Đi cùng Thác Bạt Huyền chính là phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, cũng chính là thư ký đệ nhất tỉnh ủy Tương Hoài Bắc. Không ai biết vì sao Tương Hoài Bắc lại đi qua đây, dưới tình huống bình thường hắn tuyệt đối sẽ không tới nơi này.
Các đồng chí, gọi mọi người tới đây là vì muốn tuyên bố hai việc, thứ nhất là từ hôm nay trở đi tôi không còn đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, tổ chức đã có bổ nhiệm khác cho tôi!
Thác Bạt Huyền nói.
Nghe được tin tức này không có ai giật mình, ai cũng biết Thác Bạt Huyền sắp điều đi, trước kia không biết rõ, nhưng bây giờ nghe chính hắn nói ra đã biết sự tình ngã ngũ. Hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trình tự cũng đã làm xong, nếu không Thác Bạt Huyền sẽ không dùng tư thế này tuyên bố với mọi người.
Nhưng đợi Thác Bạt Huyền nói xong, mọi người đều vỗ tay, trên mặt mang theo vẻ tươi cười. Cho dù là Vương Đức cũng không có lộ ra nhiều thương cảm. Bởi vì lần này Thác Bạt Huyền đã nói sẽ mang theo hắn cùng đi. Nghĩ tới mình sắp rời khỏi nơi này, đi tới địa phương càng rộng lớn đảm nhiệm chức vụ, trong lòng Vương Đức liền kích động.
Người nào cũng biết nhậm chức trong bộ môn cơ quan cũng không cách nào so sánh với cơ sở. Cho dù cấp bậc hành chính giống nhau, nhưng quyền lực hoàn toàn khác nhau.
Thác Bạt chủ nhiệm, chúc mừng anh.
Tô Mộc cười nói.
Không có gì không có gì, sự tình thứ hai sẽ do Tương chủ nhiệm tuyên bố.
Thác Bạt Huyền thoáng nghiêng người nhường chỗ cho Tương Hoài Bắc. Mà ánh mắt Tương Hoài Bắc đảo qua mọi người, dừng lại trên người Tô Mộc, cũng không do dự liền mở miệng.
Kỳ thật chuyện thứ hai có liên quan với chuyện thứ nhất, trải qua tỉnh ủy nghiên cứu quyết định, Tô phó chủ nhiệm tạm thời quản lý cả phòng đốc tra tỉnh ủy.
Chính là vì một câu nói nghe như thật bình thản, nhưng đại biểu ý nghĩa thật kinh người!
Chẳng lẽ còn không rõ vì sao Tương Hoài Bắc nói ra lời này sao? Đạo lý này vô cùng đơn giản, Thác Bạt Huyền được điều đi, mà phòng đốc tra lẽ ra phải có một chủ nhiệm mới. Nhưng hiện tại thì sao? Không có chủ nhiệm mới, mà để Tô Mộc quản lý. Phải biết rằng Tô Mộc có cấp bậc gì, là cấp chính xứ. Mà chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy dựa theo lệ thường phải là cấp phó sở.
Ý tứ này không phải rõ ràng sao?
Vị trí chủ nhiệm là lưu lại cho Tô Mộc, chỉ cần tư lịch của Tô Mộc đã đủ, chiến tích không thiếu, như vậy liền có thể xoay người thuận lợi trở thành chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy cấp phó sở. Tới lúc đó cũng giống như Thác Bạt Huyền phóng ra ngoài, cũng không cần lo lắng bị cấp phó sở hạn chế.
Thủ đoạn thật tốt!
Tâm tư mọi người lập tức liền sinh động. Sau lưng Tương Hoài Bắc là người nào, hắn đại biểu cho ai, điều này còn không nói rõ vấn đề sao? Điều này nói rõ Tô Mộc đã rơi vào tầm mắt Trịnh bí thư, nếu Trịnh bí thư đã quyết định, không còn ai vì một cấp bậc phó sở mà đắc tội hắn.
Hiện tại để Tô Mộc quản lý phòng đốc tra tỉnh ủy là chuyện danh chính ngôn thuận, trước đó hắn là phó chủ nhiệm, lần này còn vạch trần vụ án trong huyện Dương Tràng. Người khác thì không hiểu rõ ràng, nhưng lãnh đạo tỉnh ủy chẳng lẽ còn không biết là chuyện gì xảy ra sao?
Cho nên nhâm mệnh của Tô Mộc thật thuận lợi thông qua, xem như là khẳng định cho công tác của hắn.
Điều này cũng nói rõ một vấn đề, bất kỳ thời điểm nào chiến tích đều là nhất định, chỉ cần có được chiến tích thực tế, không ai còn lời nào công kích anh. Những lý do gì đó sẽ không còn căn cứ, cho nên làm chuyện thực tế cũng là một trong những nhiệm vụ cùng mục tiêu sắp tới của Tô Mộc.
Ba ba!
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt. Thác Bạt Huyền đã đi, sau này trở về nếu trở thành lãnh đạo tỉnh ủy thì lại khác, nếu không sẽ không còn cơ hội xử lý bọn hắn. Dưới tình huống như thế, những người này không lấy lòng Tô Mộc thì lấy lòng ai? Có tôn đại phật bên người không cần, chẳng lẽ còn đi tìm người khác hay sao?
Hơn nữa nếu Tô Mộc quản lý phòng đốc tra, bọn họ cũng sẽ có ích lợi. Bởi vì trong phòng đốc tra còn trống hai chức phó chủ nhiệm, nói không chuẩn có cơ hội rơi lên người bọn họ. Không cần nói thế nào, trước tiên đẩy cấp bậc đi lên rồi tính sau.
Cảm tạ lãnh đạo tỉnh ủy tín nhiệm, chúng tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng.
Tô Mộc nói, ngôn ngữ công thức hóa như vậy hắn đã làm rất thành thục.
Tương Hoài Bắc gật nhẹ đầu, nhìn Thác Bạt Huyền nói:
Thác Bạt chủ nhiệm, chúng ta đi thôi, tôi đưa tiễn anh.
Được!
Tâm tình Thác Bạt Huyền thật tốt.
Sao vậy? Thác Bạt chủ nhiệm, anh đi nhậm chức sao? Nói thế nào cũng phải cho chúng tôi có chút tỏ vẻ, mở tiệc đưa tiễn anh đi?
Tô Mộc nói.
Tô chủ nhiệm, anh đừng khách khí với tôi. Nếu sau này tôi có cơ hội, sẽ trở lại thôi. Nói thế nào nơi này cũng là nhà của tôi đúng không. Thật sự vì bên kia thúc giục quá gấp, nhất định phải nhậm chức vào hôm nay, mà đồng chí bên ban tổ chức tỉnh ủy đã chừ, tôi chỉ tới đây nói một tiếng với mọi người là được. Sau này đi, sau này có cơ hội gặp lại.
Thác Bạt Huyền nói.
Tôi tiễn Thác Bạt chủ nhiệm.
Tô Mộc nói xong liền đi ra ngoài.
Đợi ba người ra khỏi văn phòng, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt, chủ đề thảo luận chính là làm sao vận chuyển phòng đốc tra. Đừng cho rằng họ sẽ trắng trợn nói thẳng, nên nhớ mỗi người đều là lão bánh quẩy, tự nhiên biết nên nói như thế nào. Cho dù bị người nghe được cũng không thể nói họ thảo luận quá mức.
Được rồi, dừng bước đi, cũng không xa lắm.
Tương Hoài Bắc nói.
Tương ca, chờ có rảnh tôi tìm anh uống rượu.
Tô Mộc nói.
Được!
Tương Hoài Bắc gật gật đầu xoay người rời đi.
Chỉ vài câu nói ngắn gọn của hai người nhưng rơi vào trong tai Thác Bạt Huyền lại làm cho hắn chấn kinh. Hắn vẫn cho rằng sau lưng Tô Mộc là Diệp An Bang, mà Thiệu Khôn cũng nói như thế. Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới quan hệ giữa Tô Mộc cùng Tương Hoài Bắc chặt chẽ như thế. Nếu thật là như vậy, quan hệ giữa họ thật không đơn giản.
Tô lão đệ, nhớ sau này thường liên hệ.
Thác Bạt Huyền nói.
Đó là nhất định, thường liên hệ.
Tô Mộc cười nói.
Vậy được, tôi đi trước.
Thác Bạt Huyền không tiếp tục do dự, xoay người bước đi.
Chờ sau khi trở lại văn phòng, phòng đốc tra bắt đầu vận chuyển bình thường trở lại, đủ loại văn kiện bắt đầu được đưa lên bàn làm việc của hắn. Tô Mộc đi gặp Trịnh Vấn Tri một chuyến, hội báo chuyện xảy ra tại huyện Dương Tràng. Sau khi Trịnh Vấn Tri nghe xong, chỉ nói một câu, Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm đều đã bị xử lý theo pháp luật, sau đó không nói thêm lời nào.
Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi, Trịnh Vấn Tri đứng trước cửa sổ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Vẫn là xem thường địa vị của Tô Mộc trong lòng Từ lão.
Đúng vậy, hắn thật đã xem thường!
Nếu không phải Tô Mộc có địa vị trọng yếu như vậy trong lòng Từ Trung Nguyên, Từ Long Tước làm sao lại mang theo tiểu đội đột kích xuất hiện tại nơi đó? Mặc dù lý do hợp tình hợp lý, hơn nữa làm cho bất luận người nào cũng không thể chỉ trích. Nhưng nên nhớ đó là thật sự hành động, là sự thật mà không ai cách nào xem nhẹ. Nói vậy thông qua hành động của Từ lão, mọi người hẳn phải đánh giá lại địa vị của Tô Mộc trong lòng Từ lão một lần nữa.
Buổi sáng lặng lẽ trôi qua!
Buổi chiều khi Tô Mộc đi làm, trên bàn lại có thêm một văn kiện, là do ban tuyên truyền tỉnh ủy phát xuống, nói là muốn nghiên cứu xu hướng học tập xây dựng văn minh tinh thần mới nhất. Đây cũng là công tác của phòng đốc tra, đó là giám sát tiến độ tiến triển cùng hiệu quả tiến triển của hoạt động này. Trước kia cũng có nhiệm vụ như vậy, nhưng sở dĩ bây giờ phát xuống chính Tô Mộc cũng biết nguyên nhân.
Đây chắc là lễ vật do Cao Hùng Phi tặng cho hắn, làm như vậy là muốn thông qua chuyện này tăng cường quyền nói chuyện của mình trong phòng đốc tra.
Kỳ thật Tô Mộc rất rõ ràng, theo địa vị của hắn tăng lên, vài vị đại lão đứng sau lưng cũng sẽ lộ lên mặt nước. Dưới tình huống như thế, đừng nói là ai cũng đều đem hắn xem như liên lạc cho các mối ràng buộc. Đương nhiên Tô Mộc rất rõ ràng, dựa theo địa vị hiện giờ của hắn còn chưa tới nông nỗi được xem trọng, mà nếu tiếp tục phát triển được thêm một bước, nhất định phải rõ ràng biểu lộ lập trường, cũng chính là chính thức đứng thành hàng.
Nhưng hoàn hảo Tô Mộc đã có lựa chọn của mình.
Buổi chiều trôi qua, đợi khi sắp tan sở Tô Mộc gọi lại mọi người.