ Hoàng Tam đã bị chặt đứt, cho dù bọn hắn muốn điều tra cũng tra không được.
- Dạ!
Trong lòng Hồng Lập Tuấn liền thả lỏng.
Nếu phân tích sâu hơn, sự kiện Hoàng Tam nổ súng giết người kẻ khẩn trương nhất chính là Hồng Lập Tuấn. Bởi vì vị trí của hắn ngay cả Diêu Lâm cũng không thể so sánh. Sau khi sự tình phát sinh Hồng Lập Tuấn luôn lo lắng đề phòng, thậm chí còn nghĩ có nên bỏ trốn hay không. Nhưng vì cuộc điện thoại kia, toàn bộ lo lắng của hắn đều biến mất, hắn hiểu được người kia có thể ứng phó, nói sự tình đã được giải quyết thì thật sự không còn lưu lại chút dấu vết.
Mà sự thật đúng như suy nghĩ của Hồng Lập Tuấn, bên trong cục công an huyện Hình Đường, mặc cho Từ Tranh Thành hỏi thế nào cũng không tìm thêm được manh mối có giá trị trong miệng Hoàng Tam. Về phần Bảo ca, vừa bị phát hiện cũng đã phát sinh tai nạn giao thông chết tại chỗ. Chuyện xảy ra không sớm không muộn, Bảo ca lại đúng lúc tử vong ngay lúc này, muốn nói bên trong không có vấn đề không ai sẽ tin.
Nhưng manh mối bị chặt đứt cũng là sự thật.
Ba ngày liên tiếp Từ Tranh Thành không tìm thêm được tin tức nào hữu dụng, ngay lúc hắn đang suy nghĩ làm sao trả lời với Tô Mộc, điện thoại chợt vang lên. Nhìn thấy là Tô Mộc gọi tới, Từ Tranh Thành nhanh chóng chuyển máy.
- Tô chủ tịch!
- Từ cục, có phải vẫn như vậy hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Dạ!
Từ Thanh Thành có chút áy náy đáp.
- Bỏ đi, không cần hỏi nữa.
Tô Mộc có chút uể oải nói.
- Tô chủ tịch, đây là ý gì?
Từ Tranh Thành ngoài ý muốn hỏi.
- Có kết quả, việc này cứ kết thúc như thế!
Tô Mộc đáp.
- Dạ!
Tô Mộc cúp điện thoại, cầm lấy điếu thuốc lá trên bàn, trong đầu hồi tưởng tới văn kiện từ thành phố truyền đạt, khóe môi không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ, mang theo dáng tươi cười trào phúng.