Đợi khi Toàn Cẩm Lý ngồi xuống, Tô Mộc mỉm cười giơ ly rượu:
Cẩm Lý, chuyện lần này đã làm phiền anh, cạn ly rượu này!
Tô ca, khách khí!
Toàn Cẩm Lý nói.
Tiếng cụng ly thanh thúy vang lên, Tô Mộc cùng Toàn Cẩm Lý cạn ly rượu, đợi đặt ly xuống, ánh mắt Tô Mộc chuyển động cười nói:
Dương ca, tôi nghe nói hiện tại trong Bộ tài chính đang tuyển chọn vị trí phó bộ trưởng thứ nhất phải không?
Vẻ mặt Toàn Cẩm Lý vốn đang hết sức kích động, vừa nghe được câu hỏi này trong lòng chợt căng thẳng. Người như hắn tự nhiên hiểu được câu hỏi của Tô Mộc có trọng lượng nặng bao nhiêu.
Nếu cha của hắn có cơ hội tiến thêm một bước, sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với địa vị của hắn trong thủ đô sau này, Toàn Cẩm Lý không muốn quan tâm cũng không được.
Sao vậy? Cậu hỏi việc này làm gì?
Dương Quyền cười híp mắt hỏi.
Dương ca, anh biết rõ tôi có ý gì, nếu mọi người đều đã ngồi ở đây, cũng không phải là người ngoài. Nếu có thể thì giúp Toàn phó bộ trưởng đi!
Tô Mộc cười nói.
Tôi cũng không có bản lĩnh cao như vậy!
Dương Quyền cũng không hứa chắc chắn.
Tôi cũng đâu có để anh quyết định chuyện gì, chỉ nhờ anh hỗ trợ thổi thổi vài lời với Dương bộ trưởng mà thôi.
Tô Mộc cười nói.
Nhâm mệnh phó bộ trưởng Bộ tài chính, cho dù là chính bộ trưởng cũng không có tư cách quyết định, nhưng lại có quyền đề cử. Nếu được Dương bộ trưởng đề cử, cộng thêm cả nhà hoạt động, nói không chuẩn lần này thật sự có thể thành công.
Hơn nữa Tô Mộc còn có một nước cờ trọng yếu nhất, đó chính là hắn lấy được ổ usb thần bí trong khách sạn Hào Diệp. Tô Mộc biết thân phận của một người bên trong, là người đang tranh đoạt chức vị phó bộ trưởng thứ nhất với Toàn Long Thiên, Liêu Nham.
Liêu Nham có vấn đề, chỉ cần đem chuyện này kíp nổ đi ra, con đường làm quan của hắn hoàn toàn báo hỏng. Tới lúc đó chỉ cần thuận thế góp một lời, Toàn Long Thiên có thể thượng vị.
Hơn nữa Tô Mộc thật sự không tin dựa theo địa vị của Dương bộ trưởng, chẳng lẽ không muốn phó bộ trưởng thứ nhất luôn nhất trí với hắn sao? Nếu hắn thật sự có thể giúp Toàn Long Thiên, chẳng phải có thể nắm giữ Bộ tài chính trong tay?
Điểm này chính Dương Quyền cũng biết rõ.
Việc này tôi sẽ nói với nhị thúc.
Dương Quyền cười nói.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Toàn Cẩm Lý vui sướng, nguyên bản khuôn mặt hắn đã tuấn mỹ như hoa đào, lúc này càng thêm kiều mỵ động lòng người.
Dương ca, Tô ca, Từ ca, Lý ca, Mông ca, sau này các anh có việc gì, tôi tuyệt đối sẽ không do dự!
Được rồi, được rồi!
Lời nói trường hợp như vậy, Từ Long Tước bọn họ cũng không để trong lòng. Trừ phi giống như quan hệ giữa Tô Mộc cùng Từ Long Tước đủ tín nhiệm. Bởi vì mới nhận thức Toàn Cẩm Lý ngày đầu tiên, đã xuất phát lời đáy lòng với hắn, anh cho rằng có thể sao? Về phần hỗ trợ, không phải nói là có thể hoạt động.
Dù sao đây là chuyện hợp tác, đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Bữa cơm thật tận hứng.
Đợi cơm nước no nê, ngay khi Từ Long Tước định dẫn Tô Mộc đi tiếp một nơi khác chơi đùa, Hoàng Phủ Thanh Phong đột nhiên xuất hiện chặn đường Tô Mộc. Ở ngay trước mặt Từ Long Tước, nàng không chút do dự nói:
Tôi tìm Tô Mộc có việc, các anh tự đi chơi đi!
Gặp được vẻ cường thế của Hoàng Phủ Thanh Phong, nhóm người Từ Long Tước chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua, nháy mắt ý bảo Tô Mộc lợi hại, sau đó cùng nhau rời đi. Lúc này trong lòng Toàn Cẩm Lý đã vô cùng bội phục Tô Mộc.
Mẹ nó, không phục không được a!
Hoàng Phủ Thanh Phong là ai?
Là người quản lý hội quán Bát Kỳ, mà trong thủ đô người nào không biết Hoàng Phủ Thanh Phong có bao nhiêu năng lượng, không ai dám đắc tội nàng. Mà hiện giờ thì sao? Nàng lại đi tìm Tô Mộc, điều này không phải nói Tô Mộc thật lợi hại sao?
Thần tượng, đúng là thần tượng!
Trong văn phòng.
Tô Mộc nhìn Hoàng Phủ Thanh Phong, cười hỏi:
Thanh Phong, gấp gáp chặn đường tôi như vậy, là vì chuyện gì đây?
Bởi vì không phải lần đầu tiên giao tiếp, lẫn nhau cũng đã quen thuộc, cho nên khi không có người ngoài, Tô Mộc xưng hô thật tùy ý. Mà Hoàng Phủ Thanh Phong cũng không để ý, đã thành thói quen như thế.
Tôi thật sự có việc muốn anh hỗ trợ.
Hoàng Phủ Thanh Phong nói.
Chuyện gì?
Tô Mộc hiếu kỳ hỏi.
Mặc dù không biết rõ hậu trường bối cảnh của nàng, nhưng Tô Mộc cũng biết cô gái này không đơn giản. Một chuyện có thể làm cho nàng cũng phải bó tay hết cách, chỉ sợ là chuyện thật khó khăn.
Tôi nghĩ mời anh cùng tôi đi Hoàng Phủ gia!
Hoàng Phủ Thanh Phong nói.
Đi làm gì?
Tô Mộc hỏi.
Chữa bệnh!
Vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Phong có chút nghiêm túc.
Chữa bệnh?
Tô Mộc thật sự có chút ngoài ý muốn.
Phải, chính là chữa bệnh. Tôi biết anh có tay nghề, tôi biết chắc anh là đồ đệ của Thương Đình lão gia tử, cho nên chuyện này chỉ có anh có thể giải quyết!
Hoàng Phủ Thanh Phong nói.
Cô biết chuyện của Thương gia gia?
Tâm tư chợt động, cho tới nay Tô Mộc cũng không biết rõ chuyện của Thương Đình. Nếu Hoàng Phủ Thanh Phong biết, cũng có thể hỏi nàng.
Anh không biết?
Hoàng Phủ Thanh Phong có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền thoải mái:
Tôi biết một ít về chuyện của Thương lão gia tử, nhưng không rõ ràng chi tiết. Nếu Thương lão gia tử không nói cho anh biết, tôi cũng không tiện nhiều lời. Nếu đã tới lúc ông cũng sẽ nói với anh thôi. Tôi chỉ muốn mời anh theo tôi cùng đi Hoàng Phủ gia!
Dựa theo năng lượng của nàng muốn biết chuyện Tô Mộc có thể trị bệnh cũng không có gì kỳ lạ. Mà nếu không phải sự tình đã bức tới đường cùng, nàng cũng sẽ không đi cầu Tô Mộc, dù sao việc này quan hệ trọng đại, nếu không cẩn thận sẽ mang tới một hồi tai nạn cho Hoàng Phủ gia tộc.
Việc này…
Tô Mộc có chút trầm ngâm, liền ngẩng đầu nói:
Được, chỉ cần tôi có thời gian khẳng định sẽ cùng cô đi Hoàng Phủ gia.
Cảm ơn!
Hoàng Phủ Thanh Phong cười tươi như hoa.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Tô Mộc, vô cùng quyến rũ động lòng người. Hoàng Phủ Thanh Phong thật xinh đẹp, người như vậy nếu biết lợi dụng điều kiện bản thân phát huy, càng thêm mê chết người không đền mạng.
Hì hì…
Nhìn vẻ mặt có chút ngẩn ra của Tô Mộc, tiếng cười của nàng càng không kiêng nể gì.
Nhưng tiếng cười lại làm Tô Mộc chợt tỉnh táo, vẻ mặt ngượng ngùng, khuôn mặt cũng đỏ lên. Trong lòng hắn thầm nghĩ, mình làm sao vậy? Sao có thể bị Hoàng Phủ Thanh Phong trêu chọc như thế?
Bên trong một tiểu khu xa hoa tại thủ đô.
Người có thể ở lại nơi này không giàu cũng quý. Dựa theo thân phận của Toàn Long Thiên, có thể mua được nhà ở đây cũng chẳng có gì lạ. Mà hiện giờ hắn cũng không giống như trước kia, vẻ mặt im lặng xem báo, lại vô cùng khẩn trương.
Đây đều là do con hắn mới gọi về, nói mình sắp về tới nhà.
Cha!
Toàn Cẩm Lý vừa vào nhà đã bị cha hắn kéo vào phòng sách, vô cùng nghiêm túc hỏi:
Con có biết hiện tại là khi nào, sao có thể làm ra hành động nguy hiểm như vậy? Ở trong điện thoại con nói là nhờ người giúp đỡ cha nói chuyện, có thể giúp cha trở thành phó bộ trưởng thường vụ gì đó, con có biết mình đang nói gì không? Con…
Toàn Cẩm Lý chờ hắn phát tiết xong cơn giận, mới cười nói:
Cha, cho dù cha muốn thẩm vấn cũng phải cho con lấy hơi đi.
Còn đùa giỡn, nói chuyện đứng đắn được hay không!
Sắc mặt Toàn Long Thiên ngưng trọng, nhưng khẩu khí nới lỏng hơn rất nhiều, bởi vì thái độ của con hắn còn nhẹ nhàng như vậy, thật không giống như đã xảy ra chuyện đại sự gì.
Toàn Cẩm Lý mỉm cười nói:
Cha, kỳ thật cha không cần khẩn trương như vậy, con đương nhiên biết đây là thời điểm mấu chốt, quan hệ tới tiền đồ của cha. Con muốn nói chuyện này, chuyện tối hôm nay…
Nghe con trai giải thích, vẻ mặt Toàn Long Thiên ngày càng biến đổi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình lại phát triển như thế. Khó trách Toàn Cẩm Lý không gấp gáp, bởi vì hôm nay hắn gặp Từ Long Tước cùng Dương Quyền.
Con nói sở dĩ Dương Quyền đáp ứng hỗ trợ, là bởi vì Tô Mộc nói?
Toàn Long Thiên hỏi.
Dạ!
Toàn Cẩm Lý nói:
Tô Mộc thật sự không đơn giản, cha, cha đừng xem thường hắn. Con đã tìm hiểu rõ ràng, Tô Mộc là cháu nuôi của Từ lão, là người của Từ gia. Hơn nữa quan hệ của Tô Mộc trong thủ đô cũng không đơn giản, sau lưng còn có Chu Phụng Tiền Chu lão, Ngô Thanh Nguyên Ngô lão, hơn nữa lại có quan hệ với Lý Nhạc Thiên, tự nhiên cũng rơi vào ánh mắt của Lý lão.
Vẻ mặt Toàn Long Thiên vốn không thèm để ý, sau khi nghe lời này bắt đầu trở nên nghiêm túc thực sự.
Nếu đúng như lời con hắn đã nói, như vậy Tô Mộc thật sự đáng sợ, trong vô hình kinh doanh ra quan hệ nhân mạch trải rộng khắp cả đảng chính quân thương giáo dục đều có.
Con nói lần này Tô Mộc tới thủ đô là muốn thông qua quan hệ của con gẩy một số tài chính cho huyện Ân Huyền sao?
Toàn Long Thiên hỏi.
Dạ, nhưng không phải thông qua con, mà là thông qua cha.
Toàn Cẩm Lý nói.
Toàn Long Thiên như có suy nghĩ gì, gật đầu:
Chuyện này cha đã biết, con để Tô Mộc ngày mai tới Bộ tài chính là được, việc này cha sẽ nhanh chóng xử lý.
Dạ! Cha, vậy phó trưởng phòng Mục Thanh gì đó, cha định làm sao bây giờ?
Toàn Cẩm Lý hỏi.
Mục Thanh thì Mục Thanh thôi, cha nhớ rồi!
Toàn Long Thiên nói.
Hắc hắc!
Toàn Cẩm Lý cười rộ lên.
Cũng phải, dựa theo địa vị của Toàn Long Thiên, sao có thể đem Mục Thanh để vào trong mắt, có thể ghi nhớ đã ý nghĩa Mục Thanh xem như đã xong.