Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khó có thể nói Tô Mộc hồng phúc tề thiên hay không, nhưng nếu thật nói thì hắn tình nguyện trực tiếp quan hệ với Chương Linh Quân, mà không phải tình cảnh như hiện tại.

Trong phòng ngủ có hai người không nói, hiện tại bên ngoài còn có Ngụy Mạn, hết lần này tới lần khác Ôn Ly cùng Ngụy Mạn gặp nhau, nếu hai người thật gặp mặt, mình sẽ giải quyết thế nào?

Nghĩ vậy dục vọng của Tô Mộc yếu bớt, nhưng mà không có nghĩa long thương triệt để mềm xuống. Bởi vì Ngụy Mạn trước mặt ăn mặc khác với bình thường, Ngụy Mạn đi con đường nữ tính, hiện tại giống như một đóa hoa hồng, mặc dù có gai nhưng lại kiều mỵ động lòng người.

Nàng có dáng người cao ngắt, thời điểm này mặc quần jean siêu ngắn, áo len nửa người, tóc chải vuốt rất cá tính, là loại hình nữ tính nhưng khỏe khoắn tươi sáng.

Bắt mắt nhất của Ngụy Mạn chính là khí chất của nàng, có vị đạo đẹp nhưng nhu mỳ.

- Tô ca, chúng ta đã lâu không gặp, hiện tại chúng ta cũng đã học đại học năm hai, anh lại làm chủ tịch huyện. Nếu như không phải lần này là sinh nhật Đỗ Phẩm Thượng, em nghĩ chúng ta sẽ không gặp bao lâu đây? Có phải anh sẽ quên mất tụi em hay không? Không phải là quên em đấy chứ?

Ngụy Mạn ngồi ở chỗ kia, hai chân thon dài hơi nghiêng, nói ra lời này làm người ta vô cùng động tâm.

Nói những lời này sao không giống như khuê mật của em gái, nghe như thế nào cũng giống mật ngũ và làm nũng.

Trong phòng ngủ!

Khoảng cách phòng ngủ và phòng khách rất gần, cho nên nói ra những lời này, trong phòng ngủ cũng có thể nghe rõ ràng. Tô Mộc không biết tình cảnh bên trong thế nào, nhưng bên trong có hai người đấy. Nhưng mà hai người này có phát hiện lẫn nhau hay không?

Bởi vì phòng ngủ tắt đèn, hơn nữa Chương Linh Quân sau khi đi vào là nằm trên giường thì nắp trong chăn, không ló đầu ra.

Ôn Ly thì sao? Ôn Ly là muốn nghe Ngụy Mạn đang nói gì với Tô Mộc, trực tiếp đứng cạnh cửa. Dưới tình huống như vậy, trong phòng tối ôm hai người không phát hiện ra nhau.

- Tại sao lại xuất hiện một người con gái!

Chương Linh Quân đang say rượu mơ màng. Thân thể đang lâm vào khoái cảm, chẳng những không có biến mất, ngược lại sinh ra cảm giác yêu đương vụng trộm. Loại cảm giác này kích thích làm nàng càng ngày càng mẫn cả,.

Tục ngữ nói tốt, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, nói là đạo lý này. Có ít người thực sự không phải là thực ưa thích trộm, mà là ưa thích cảm giác này. Những người khác đang ở bên ngoài, mình đang vụng trộm, cảm giác này rất kích thích.

- Ngụy Mạn đang làm cái gì!

Đáy lòng Ôn Ly nói thầm.

Thật không ngờ Ngụy Mạn là người lạnh băng lại nói ra lời này, đáy lòng Ôn Ly sinh ra cảm giác có thứ gì đó của mình bị cướp đi.

Đương nhiên Tô Mộc cũng không biết Ngụy Mạn đang nói cái gì!

Nhưng mà Tô Mộc có thể nhìn thấy ánh mắt khác thườn của Ngụy Mạn, có thể cảm giác được sắc mặt của Ngụy Mạn bắt dầu hồng nhuận phơn phớt, đây cũng không phải chuyện tốt. Nếu thật Ngụy Mạn cũng ăn thịt, tới lúc đó làm sao gặp mặt Tô Khả đây.

Nói cái gì, nói hai khuê mật của ngươi đều biến thành chị dâu, lời này ai nghe cũng có cảm giác tuyệt vọng.

Cho nên Tô Mộc quyết định thật nhanh.

- Ngụy Mạn, anh rất bận sao, yên tâm, về sau chỉ cần có thời gian lên tỉnh thành anh sẽ gặp các em. Còn nữa, sau này thứ bảy chủ nhật cũng phải đi kinh thành tham gia lớp nghiên cứu sinh, đến lúc đó sẽ có thời gian rãnh nhiều, cho nên em cứ yên tâm!

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Thật?

Ngụy Mạn ngạc nhiên nói.

- Đương nhiên là thật!

Tô Mộc nói ra lời này lại cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ nói ta không phải đã nói qua rồi sao? Không có khả năng ah!

- Vậy thì tốt!

Ngụy Mạn cười tủm tỉm.

- Ngụy Mạn, em có chuyện gì khác không?

Tô Mộc hỏi.

- Như thế nào? Tô ca muốn đuổi em đi sao?

Ngụy Mạn nhìn Tô Mộc hỏi.

- Nào có, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Tô Mộc cười nói.

- Khanh khách!

Ngụy Mạn thần kỳ cười rộ lên, nụ cười này giống như gió xuân thổi qua khắp phòng, ngàn cây vạn cây hoa nở. Tô Mộc thực sự chưa từng nhìn thấy qua loại hình nữ nhân như Ngụy Mạn cười, lúc này cũng bị hấp dẫn.

Mà Ngụy Mạn nhìn thần sắc Tô Mộc thì nội tâm ngọt ngào, thò tay cầm chai nước trên bàn muốn uống. Ai ngờ đúng lúc này Tô Mộc kìm lòng không được nói ra một câu, những lời này làm cho Ngụy Mạn bị nghẹn không nói, còn làm rơi chau nước xuống đất, chai nước chảy dọc quần áo, trong thời gian ngắn nàng quần áo dán vào thân hình mềm mại của nàng, thân thể nở nang xuất hiện.

Ghê gớm thật, thật không ngờ Ngụy Mạn cũng rất có tiền vốn!

- Ngụy Mạn, em thật rất đẹp!

Tô Mộc nói ra một câu này, hắn xem ra rất bình thường, nhưng lọt vào trong tai Ngụy Mạn thì nghe ra một ít mập mờ, nhưng nó biến thành Tô Mộc trực tiếp tỏ tình với nàng.

Tỏ tình ah, Ngụy Mạn cảm thấy tim đập rộn ràng, thoáng cái xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

- Ngụy Mạn, em không sao chứ?

Tô Mộc quan tâm hỏi thăm, nói xong cầm lấy giấy muốn lau cho Ngụy Mạn, nhưng mà thấy bộ vị ướt đẫm của nàng, cánh tay liền xấu hổ dừng lại. Mà hắn đứng lên không tránh né được chuyện khác xảy ra.

Dưới tình huống đầu óc không điều khiển được tiểu Tô, nó lại ngóc đầu lên. Gương mặt Ngụy Mạn biến thành đỏ rực. Không ăn qua thịt heo cũng không thể nói chưa gặp qua heo chạy a? Không nghĩ tới ah, tiền vốn của Tô Mộc hùng hậu như vậy.

- Ta không sao, ta...

Leng keng!

Phù phù!

Lần này tới phiên Tô Mộc không thể làm gì, hắn trực tiếp té ngã xuống ghế, hữu khí vô lực nhìn cửa phòng cách đó không xa, trên mặt của hắn khó giấu được mệt mỏi.

Lần này là ai đây?

Ông trời, ngươi dứt khoát đùa chết ta đi!

Không ngờ các loại chuyện xảy ra liên tiếp trong đêm nay.

- Lão sư, là tôi!

Giọng của Đỗ Phẩm Thượng vang lên ngoài cửa, nghe là giọng của Đỗ Phẩm Thượng, Tô Mộc đang bi thúc cảm thấy phấn chấn lên, chỉ cần không phải nữ thì dễ nói, nếu thật lại tới một nữ nhân, Tô Mộc không biết có nên ngất đi hay không.

- Chỉ một mình anh sao?

Tô Mộc cách cửa phòng hỏi.

- Vâng, chỉ có mình tôi, tôi không để mấy gia hỏa kia đi theo, bọn họ đang chờ dưới lầu. Nếu ngài muốn gặp bọn họ, tôi sẽ gọi bọn họ lên!

Đỗ Phẩm Thượng nói ra.

- Không cần!

Tô Mộc tranh thủ thời gian nói:

- Chờ chút, tôi ra mở cửa.

Nói xong Tô Mộc muốn đi qua, đi một nửa thì nhớ tới Ngụy Mạn còn ở nơi này, vừa định nói với nàng, Ngụy Mạn đã đứng dậy, trực tiếp đi tới cạnh buồng vệ sinh, nói:

- Tô ca, đừng cho anh ta tiến vào buồng vệ sinh nhé, em đi xử lý một chút, em không muốn có người biết em ở đây.

- Đi thôi!

Tô Mộc im lặng nói.

- Tốt!

Đợi đến lúc Ngụy Mạn đóng cửa buồng vệ sinh lại, Tô Mộc lúc này mới đứng dậy mở cửa phòng ra, thẳng tới khi tiểu đệ Tô Mộc trùng thực, cứ việc nói có chút tâm không cam lòng tình không muốn, nhưng nếu không thành thật, chỉ sợ hình tượng của hắn sẽ sụp đổ.

- Lão sư!

Cửa phòng mở ra, Đỗ Phẩm Thượng cười đùa tí tửng xuất hiện trước mặt Tô Mộc, so với vẻ lạnh lùng trong biệt thự Động Đình lúc trước, thời điểm này Đỗ Phẩm Thượng nếu để người khác nhìn thấy, tuyệt đối sẽ làm cho rất nhiều người rớt mắt ra ngoài, bởi vì bọn họ không cách nào tin tưởng, thì ra Đỗ gia thiếu gia còn có mặt đặc sắc như vậy.

- Vào đi!

Tô Mộc bảo Đỗ Phẩm Thượng trực tiếp đi vào, chỉ cần không phải nữ tử tới nữa, cho dù bị Đỗ Phẩm Thượng phát hiện tình cảnh nơi đây, Tô Mộc cũng biết hắn sẽ quản tốt miệng mình. Nếu như nói không có chút tự tin này, Tô Mộc làm sao lăn lộn tới mức Đỗ Phẩm Thượng hô một tiếng lão sư chứ?

- Lão sư, buổi tối hôm nay thật có lỗi, tôi thật sự không ngờ có cặn bã như vậy xuất hiện, nhưng mà ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ thu thập bọn họ ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra. Dám làm như vậy, thực là muốn chết. Nhưng mà lại nói tiếp, vẫn là lão sư hiểu rõ tôi nhất, nói là không đến, thật không ngờ, lại tới. Hắc hắc, lão sư muốn xem kinh hỉ sao?

Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm nói.

- Kinh hỉ cái đầu anh, tôi đã đủ không may, định đi thăm đồ đệ, lại thiếu chút nữa bị hai hàng tức phụ vây quanh, thật sự là đủ đặc sắc. Lại nói anh chuẩn bị bồi thường tôi cái gì?

Tô Mộc nghiền ngẫm nói.

- Lão sư, ngào thật không muốn tôi lưu lại đêm nay sao? Nếu như nói ngào chưa hết giận, thật muốn làm như vậy, tôi sẽ cắn răng theo ngài!

Đỗ Phẩm Thượng đáng thương nói ra:

- Ai bảo tôi làm sai trước, nhưng mà đầu tiên nói trước, lão sư, một ngày làm sư, cả đời là sư, tôi chỉ có thể chịu, tôi không chơi công, trái tim tôi không chịu nổi.

Phốc phốc!

Khi Đỗ Phẩm Thượng nói ra lời này, còn không có đợi Tô Mộc điên mất, trong phòng ngủ và trong toilet không hẹn có tiếng cười không nén được vang lên. Thời điểm tiếng cười vang lên, hào khí trong phòng biến hóa bất ngờ.

Ôn Ly sững sờ!

Ngụy Mạn sững sờ!

Đỗ Phẩm Thượng sững sờ!

Duy nhất không có sững sờ là Tô Mộc, còn có một Chương Linh Quân hơi say rượu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK