Nhưng phải biết rằng bên trong phương diện này có một đặc thù, chính là Tạ Văn cùng Triệu Thụy An đều là quan chức huyện Hình Đường, trong Hình Đường lập tức xuất hiện hai án kiện tham ô lớn như vậy, nếu nói không có chút ảnh hưởng phản đối thì quá giả.
Càng khỏi nói hiện tại huyện Hình Đường đang phát triển với tốc độ cao, ở lúc mấu chốt xuất hiện chuyện như vậy quả thật là quạt vào mặt thành ủy Thanh Lâm một cái tát. Chính một cái tát này ai cũng cảm thấy dị thường vang dội, nhưng không ai dám che cái nắp. Nguyên nhân rất đơn giản, những chứng cớ kia thật sự quá trực tiếp, nếu thật cứng rắn che giấu, chỉ sợ sẽ bắn ngược lại.
Nếu không có cách nào che lấp, vậy phải đem sự tình vỡ lở với mức độ lớn nhất. Ít nhất vì như vậy có thể tạo nên đại kỳ thành phố Thanh Lâm kiến thiết liêm chính, làm như vậy chẳng những có thể tận khả năng cứu vãn hiệu quả phản đối, còn có thể mang tới chỗ tốt không thể tưởng được.
Theo lời tuyên bố cuối cùng đã xong, Chu Tòng Lan ngồi xuống ghế, không nói thêm một câu vô nghĩa, từ đầu tới cuối chỉ thực hiện chức trách của mình, đem một mặt nghiêm túc cứng rắn của một bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố bày ra. Nếu như nói hội nghị hôm nay không có Tần Mông tham dự, có lẽ Chu Tòng Lan còn có thể phát biểu một chút, nhưng nếu Tần Mông đã tới, như vậy quyền phát biểu phải được nhường lại cho hắn.
Cảm tưởng của Chu Tòng Lan đối với Tần Mông từ ban đầu thờ ơ, hiện tại biến thành nghiêm túc. Thật sự bởi vì thủ đoạn của Tần Mông quá cao siêu, cao siêu tới mức làm cho hắn không thể không bội phục.
Chu Tòng Lan ngồi xuống, nhưng các cán bộ lãnh đạo huyện Hình Đường vẫn không chút thả lỏng, trên đỉnh đầu mỗi người như treo một thanh kiếm sắc bén, tùy thời sẽ hạ xuống chém rụng đầu của họ. Loại tra tấn vô hình này làm mỗi người đều duy trì cẩn thận vạn phần, gắt gao nhìn chằm chằm đài chủ tịch, chờ đợi hội nghị tiếp tục tiến hành.
Ở trong không khí tràn đầy vẻ cẩn thận này, ánh mắt của nhiều người đã bắt đầu nhìn về hướng Tô Mộc đang ngồi trên hàng ghế thứ nhất.
Không có biện pháp, ai bảo hiện tại trong huyện thành tràn ngập lời đồn đãi Tô Mộc kéo xuống Triệu Thụy An. Cho dù những người này đều biết không thể nào là Tô Mộc làm chuyện này. Bởi vì hắn không có bổn sự kia. Nhưng ai cũng biết theo Triệu Thụy An rơi đài, Nhiếp Việt đã trở thành bí thư huyện ủy cường thế nhất trong Hình Đường, mà ái tướng tâm phúc của hắn mỗi lần đều là Tô Mộc làm tiên phong, địa vị sẽ càng thêm vững chắc.
Hiện tại Tô Mộc đã trở thành nhân vật chói mắt nhất trong ủy ban huyện. Phải biết rằng sau khi Triệu Thụy An rơi đài, còn kéo theo cả Trương Giải Phóng cùng Hà Vị, cứ như vậy bên ủy ban huyện chỉ còn lại phó chủ tịch thường vụ Lương Xương Quý cùng ba phó chủ tịch Tô Mộc, Vương Vĩ Hoa, Hoàng Linh. Ai cũng biết Vương Vĩ Hoa thuộc đội ngũ của Nhiếp Việt, mà xưa nay Hoàng Linh đứng ở bị trí cuối cùng, Lương Xương Quý lại là chỗ dựa vững chắc của Tô Mộc khi còn ở trấn Hắc Sơn.
Dưới tình thế như vậy, Tô Mộc quật khởi đã là chuyện tất nhiên. Nói không chuẩn chỉ cần hoạt động một chút, Tô Mộc đã có thể trở thành phó chủ tịch thường vụ, còn là ủy viên thường ủy, đây là chuyện không phải không thể nào!
Bây giờ Lương Xương Quý là phó chủ tịch thường vụ, hơn nữa còn là nhiệm kỳ cuối cùng, để cho hắn trở thành chủ tịch huyện, chủ trì công tác trong ủy ban, xem như làm người hòa hoãn xung đột, đây tuyệt đối phù hợp với hình thức hiện giờ. Nếu Lương Xương Quý tiến một bước, như vậy ở trong ủy ban nói tới chiến tích không ai khả năng chống lại Tô Mộc, hắn trở thành phó chủ tịch thường vụ quả thật là chuyện như nước chảy thành sông.
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Tô Mộc càng nóng rực.
Tô Mộc có thể cảm nhận được không khí chung quanh đổi khác, nhưng hắn không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Hắn không biết mặt trên làm sao an bài, nhưng cũng biết nếu mình muốn trở thành phó chủ tịch thường vụ, khó khăn rất lớn. Điều kiện hạn chế lớn nhất của hắn chính là tư lịch, đây chính là nhược điểm lớn nhất của hắn. Nếu hắn trở thành phó chủ tịch thường vụ, hắn biết mình có được tự tin tuyệt đối, cũng có được thực lực, nhưng ở trong quan trường sẽ hình thành cảm giác vô cùng dị loại.
Điểm ấy là điểm mà Tô Mộc lo lắng nhất, cũng là nguyên nhân hắn tin tưởng mình không khả năng tiếp tục tiến bước.
Nhưng có thể tiến bước hay không, Tô Mộc hoàn toàn không để trong lòng, hiện tại hắn chủ trì mỗi hạng công tác đều đang từng bước đi tới, chỉ cần những công tác này thuận lợi đi lên con đường phát triển đúng đắn, có làm phó chủ tịch thường vụ hay không cũng không có gì khác biệt.
Thay vì trở thành chim đầu đàn, còn không bằng âm thầm làm hiện thực.
Nên tranh thủ thì tranh thủ, không nên làm thì nên duy trì điệu thấp tuyệt đối.
- Các đồng chí, hiện tại chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh phó bí thư thành ủy Thanh Lâm thị, chủ tịch thành phố đồng chí Tần Mông phát biểu!
Lý Kiều đứng trước micorphone, thanh âm vang vọng cả hội trường, giống như muốn thông qua phương thức này xua tan bầu không khí trầm thấp vừa rồi.
Trong tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Tần Mông mỉm cười kéo micro qua bên người, đảo mắt nhìn qua toàn trường, nụ cười càng thêm nồng đậm. Chẳng qua nụ cười ở trong mắt người khác, lại mang theo sát khí dày đặc.
Lời dạo đầu theo lệ thường đi qua, lời của Tần Mông vừa chuyển, nhắc tới quyết định mà Chu Tòng Lan vừa tuyên bố, trên mặt hắn hiện lên vẻ tức giận không hề che giấu, thế cho nên tất cả mọi người sản sinh ra một loại ảo giác, vừa rồi rốt cục Tần Mông có từng cười qua hay không.
- Tội tham ô hối lộ là đại sự từ trước tới nay Đảng luôn đặt lên hàng đầu, không cần biết người đó là ai, không cần biết người đó ở địa vị nào, chỉ cần dám vươn tay tất nhiên sẽ bị bắt giữ. Các đồng chí, nói thật ra tôi rất đau lòng, tôi thật sự không muốn lấy phương thức như thế tới huyện Hình Đường, phải biết rằng phương thức này chẳng những làm mất hết mặt mũi của huyện Hình Đường, còn là một sự nhục nhã đối với thành ủy cùng ủy ban thành phố.
- Nhưng chỉ cần là mục rữa, chúng ta nhất định phải cắt xuống, bằng không để thối rữa tiếp tục tồn tại, sớm muộn sẽ lây nhiễm cả người. Cho nên thành ủy cùng ủy ban thành phố mới có thể đưa ra quyết tâm lớn, làm ra quyết đoán như vậy. Làm như vậy chẳng những cho mọi người biết quyết tâm trừng trị tham ô của Đảng, càng gõ tiếng chuông cảnh tỉnh cho các cán bộ lãnh đạo đảng viên, nhắc nhở chúng ta chuyện gì có thể làm, chuyện gì không được làm.
Ánh mắt Tần Mông đảo qua toàn trường, mỗi người đều có loại ảo giác Tần Mông đang nhìn chính mình, loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt.
- Tần Mông không hổ là thân xương vun trồng điểm tựa của đoàn hệ, ứng phó trường hợp như vậy quả thật là quen thuộc vô cùng. Bí thư văn nhân như Trương Ngâm Tuyên nếu thật sự đứng chung ban lãnh đạo với Tần Mông, thật sự không biết cuối cùng là ai sẽ áp qua ai một đầu.
Đáy lòng Tô Mộc nhủ thầm.
- Các đồng chí, sự kiện Triệu Thụy An cho chúng ta hiểu được, tội tham ô hối lộ là không thể tha thứ, đảng kỷ quốc pháp là không thể khinh nhờn, càng cho chúng ta biết một chút, đó chính là ở trong chính phủ, tố chất cùng năng lực của ban lãnh đạo vô cùng trọng yếu. Bản thân liêm khiết, thì đứng thẳng, bản thân bất chính, thì tà ma ngoại đạo hoành hành. Cho nên ở bất kỳ thời điểm nào, phải bảo trì tính thuần khiết cùng tính thống nhất cao độ của ban lãnh đạo.
Thanh âm Tần Mông nặng nề nói.
Người có thể ngồi ở nơi này có ai là đơn giản, ai cũng từng mài luyện trong quan trường, nghe được lời này, nếu ý tứ của Tần Mông thế nào cũng không hiểu, còn có thể tiếp tục hỗn được sao?
Tần Mông đang muốn làm gì? Rõ ràng là trải đường cho Nhiếp Việt. Người nào cũng biết hiện tại Nhiếp Việt chẳng những là bí thư huyện ủy danh chính ngôn thuận, còn quản giáo cả ủy ban huyện. Dưới tình hình như thế, đối lập với Nhiếp Việt liền ý nghĩa đối nghịch với Tần Mông. Tần Mông muốn nói gì, hắn muốn nói hiện tại trong huyện Hình Đường, chỉ có gắt gao đi theo Nhiếp Việt mới xem như có tiền đồ. Không nhìn thấy những ai đi theo Triệu Thụy An đều đã bị bắt giữ sao?
Kỳ thật đạo lý như vậy ai cũng rõ ràng. Ai cười tới cuối cùng mới là người thắng, mà lịch sử xưa nay đều do người thắng viết. Cái gọi là quyền lực, nếu như nói cả chuyện này cũng không thể thao tác, lấy tới tay có dụng ý gì?
Không nói chuyện khác, chỉ vài câu nói này đã làm trong lòng các lãnh đạo lớn nhỏ trong huyện Hình Đường bắt đầu hoạt động.
Lý Kiều ngồi bên cạnh, nghe được lời nói của Tần Mông trong lòng không chút mùi vị. Nhưng dù là vậy hắn cũng không thể nói gì, ai bảo chỗ dựa vững chắc của hắn, bí thư Trương Ngâm Tuyên lại không chủ động đứng ra trải đường cho hắn đâu.
Trước khác nay khác, hiện tại trong cuộc đánh giá lần này, Tần Mông đã chiếm cứ thượng phong trong Thanh Lâm. Mặc dù là bí thư thành ủy Trương Ngâm Tuyên khi đối mặt với chứng cớ phạm tội của Triệu Thụy An cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ qua.
Tô Mộc nhìn lên đài chủ tịch, Nhiếp Việt ngồi yên lặng, không chút cảm xúc, không hề có chút biểu hiện dị thường nào. Nhưng bởi vì sự trấn định này, làm cho mọi người càng cảm thấy áp lực.
- Đương nhiên, đội ngũ của chúng ta vẫn thật tốt, có chút sâu mọt chỉ cần xử lý là có thể cam đoan đội ngũ thuần khiết. Hơn nữa tôi tin chắc dưới sự dẫn dắt của ban lãnh đạo huyện Hình Đường do đồng chí Nhiếp Việt dẫn đầu, tuyệt đối có thể khai sáng ra cục diện tốt hơn.
Tần Mông cười nói.
Hoa lạp lạp!
Tần Mông ngồi xuống, tiếng vỗ tay lại vang lên khắp hội trường, ánh mắt mỗi người nhìn Tần Mông đều lộ ra vẻ sùng bái lửa nóng. Đừng nói trước kia là thế nào, hiện tại vị chủ tịch thành phố đã nói ra mỗi câu đều có lợi cho sự phát triển của Hình Đường, chỉ cần có lợi bọn họ tuyệt đối sẽ ủng hộ.
- Cà rốt cùng cây gậy cùng sử dụng!
Tô Mộc cũng vỗ tay, chẳng qua đáy lòng luôn quanh quẩn lời nói của Tần Mông vừa rồi, nghĩ tới lời nói không chút sơ sẩy kia, trong lòng cảm thấy thán phục chưa từng có. Có thể ở trong thời gian thật ngắn cũng không dùng bài viết gì, có thể vừa đấm lại vừa xoa, lời cảnh cáo lẫn vỗ yên, nếu nói không có bản lĩnh quả quyết không khả năng làm được.