- Lúc ấy tôi phát hiện có vấn đề, nhưng mà tôi không muốn xung đột chính diện với bọn họ, về sau âm thầm lưu ý. Tôi phát hiện mục tiêu của bọn họ là phần mộ nhà anh, nhìn bộ dáng của bọn chúng có lẽ là muốn trộm mộ.
Oanh!
Khi Hoàng Lương Mộng nói ra câu này, những người ở đây lập tức biến sắc. Nhất là Long Chấn Thiên càng trở nên khẩn trương, hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập.
- Thúc nói cái gì? Trộm mộ? Thiệt giả?
- Vâng, nhất định là như vậy, bởi vì tôi âm thầm nghe được bọn chúng nói chuyện, vài ngày trước tôi còn nhìn thấy bọn chúng đi dạo quanh phần mộ, có người còn cầm xúc đào bới. Nếu như không phải tôi xuất hiện, sau đó Lạc Thi chạy vào trong thôn gọi người, chỉ sợ bọn chúng đã đào xong rồi.
Hoàng Lương Mộng nói ra.
Long Chấn Thiên nghe tới lời này, sắc mặt biến thành đáng sợ!
Mà tâm tình Tô Mộc lúc này vô cùng khẩn trương, nếu như nói việc này là thật, vậy nó có vấn đề. Bị một đám trộm mộ nhìn chằm chằm vào, trừ phi ngươi ở nơi này hai mươi bốn giờ, bằng không bọn chúng sớm muộn gì cũng động thủ.
Nhưng có thể bảo vệ suốt hai mươi bốn giờ sao?
Long Chấn Thiên khẳng định không được, cho dù là Hoàng Lương Mộng cũng quả quyết không thể làm được, đây lại không phải mộ phần nhà người ta, người ta cần gì phải bán mạng liều sống liều chết? Chẳng lẽ nói hàng năm đưa cho người ta sáu ngàn thì muốn người ta bán mạng hay sao?
Có thể nhắc nhở Long Chấn Thiên cũng đã không tệ. Quá phận chính là bảo Hoàng Lương Mộng phải bảo vệ cả ngày, đây là hành vi quá phận rồi.
- Hoàng thúc, tôi rất hiếu kỳ, chỗ đó không phải chỉ có một phần mộ thôi sao? Vì cái gì bọn chúng nhớ thương? Chẳng lẽ cho rằng cái phần mộ đó là bảo tàng?
Tô Mộc cau mày nói.
- Đúng vậy, tôi cũng cho rằng là như vậy, nhưng không biết bọn chúng nghĩ như thế nào. Điều kỳ quái nhất chính là bộ dáng của bọn chúng, dường như không đơn thuần chỉ là trộm mộ.
Bởi vì bọn chúng nhìn thấy chúng tôi cũng không sợ hãi, hơn nữa tôi còn biết bọn họ là người của huyện Lâm Sơn.
Hoàng Lương Mộng nói ra.
- Người huyện Lâm Sơn?
Lời này làm Tô ngoài ý muốn.
Tô Mộc xem ra, đám người kia hẳn không phải dân bản địa cho nên không nắm rõ tình thế, cho rằng một ngôi mộ bình thường chính là cổ mộ. Thậm chí có khả năng cho rằng cổ mộ kia chính là phần mộ của tướng quân.
Nhưng không nghĩ tới đó là người huyện Lâm Sơn!
Nếu thật là huyện Lâm Sơn, tính chất của chuyện này trong lúc vô hình biến thành nghiêm trọng rồi. Người huyện Lâm Sơn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hơn nữa nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói, một nửa ngọn núi này là thuộc huyện Lâm Sơn.
- Bất kể là ở đâu, dám động tới phần mộ nhà ai cũng không được!
Thần sắc Long Chấn Thiên bình tĩnh.
- Chuyện này nên để tôi xử lý!
Tô Mộc nói ra.
- Tốt, tôi giao cho anh, nếu thật sự gặp phiền toái gì, anh cứ tìm tôi!
Long Chấn Thiên đằng đằng sát khí.
Nếu tổ mộ thật sự bị người ta móc ra, mặt mũi Long Chấn Thiên mất hết không nói, chủ yếu hắn là con cháu Long gia. Thân là hậu bối Long gia lại trơ mắt nhìn tổ mộ bị người ta đào móc, chuyện này có thể bỏ qua hay sao?
Long Chấn Thiên đứng dậy đi về phía sân nhỏ, lấy điện thoại cầm tay ra gọi đi. Không có ai biết Long Chấn Thiên gọi cho ai, nhưng Tô Mộc có thể cảm giác được thần sắc Long Chấn Thiên biến hóa, gọi cuộc điện thoại này rất ngưng trọng.
Hoàng Lạc Thi và Sở Thúy Vũ nắm ăn cũng không chê vào đâu được, không nói mùi vị rất ngon. Trừ buổi sáng hôm nay có con thỏ ra,còn có gà rừng và một ít rau dại.
Hơn nữa người trong núi dân phong chất phác, chú ý chân thật. Không có bị những sự xa hoa phung phí bên ngoài ảnh hưởng, bắt đầu ăn cũng rất thoải mái.
Thời điểm đám người Tô Mộc đang ngồi ăn, ai nghĩ đến bên ngoài có tiếng thét chói tai vang lên.
- Lão Hoàng đâu, mau ra đi, phần mộ lão trông coi có một đám người xuất hiện, bọn chúng đang nghĩ biện pháp đào mộ kìa.
Sau khi nghe tiếng quát này vang lên, Hoàng Lương Mộng là người đầu tiên nhảy dựng lên, theo sát phía sau là Hoàng Lạc Thi, đừng nhìn nam nhân này thẹn thùng, thời điểm này trên người tỏa ra khí tức lạnh thấu xương hiếm thấy.
Chính là lạnh thấu xương!
Tô Mộc có thể cảm giác được Hoàng Lạc Thi là người trung thực, nhưng hiện tại hắn chẳng khác gì thanh đao bộc phát phong mang sắc lạnh, chỉ cần rút ra là có thể uống máu.
Như thế không tính, Hoàng Lạc Thi xông ra khỏi phòng, trực tiếp cầm một cây côn sắt trong nội viện, côn sắt dài ba mét, trừ không có mũi nhọn ra, nó không khác gì trường mâu. Toàn thân ngăm đen không nói, nó còn rất nặng!
Nhưng khi Hoàng Lạc Thi cầm trong tay nó chẳng khác gì cây gỗ. Từ biểu hiện này mà nhìn, Tô Mộc dám khẳng định Hoàng Lạc Thi có sức lực tuyệt đối không nhỏ.
- Hoàng thúc, cùng đi!
Long Chấn Thiên đứng lên, sắc mặt nghiêm túc đuổi theo. Hắn đúng là muốn nhìn, là ai to gan dám động tới tổ mộ của hắn.
- Cha, chờ con một chút!
Long Loan theo sát phía sau.
Đám người Tô Mộc nhanh chóng đuổi theo sau, thời điểm này không ai muốn ăn cơm, tất cả đều bị phần mộ bên kia hấp dẫn. Không biết vì cái gì, đột nhiên tâm tình Tô Mộc biến thành trầm thấp, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Cho dù trộm mộ có phần khoa trương cũng sẽ không dám làm càn như thế, giữa ban ngày còn dám làm chuyện thương thiên hại lý, quả thực chẳng khác gì khiêu khích!
Phần mộ.
Lúc đám người Tô Mộc chạy tới, phát hiện nơi này có người Tướng Quân Lĩnh đang kêu to, nơi này có bảy tám người ăn mặc kín mít, trong tay cầm đủ loại công cụ.
Bên cạnh phần mộ có một ít người, tất cả đều là thôn dân Tướng Quân Lĩnh, bọn họ nghe có người kêu to thì chạy đến. Thời điểm này bọn họ nhìn qua bảy người trước mặt, trên mặt mang theo thần sắc tức giận và đề phòng.
- Đào mộ của người ta, chuyện như vậy mà các ngươi cũng làm, không sợ đoạn tử tuyệt tôn hay sao?
- Đúng thế, các người có cảm thấy xấu hổ vì hành vi quá đáng này hay không?
- Đám động tới phần mộ Tướng Quân Lĩnh của chúng ta, dù là ai cũng không được!
Thôn dân Tướng Quân Lĩnh rất đoàn kết, đừng nói chuyện ác độc này bọn họ không quen nhìn, cho dù là thôn dân bình thường đi ra ngoài bị sỉ nhục, bọn họ đều đoàn kết lại chống cự.
Nếu đám trộm mộ bình thường đối mặt với thôn dân Tướng Quân Lĩnh tức giận chỉ trích, bọn chúng quả quyết không dám làm gì, nhưng sự thật thế nào?
Nhưng thực tế thì sao? Trên mặt bọn chúng không có thần sắc sợ hãi không nói, ngược lại biểu hiện rất hùng hồn.
- Hô cái gì mà hô, có biết hành vi các người là gì không, chúng ta bây giờ đang làm công tác khảo cổ, biết rõ cái gì gọi là khảo cổ không? Nếu các người không biết thì về nhà đọc sách đi. Ở chỗ này kêu to, các ngươi tính là cái gì?
Trong bảy người có một nam tử trung niên mập mạp nhìn về phía người Tướng Quân Lĩnh, chẳng những không có ý sợ hãi, ngược lại càng kêu to lên. Tư thái giống như công an đang thẩm vấn phạm nhân, muốn vênh váo bao nhiêu sẽ có vênh váo bấy nhiêu.
- Khảo cổ? Các ngươi được tính là khảo cổ hay sao?
- Đúng thế, khảo cổ cần đào phần mộ của người ta sao?
- Đây cũng chẳng phải cổ mộ gì!
Nếu như bị người ta nói năm ba câu dọa sợ, đám người kia cũng không phải là người Tướng Quân Lĩnh, lại nói người Tướng Quân Lĩnh cả ngày sống trong rừng núi, không hiểu nhiều tình hình bên ngoài, cũng không có bao nhiêu sợ hãi.
Bọn họ chỉ cần biết rằng, các ngươi đang đào móc phần mộ nhà người ta là đủ rồi. Các ngươi không phải gia đình nơi đây, cũng không phải có tiến hành dời mộ, các người làm như thế là không thể tha thứ, nhất định phải ngăn cản.
Liêu Vũ sắp điên lên rồi.
Tên mập nam nhân mập mạp chính là Liêu Vũ, Liêu Vũ là ai? Hắn thật sự là người huyện Lâm Sơn, hơn nữa tại huyện Lâm Sơn còn làm mua bán không vốn.
Trong cả huyện Lâm Sơn ai cũng biết Liêu Vũ là ai, bởi vì đại danh Liêu Vũ thật sự rất có tác dụng tại huyện Lâm Sơn.
Không có biện pháp,ai bảo Liêu Vũ hắn có tiền. Trong xã hội này, tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần. Mà Liêu Vũ sở dĩ nhìn chằm chằm vào nơi đây là có nguyên nhân.
Bởi vì trước đây Liêu Vũ nhân duyên tế hội đạt được cái gọi là tàng bảo đồ. Mà tấm tàng bảo đồ này nói Tướng Quân Lĩnh trước kia là nơi giấu bảo tàng, mà trải qua Liêu Vũ điều nghiên địa hình, xác định cửa vào bảo tàng nằm dưới phần mộ này.
Cho nên Liêu Vũ mới động thủ đào móc nơi đây.
Về phần nói danh nghĩa là cái gì, Liêu Vũ tùy tiện tìm một cái là được, hắn xem ra người Tướng Quân Lĩnh chẳng biết cái gì, chỉ cần hắn tùy tiện vung ra một đống tiền là đủ rồi.
Nhưng thật không ngờ, người Tướng Quân Lĩnh còn dám quấy nhiễu nơi đây. Nếu như bị bọn họ quấy nhiễu không ngừng, vậy đừng mong thành công. Không thành công còn dễ nói, sợ nhất là việc này truyền vào trong tai người có ý chí. Như vậy Liêu Vũ thật sự hối hận xanh ruột rồi.
- Các người đừng có ồn ào, nơi đây tôi đã điều tra rõ ràng, đây là phần mộ vô chủ, các ngươi tụ tập ở chỗ này, chẳng lẽ còn muốn nói chuyện cho phần mộ vô chủ sao?
Liêu Vũ la lớn.
- Ai nói đây là phần mộ vô chủ?
Đúng lúc này đám người Tô Mộc rốt cục đuổi tới, Long Chấn Thiên nghe Liêu Vũ nói thế, sắc mặt tối tăm quát lên.